Ngay sau đó, dường như có âm thanh ừng ực truyền ra, mắt thường có thể thấy được, trên dây mây kia, sinh ra từng tia đỏ sẫm như máu tươi, mà võ giả bị bao phủ trong dây mây kia, trong nháy mắt không còn động tĩnh.
Không chỉ như thế, cả người hắn lại trở nên khô quắt, rất nhanh trở thành da bọc xương, dường như máu thịt toàn thân đều đã biến mất.
- Cắn nuốt tinh huyết! Dương Khai sắc mặt đại biến.
Hắn dĩ nhiên nhìn thấu võ giả kia đã gặp phải vận nạn gì, một thân máu thịt tinh hoa kia, trong thời gian ngắn ngủi bị dây mây xuyên qua hút không còn chút nào, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Người kia lại chính là Hư Vương Cảnh, nhưng đối diện với dây mây này, lại như đứa trẻ ba tuổi không chịu nổi một đòn.
- Mộc Tiêu, là Mộc Tiêu, thứ bị phong ấn dưới đất này là chính là một con Mộc Tiêu.
Đúng lúc này, Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên kêu lên hoảng hốt, trong giọng nói lộ ra một nỗi hoảng sợ, đây là lần đầu tiên Dương Khai thấy này hoảng sợ như thế. Ngày đó dù ở Ngọc Thanh Sơn đụng phải ấu thể của Loan Phượng kia, nàng cũng bình yên như không, nhưng giờ khắc này sau khi biết được chân tướng, mặt mày lập tức biến sắc.
- Dương đại ca nhanh đi thôi, chúng ta không phải là đối thủ của nó, nó có thể thông qua hấp thụ máu thịt của người khác, nhanh chóng khôi phục thân mình.
Mạc Tiểu Thất sau khi nói xong, bỗng nhiên đưa tay ném ra, một chiến xa màu ngọc trắng không chút tỳ vết xuất hiện ở trước mắt.
Nàng kéo Dương Khai, hai người liền một lượt vào trong chiến xa.
Ngay sau đó, Mạc Tiểu Thất tay bấm linh quyết, không ngừng rót lực lượng vào trong chiến xa, kèm theo một loạt tiếng ầm ầm vang lên, trong khoảnh khắc, trên chiến xa có thêm mười mấy tầng ánh sáng cấm chế, xem ra là một bộ phòng thủ kiên cố.
Ngay sau đó, trong miệng Mạc Tiểu Thất khẽ quát một tiếng: - Đi!
Chiến xa kia hơi rung lên, liền đưa hai người rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, vô số dây mây như đang phát điên từ trong khe nứt dưới đất lan tràn ra, hoặc biến thành roi, hoặc tụ tập lại, điên cuồng đánh về phía chiến xa.
Trong lúc này, cấm chế tia sáng trên chiến xa không ngừng chớp điên cuồng, nhưng cũng may cấp bậc chiến xa này khá cao, cấm chế khá tốt, công kích của dây mây có thể tiêu diệt Hư Vương Cảnh kia trong lúc nhất thời không thể đột phá được cấm chế của chiến xa.
Nhưng nhiều lực đánh tới như vậy, chiến xa cũng có chút chao đảo, căn bản không thể thoát đi.
Trì hoãn như vậy thêm một lúc, chiến xa liền bị dây mây quấn chặt.
Mạc Tiểu Thất mặt không khỏi trắng nhợt.
- Nguyệt Nhận! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai tay úp lại mở ra, bỗng nhiên bắn ra một đạo Nguyện Nhận vô cùng khổng lồ, cắt đứt những dây mây quấn quanh chiến xa.
Tuy có thành quả, khuôn mặt Dương Khai vẫn tĩnh lặng như mặt nước, bởi vì hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp phòng ngự của những dây mây này, Nguyệt Nhận khổng lồ kia, cũng chỉ có thể cắt đứt bốn dây mây mà thôi, sau đó mất hết uy lực.
