Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2038: Cẩn thận sau lưng




Một kích sau cùng của hai Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, không ngờ lại khiến Hàn Lãnh bị thương không nhẹ, sau khi hắn ổn định thân mình, bèn phụt ra một ngụm máu trong tím có đen, khí tức vốn sắc bén vô bì bỗng nhiên uể oải không ít. Mà Lưu Ích Chi, thoắt cái đã không thấy đâu, thậm chí ngay cả trong phạm vi khuôn viên trăm trượng cũng không có chút khí tức nào của hắn. Duy chỉ có chiếc khiên bí bảo hắn triệu ra, giờ phút này từ trên trời rách tung tóe rơi xuống, trên bề mặt ảm đạm mất sáng, linh tính đã mất hết. Bí bảo phòng ngự hình dáng tấm khiên này, bất ngờ bị phá hủy. Ngay loại bí bảo này cũng bị hủy, vậy kết cục của Lưu Ích Chi, có thể không nghĩ cũng biết. - Tức thật! Hàn Lãnh mặt âm trầm, nghiến răng hừ một tiếng, lại một ngụm máu tươi phun ra, hô hấp cũng coi như thông nhuận không ít.

Cho tới tận lúc này, Ninh Viễn Thành vốn núp ở trong lâu thuyền mới có phản ứng, thần sắc hoảng hốt bò dậy, hai tay run rẩy bấm linh quyết. Chiếc lâu thuyền tinh mỹ ầm ù một tiếng, thay đổi phương hướng, muốn mau chóng thoát khỏi chỗ này. Ngay cả Lưu Ích Chi cũng táng mạng trong tay Hàn Lãnh, Ninh Viễn Thành nào có gan tiếp tục ở lại? Giờ phút này hắn chỉ muốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng Hàn Lãnh sao có thể để hắn làm như vậy? Lâu thuyền vừa có động tĩnh, Hàn Lãnh liền hừ lạnh một tiếng, gượng mình đứng dậy, lắc mình, thoắt cái đã biến mất ngay tại chỗ. Tức khắc sau đó, rất nhiều vầng trăng bạc vốn đã ảm đạm kia, bỗng sáng lên trong chớp mắt, đại trận ầm ù, một lần nữa hội tụ chùm tia sáng khiếp người, trực tiếp công kích về hướng lâu thuyền. Hàn Lãnh hiển nhiên phải đuổi tận giết tuyệt, nếu không chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, Phi Thánh Cung tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Chùm tia sáng tới nhanh như điện, lập tức đánh vào lồng bảo hộ của lâu thuyền. Sức mạnh khổng lồ làm cho chiếc lâu thuyền không nhỏ kia bị đánh tới lật trái lật phải, Ninh Viễn Thành đứng trên boong thuyền nhất thời không để ý, ngã lăn lông lốc trên sàn lâu thuyền. Xì xèo... Thanh âm nhói tai vang lên, sức mạnh ăn mòn cực lớn ẩn chứa trong chùm tia sáng kia không ngừng tiêu tán sức phòng ngự của lồng bảo hộ trên lâu thuyền, mà Hàn Lãnh lúc này cũng đã hiển lộ một phần thân hình, hắn vậy mà ẩn nấp bên trong chùm tia sáng, trường kiếm trong tay tỏa ra ánh hào quang chói mắt, phối hợp với uy năng của đại trận, muốn một đường chém rách phòng ngự của lâu thuyền. - Hàn... Hàn tiền bối, hà tất phải đuổi cùng giết tận chứ? Người tha cho ta, người tha cho ta được không, chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra. Ninh Viễn Thành tuy có tu vi Hư Vương cảnh tam tầng, nhưng thấy Hàn Lãnh công kích như mãnh hổ hạ sơn, trong lòng nhất thời mất đi chủ hướng, bèn mở miệng cầu xin tha thứ. Căn bản là không nghĩ tới phải ra sức phản kháng.

Hàn Lãnh không nói tiếng nào. Ánh mắt càng thêm lãnh khốc vô tình. Ninh Viễn Thành sợ tới mức hồn phi phách tán, càng thêm ra sức cầu xin. Răng rắc... Tiếng vang giòn giã như tiếng chuông đồng hồ tử vong gõ lên, truyền vào trong tai Ninh Viễn Thành, làm hắn mặt trắng bệch, ánh mắt ngưng tụ, lập tức nhìn thấy một màn khiến hắn khiếp vía. Lồng phòng ngự của lâu thuyền đã nứt ra một khe hở, xem ra đã sắp không duy trì được nữa. Rắc.. rắc...rắc... Khe hở đó càng ngày càng lớn, mà xung quanh bên cạnh cũng đã xuất hiện lớp lớp vết nứt, rất mau, các vết nứt giống như mạng nhện đan vào nhau, trông bộ dạng như không trụ nổi rồi. Sau cùng, cùng với tiếng quát lớn của Hàn Lãnh, lồng phòng ngự của lâu thuyền cuối cùng đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Mà cũng cùng lúc đó, chiếc lồng trong không gian của rất nhiều vầng trăng bạc, cũng tan biến.

Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận sau khi tiêu hao một tia sức mạnh sau cùng, cũng tự động phá trừ. Chùm ánh sáng do vậy mà tán ra biến mất, còn Hàn Lãnh kiếm quang bao quanh, khí thế lăng lệ bắn tới trước mặt Ninh Viễn Thành, trường kiếm trên tay chỉ vừa điểm vừa thu, hắn đã xuất hiện ở đằng sau Ninh Viễn Thành không xa. Ninh Viễn Thành trong tình huống bị uy hiếp tới tính mạng, đã bày ra động tác phòng ngự tựa như bản năng, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi... Phút chốc, trên trán của Ninh Viễn Thành xuất hiện một điểm đỏ, cả người đổ ập về phía trước, va vào boong thuyền, phát ra một tiếng bịch. Mà chiếc lâu thuyền bí bảo của Phi Thánh Cung sau khi mất đi người điều khiển, cũng lao đao rơi từ trên trời xuống, sau cùng chạm đất làm văng lên một trời bụi mù. Cách đó không xa, ẩn giấu thân hình, Dương Khai vẫn luôn quan sát trận chiến từ đầu tới cuối, thần sắc lạnh nhạt, híp mắt tìm kiếm thân ảnh của Hàn Lãnh. Gã này lấy sức của một người, hủy diệt nhiều đệ tử Phi Thánh Cung như vậy, tuy nói rằng mượn sức của trận pháp hỗ trợ, nhưng thực lực bản thân hắn cũng tuyệt đối không thể xem thường. Bất quá, sau khi trải qua một trận chiến như thế này, hắn khẳng định là vô cùng mệt mỏi, hoặc giả ngay cả một nửa thực lực bình thường cũng không cách nào phát huy. Dương Khai cảm thấy bản thân nếu ra tay vào lúc này, căn bản là có hơn chín thành cơ hội có thể đắc thủ, đây chính là điển hình cho chuyện trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng, Dương Khai có một điểm úy kỵ chính là, Hàn Lãnh ngàn vạn lần đừng có giấu đòn sát thủ gì, hay học cái tên Lưu Ích Chi làm một quả bí bảo tự bạo. Nếu thực như vậy, hắn không chết cũng bị lột mất một lớp da. Ngay khi Dương Khai suy diễn tình huống, Hàn Lãnh trong chiếc lâu thuyền trước mặt đã hiện thân. Hắn dường như đã kiểm tra thi thể của Ninh Viễn Thành, trong tay cầm một cái nhẫn không gian, không lâu sau, trong lòng bàn tay lóe sáng, xuất hiện một vật tròn tròn.

Hắn nhẹ nhàng điểm một cái, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, một lần nữa đem vật tròn thu vào trong nhẫn không gian. Dương Khai thấy vậy, lập tức hiểu ra chuyến đi lần này của hắn, mục đích hóa ra cũng giống mình, đều là tới vì Lưu Viêm. Mà Lưu Viêm, lại chính là đang bị phong ấn ở trong viên bát đó. Sau khi làm xong tất thảy, Hàn Lãnh cũng không rời đi ngay, mà bỗng nâng mí mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng của Dương Khai, cười lạnh nói: - Tiểu tử, xem lâu như vậy, đã đỡ nghiền chưa? Dương Khai nhướn mày, cũng không có lập tức lộ diện. Hàn Lãnh thấy vậy, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: - Sao? Còn cần Hàn mỗ phải đích thân mời ngươi ra sao? Trong khi nói, chuôi trường kiếm trong tay hắn đã lấp lóe quang mang. Dương Khai trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một chút ngạc nhiên, biết đối phương không phải là cố làm ra vẻ, mà thực sự biết sự tồn tại của bản thân.

Hắn quyết định không ẩn núp nữa, mà thoải mái tán đi bí thuật Hư Vô, lộ ra thân ảnh. Hàn Lãnh nhướn mày, thốt lên lời khen: - Phương pháp ẩn giấu thực cao minh, có chút thú vị. Dương Khai nhìn hắn, toét miệng cười nói: - Hàn tiền bối, người quá khen rồi, phương pháp ẩn giấu có cao minh hơn nữa cũng chẳng phải đã bị người nhìn thấu rồi sao, chỉ là ta có chút không hiểu, Hàn tiền bối làm thế nào mà nhìn thấy được ta? - Xem ra, ngươi rất có tự tin với thuật ẩn giấu của bản thân. Hàn Lãnh thăm dò trên dưới Dương Khai một cái. Tựa như là vì Dương Khai chỉ có tu vi Hu Vương tam tầng cảnh, nên không có chút tâm lý căng thẳng nào, lớn tiếng nói: - Với bản lãnh của ta, đích thực không thể nhìn ra, nhưng... Nếu ngươi ở trong phạm vi của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận thì lại là chuyện khác.

