Nghe bà lão nói thế, Dương Khai gật đầu: - Vậy thì tốt.
Tuy rằng Đạo Nguyên Quả không có tác dụng lớn đối với hắn, nhưng còn các Hư Vương Cảnh khác thì không phải vậy, một khi tin tức này truyền ra, sợ rằng sẽ dẫn tới vô số Hư Vương Cảnh bao vây đuổi theo hắn, thậm chí có thể dẫn tới cường giả Đạo Nguyên Cảnh ra tay.
Đạo Nguyên Quả tuy rằng vô dụng đối với cường giả Đạo Nguyên Cảnh, nhưng cường giả Đạo Nguyên Cảnh nào mà không có vãn bối con cháu của riêng mình?
Bà lão lại nói: - Tiểu huynh đệ, nếu không chê, không ngại ở lại Trương gia vài ngày, để lão thân tận tình địa chủ.
Dương Khai nhíu mày nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ mình đi ngay thì không ổn. Dù nói không có giao tình gì với Trương gia, nhưng dù sao mình cũng có ước định với Trương Cao Hiên, hiện tại Trương gia gặp phải nguy cơ, nếu mình mà đi, lỡ như Lục Bách Xuyên lại dẫn người đánh tới, một nhà mẹ goá con côi này sẽ không có sức chống cự.
Chi bằng thừa dịp này, làm bọn họ đưa ra yêu cầu, cũng bớt được một chuyện cho mình.
Vừa nghĩ vậy, chợt có tiếng động kỳ lạ vang lên.
- Âm thanh gì? Mỹ phụ biến sắc, nghiêng tai lắng nghe.
Dương Khai cười nói: - Hình như là âm thanh chiêng trống.
Mỹ phụ ngẩn ra, vẻ mặt mò mịt, còn bà lão hiểu ra, đứng lên trầm giọng giận dữ quát: - Lục Bách Xuyên nhãi con khinh người quá đáng!
Tuy rằng tu vi Lục Bách Xuyên cao hơn bà ta, nhưng bối phận bà lão cao hơn Lục Bách Xuyên một bậc, cho nên mắng hắn ta cũng đúng.
Mỹ phụ biến sắc: - Chẳng lẽ lão tặc kia...
Bà lão nhìn thiếu nữ vẫn ở cạnh mình, hết lòng hầu hạ, vỗ lưng nàng, nói: - Đừng sợ, thái tổ mẫu ở đây, Lục gia muốn cướp con, thái tổ mẫu sẽ không cho phép.
Cô gái kia cũng hiểu chuyện, tuy rằng mơ hồ biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thần sắc cũng không hoảng hốt, mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: - Thái tổ mẫu, nếu như Nhược Tích có thể tiêu trừ tai họa cho gia tộc, để cho Nhược Tích đi thôi.
- Nói nhảm cái gì! Bà lão hừ lạnh, nện mạnh cây trượng. - Tổ phụ con, cha anh con đều chết trong tay người Lục gia, Lục gia cùng Trương gia thù không đội trời chung, thái tổ mẫu làm sao đẩy con vào hố lửa. Con yên tâm, hôm nay thái tổ mẫu nhất định bảo vệ con bình yên.
Bọn họ nói chuyện, Dương Khai liền hiểu được, thiếu nữ vẫn hầu hạ ben cạnh bà lão chính là Trương Nhược Tích mà Lục gia muốn đòi.
Trước đó Dương Khai quét thần niệm qua người nàng, chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, chẳng phải Phản Hư Cảnh, tu vi thấp đáng thương. Còn tuổi của nàng, khoảng chừng 14-15, tuổi này tu vi như thế, thật là bình thường trong Tinh Giới.
Hơn nữa, tuy rằng nàng cũng thanh tú đáng yêu, nhưng không phải hại nước hại dân, điên đảo chúng sinh gì, thật không biết nàng có gì đặc biệt, lại làm Lục gia để ý như thế.
Hoặc là, nàng vốn là một con cờ mà Lục gia tùy tiện chọn ra, dùng để thâu tóm Trương gia mà thôi.
Dương Khai nhướng mày, có chút không rõ.
Lúc này, bà lão nhìn sang Dương Khai, ngưng trọng nói: - Tiểu huynh đệ, lão thân có yêu cầu quá đáng...
Dương Khai gật đầu: - Lão phu nhân cứ nói.
Bà lão nói: - Tiểu huynh đệ tu vi không kém, nhưng mà Lục Bách Xuyên cũng ngang với ngươi, nếu thật liều mạng chiến đấu, cũng không có lợi cho ngươi. Lão thân không cầu ngươi chém chết kẻ này Trương gia báo thù rửa hận cho ta, chỉ muốn mời ngươi ra mặt, đảm bảo Trương gia bình an lần này, lão thân vô cùng cảm kích!