Dương Khai chợt hiểu, gật đầu nói: - Thì ra là vậy! Hàn Lãnh hờ hững nhìn Dương Khai, thản nhiên nói: - Tiểu tử ngươi trốn ở đây là muốn làm chuyện bọ ngựa bắt ve sầu ư? Dương Khai cười ha hả, không chút e dè nói: - Cũng có chút suy nghĩ này. Nhưng nếu Hàn tiền bối có thể đưa viên bát này cho ta, ta có thể lập tức rời đi. - Ngươi muốn hỏa hệ linh khí đó? Hàn Lãnh thần sắc trầm xuống, như đang nhớ tới điều gì, gật đầu nói: - Thì ra ngươi cũng ra giá ở hội đấu giá. - Không sai, tiếc là tài lực không bằng người, chỉ có thể nghĩ cách khác. - Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn cướp đồ trong tay Hàn mỗ? Ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao? Hàn Lãnh cười khinh bỉ.

- Ta đã dám tới, đương nhiên có chỗ để ỷ vào, Hàn tiền bối vừa mới đại chiến một trận, tiêu hao cực lớn. Giờ phút này đối địch với ta, không phải là quyết định cao minh gì đâu. Nghe Dương Khai chậm rãi nói với vẻ mặt thản nhiên, khóe mắt Hàn Lãnh không khỏi có chút giật giật. Một tên Hư Vương tam tầng cảnh, có tư cách gì hỗn xược trước mặt bản thân như vậy? Lẽ nào như lời hắn nói, hắn đã dám tới, khẳng định là có chỗ dựa, chỗ dựa này tuyệt đối đủ để hắn không sợ y, nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Lãnh không khỏi trầm xuống. Hắn hiện tại, cũng không muốn đánh một trận lớn nữa, những vết thương lãnh phải lúc trước tuy không phải là chí mạng, nhưng cũng không nhẹ, điều quan trọng nhất là, nguyên lực trong cơ thể cũng không còn lại nhiều. - Tốt, tốt, đã rất lâu rồi không có ai dám hỗn xược như vậy trước mặt Hàn mỗ, tiểu tử, ta nhớ rõ ngươi rồi, hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút.

Hàn Lãnh nhìn Dương Khai một lát, rồi bỗng cười lạnh nói một câu không đầu không đuôi. Dương Khai khóe miệng nhếch lên, cười nói: - Hàn tiền bối tốt nhất đừng có ý định bỏ chạy tức thì, bởi không may là, ta rất thông thạo cái việc chạy trốn và truy lùng, chỉ e người chạy không thoát. Trong khi nói, lực lượng không gian phiêu đãng quanh người Dương Khai, thân hình bỗng chốc biến mât ngay tại chỗ. Ngay sau đó, xuất hiện bên cạnh Hàn Lãnh, giống như thể vẫn luôn đứng ở cạnh hắn vậy. Cho dù là Hàn Lãnh kiến thức rộng rãi, thì lúc này cũng không tránh khỏi bị dọa cho một chặp, nói: - Đây là thân pháp gì? Tốc độ thân pháp quỷ dị như vậy, cho dù là mình cũng có chỗ không bằng, xem ra ban nãy hắn nói thành thạo việc chạy trốn truy bắt không phải là nói bừa. Nếu như tên tiểu tử này lợi dụng thân pháp này không ngừng tập kích, quấy nhiễu bản thân, bản thân chỉ e sẽ phải mệt mỏi ứng phó. Sắc mắt Hàn Lãnh bỗng chốc trầm xuống Dương Khai mở miệng, khi đang muốn nói thêm một điều gì đó, con ngươi bỗng nhiên trợn to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Hàn Lãnh, giống như gặp ma giữa ban ngày, lập tức hô lớn: - Cẩn thận sau lưng! Hàn Lãnh không khỏi cười xòa một tiếng: - Chút tài mọn mà cũng dám giở ra trước mặt Hàn mỗ... Hắn cho rằng Dương Khai muốn cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, sau đó ra tay đánh lén. Cái trò trẻ con ấu trĩ ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa nổi đó, một võ giả từng trải trên chiến trường như hắn sao lại mắc bẫy? Nếu quả thực tin lời Dương Khai nhìn xem đằng sau lưng, Hàn Lãnh tin chắc bản thân một khắc sau đó sẽ bị Dương Khai thừa cơ tấn công. Nhưng lời của hắn vừa mới nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Phía sau lưng quả thực có một thứ động tĩnh gì đó rất quỷ dị. Hàn Lãnh trong lòng chợt giật mình, vội vàng thúc giục nguyên lực hộ thân, bảo vệ xung quanh cơ thể, đồng thời nhấc chân điểm một cái, người đã bay về phía trước.

Nhưng động tác của hắn có nhanh cỡ nào cũng đã là muộn rồi. Ở sau lưng hắn, một cây gai màu xanh cực kỳ sắc nhọn, khe khẽ run lên, đâm thẳng về phía trước.

Tốc độ của chiếc gai nhọn đó nhanh cực kỳ, ngay cả không gian dường như cũng bị nó phá vỡ, hình thành những gợn sóng dao động mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.