- Đây tính là một lần thỉnh cầu? Dương Khai mỉm cười hỏi.
- Đúng vậy! Bà lão nghiêm nghị gật đầu, mỹ phụ trung niên cùng Trương Nhược Tích đều đồng loạt nhìn vào Dương Khai, vẻ mặt cầu xin. Dù sao trước mắt, hai người thực lực cao nhất Trương gia cũng chỉ có Hư Vương nhất tầng cảnh, cộng thêm bản thân bà lão bởi vì thi triển bí thuật lần trước mà tổn thương nguyên khí, bây giờ không có năng lực chống lại Lục gia.
Nếu như Dương Khai buông tay mặc kệ, vậy lần này Trương gia thật sự sẽ họa lớn ngập đầu.
Nhưng mà tu vi Lục Bách Xuyên ngang với Dương Khai, bọn họ không dám xác định Dương Khai có thể thực hiện ước định với Trương Cao Hiên, ra mặt che chở Trương gia. Dù sao có võ giả nào lại vô duyên vô cớ đi đắc tội tồn tại cùng cảnh giới với mình?
Nhất thời, trong lòng thấp thỏm, nhưng không dám nói nhiều
- Điều thỉnh cầu này... Dương Khai mỉm cười, làm ba người trong đại điện đều thót tim. - Ta có thể đồng ý!
Bà lão lập tức thở phào, mỹ phụ cùng thiếu nữ cũng thả lỏng, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
- Nhưng mà lão phu nhân, lần này ta vừa lúc ở Trương gia, có thể bảo hộ các người bình an một lần, nhưng nếu lần sau ta không ở Trương gia thì sao? Lỡ như người Lục gia lại đến gây sự, các người phải làm gì? Ta không thể nào vẫn luôn ở đây. Dương Khai nhàn nhạt nói.
Bà lão nhướng mày, thở dài: - Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Dương Khai trầm giọng nói: - Lão phu nhân không nghĩ tới nhổ cỏ tận gốc?
- Nhổ cỏ tận gốc! Ánh mắt đục ngầu của bà lão bỗng nhiên sáng lên, trầm giọng nói: - Tiểu huynh đệ có nắm chắc? Lục gia người đông thế mạnh, không phải chỉ có một mình Lục Bách Xuyên.
- Có thể thử xem!
Dương Khai híp mắt nói.
Bà lão ngẩn ra, quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, muốn xem xét lại hắn, chần chờ một hồi: - Nếu thật như vậy, trên dưới Trương gia nhất định coi tiểu huynh đệ là ân nhân, sớm tối đốt nhang, dập đầu ba lượt, cầu trời cao bảo vệ tiểu huynh đệ một đời bình an.
- Vậy thì không cần. Dương Khai cười. - Nhưng mà chúng ta phải thương thảo lại điều kiện.
- Điều kiện? Bà lão ngẩn ra, sau đó cười khổ nói: - Không biết tiểu huynh đệ muốn thứ gì? Chỉ sợ Trương gia ta không có gì lọt mắt huynh đệ.
- Lão phu nhân hiểu lầm, ta không phải muốn thứ gì. Dương Khai khoát tay. - Chỉ là làm vậy, cũng có nguy hiểm nhất định đối với ta, hơn nữa ta cũng không thích ước định trói buộc. Thế này đi, nếu ta thật diệt trừ Lục gia, vậy ước định giữa ta và Trương huynh coi như hoàn thành, ngày sau các người đừng đưa ra yêu cầu với ta nữa, thế nào?
- Ý tiểu huynh đệ là... Bà lão có điều hiểu ra.
- Hoặc là, lần này ta đảm bảo các người bình yên, xem như hoàn thành một yêu cầu, các người vẫn còn 2 cơ hội đưa yêu cầu với ta. Hoặc là, ta thay các người báo thù rửa hận, xem như thực hiện một lần 3 yêu cầu. Tự các người lựa chọn đi.
Bà lão nghe vậy, mừng rỡ nói: - Lão thân tự nhiên muốn chọn cách thứ hai, nếu như tiểu huynh đệ thật sự có thể báo thù rửa hận cho Trương gia, ngày sau sẽ không làm phiền ngươi nữa, có thể coi như hoàn thành ước định giữa ngươi và Cao Hiên. Không chỉ vậy, lão thân còn có hậu tạ khác.
- Được, một lời đã định. Dương Khai cười hắc hắc, tâm tình rất tốt, đứng lên nói: - Các người chờ tin tốt đi.
Vừa nói, đã đi ra ngoài cửa.
- Tiểu huynh đệ, thiếp thân áp trận cho ngươi! Mỹ phụ trung niên tự mình đứng ra.
Dứt lời, thân hình Dương Khai lóe lên, đã mất bóng.
- Mau dìu ta ra ngoài xem. Bà lão kích động đứng dậy, gọi Trương Nhược Tích bên cạnh, người sau vội đỡ bà lão, nhanh bước ra ngoài.
Bên ngoài Trương gia trang viên Trương gia, vô cùng náo nhiệt.
Một đoàn đội ngũ khua chiêng gõ trống, kéo dài đi tới cửa trang viên, có tám người gánh kiệu hoa, còn có rất nhiều thùng phủ vải đỏ.
Đội ngũ này vừa nhìn là biết đi đón dâu, những cái thùng kia đương nhiên là sính lễ.
Lúc này, đội ngũ dừng lại bên ngoài trang viên, người dẫn đầu là một nam nhân trung niên để râu cá trê, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sáng ngời, khí tức sâu đậm, là Hư Vương tam tầng cảnh.
Ở đằng sau nam nhân trung niên này có một thanh niên khác, mặc áo mừng đỏ rực, cười tít mắt, tu vi không cao, chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, tuổi cũng không lớn, khoảng 16-17, nhìn như bị hạnh phúc choáng váng.
Đội ngũ đón dâu, đang giằng co với một nhà mẹ goá con côi Trương gia.
Mọi người Trương gia ánh mắt phun lửa trừng nam nhân râu cá trê và thanh niên áo mừng đỏ ở đằng sau, mỗi người vẻ mặt căm phẫn, lực lượng tuôn trào, nhưng e ngại thực lực chênh lệch mà không dám tùy tiện ra tay.
- Lục Bách Xuyên, ngươi còn có mặt mũi tới Trương gia ta! Võ giả mập từng đánh lén Dương Khai cắn răng quát nam nhân râu cá trê. - Uổng cho nhiều đời Trương gia cùng Lục gia giao hảo, các ngươi lại lòng lang dạ thú, thủ đoạn tàn nhẫn, giết con cháu Trương gia ta, thù này không báo, thề không làm người!
Lục Bách Xuyên nhàn nhạt liếc võ giả mập, nói: - Tiểu bối, hôm nay lão phu đến đón dâu, không tính toán với ngươi, để Trình bá mẫu ra đây nói chuyện.
- Ngươi còn có mặt mũi gọi Trình bá mẫu? Võ giả gầy không nhịn được trào phúng: - Lục Bách Xuyên, hôm nay lão tử coi như mở rộng tầm mắt, mới biết được da mặt người Lục gia ngươi còn dày hơn cả tường thành, bội phục, bội phục mà!
- Tiểu bối muốn chết! Lục Bách Xuyên dù sao cũng là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, bị hai tên hậu bối Phản Hư Cảnh chửi thẳng vào mặt, nào còn nhịn được, giận dữ quát: - Ngươi đang xưng lão tử với ai? Không biết lớn nhỏ!
Vừa nói, vung tay chụp lấy võ giả gầy.
Võ giả gầy biến sắc, liều mạng thúc đẩy thánh nguyên cùng Thế tràng, đồng thời nhanh chóng lùi lại, muốn tránh né chiêu này.
Nhưng mặc kệ hắn thế nào, vẫn không thể điều động được lực lượng.
Phản Hư nhất tầng cảnh và Hư Vương tam tầng cảnh, thực lực chênh lệch quá lớn, không nói quá, Lục Bách Xuyên tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết võ giả gầy.
Nhìn thấy bàn tay sắp chụp lấy đầu mình, võ giả gầy liền điên cuồng quát lên: - Lục Bách Xuyên, hôm nay cho dù chết, lão tử cũng sẽ không cho ngươi yên thân!
Vừa nói, liền bấm linh quyết, lực lượng bị áp chế trong cơ thể liền sôi trào.
- Tự bạo?
Khóe mắt Lục Bách Xuyên co giật, hừ lạnh: - Ở trước mặt lão phu, ngươi muốn tự bạo? Cũng được, hôm nay là ngày vui, của Đào nhi, phải thêm một chút chhuyện mừng. Tiểu tử, để mạng lại!
Bàn tay của hắn chợt lóe, hóa thành bức màn trời tối đen, bao phủ võ giả gầy.
Võ giả gầy mặt xám như tro tàn, sắc mặt kinh hãi, hắn phát hiện lúc này mình có tự bạo cũng không kịp nữa.
Ngay lúc này, võ giả gầy bỗng phát hiện trong màu đen bao phủ mình chợt bắn ra tia sáng, sau đó vỡ tan như mặt kính, đồng thời áp lực trên người hắn cũng biến mất.
Hắn mừng rỡ, chân đạp liên tục, không lùi mà tiến, đồng thời lực lượng trong người bắt đầu hỗn loạn cuồng bạo, muốn lập tức nổ tung.