Mà những dây mây bị cắt đứt kia, trong chớp mắt, lại mọc dài ra, tiếp tục bao phủ lấy chiến xa.
- Dương đại ca, dùng lực lượng hỏa hệ, những lực lượng khác không cách nào hủy diệt những dây mây này.
Mặc Tiểu Thất hô to nhắc nhở, đồng thời đưa tay vỗ lên cái túi bên hông mình, trong túi kia lập tức xông ra một hung thú như Kỳ Lân, cả người đỏ thẫm, tản ra khí tức bậc mười đỉnh phong, hung thú này mở rộng miệng lớn, từ trong miệng phun ra một một ngọn lửa kinh khủng.
Ngọn lửa kinh khủng lướt qua, những dây mây kia như bị thương nặng, vặn vẹo rối rít thu về.
Dương Khai vừa thấy, lập tức trong lòng có tính toán, thúc giục Kiếm Khí Hỏa của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, trên tay ngưng tụ ra trường kiếm như ngọn lửa thiêu đốt, không ngừng chém ra, những dây mây kia không ngừng rơi xuống.
Nhưng dây mây bị chém đứt lại không dài ra như lần đầu tiên nữa, lực lượng hỏa hệ này dường như thực sự có lực khắc chế đối với dây mây này.
Mạc Tiểu Thất cũng không nhàn rỗi, sau khi thả ra hung thú như Kỳ Lân, nàng liền tế ra một khăn tay màu đỏ thẫm, rót nguyên lực vào bên trong, khăn tay kia lập tức biến thành một đám mây lửa, đốt cháy xung quanh.
Hợp lực của hai người một thú, cuối cùng cũng dẹp sạch những dây mây quấn quanh chiến xa.
Không đợi những dây mây kia lần nữa bao phủ đến, chân ngọc của Mạc Tiểu Thất giẫm lên chiến xa, chiến xa trong nháy mắt bay vù ra ngoài, như mũi tên rời cung.
Sau lưng, vô số dây mây giơ nanh múa vuốt, không ngừng đuổi theo, nhưng càng ngày càng bị bỏ xa.
Sau mười hơi thở, chiến xa cuối cùng thoát khỏi khu vực nguy hiểm, những dây mây kia cũng không tiếp tục truy kích.
Mạc Tiểu Thất lúc này mới há to miệng thở hổn hển, gương mặt như sống lại sau hoạn nạn.
Quay đầu nhìn lại, trong phạm vi mười dặm, vô số dây mây như xúc tu bay loạn, thoạt nhìn rợn cả tóc gáy.
- Tiểu Thất, Mộc Tiêu là thứ gì? Dương Khai lúc này mới có thời gian hỏi.
- Là sản vật sau khi thần mộc thông linh, có thần trí của mình, rất khó đối phó, chủng loại thần mộc thông linh không giống nhau, thì thiên phú thần thông cũng không giống nhau. Thứ chúng ta gặp phải cũng không biết có năng lực thế nào, nhưng trên cơ bản Mộc Tiêu đều rất khó giết chết, bởi vì thuộc tính mộc tinh khiết vốn là thể hiện cho sinh cơ và khôi phục, dù bị thương nặng, nhưng một lúc sau nó có thể khôi phục lại. Mà Mộc Tiêu cũng có tốt có xấu, Mộc Tiêu này hẳn là vô cùng hung hiểm gì đó, cũng không biết nó bị phong ấn đã bao lâu, thực lực chắc chắn rất lợi hại. Nếu dựa vào thực lực hiện tại của hai chúng ta, căn bản không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
- Mộc Tiêu kinh khủng như vậy? Dương Khai ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên, Dương đại ca, ngươi nhất định đừng coi thường nó, đã từng có cường giả Đế Tôn Cảnh bỏ mạng dưới tay Mộc Tiêu. Giờ này nó được thả ra, nhất định là trước tiên muốn khôi phục thực lực, mà từ tình huống vừa rồi có thể thấy, biện pháp khôi phục thực lực tốt nhất của nó chính là cắn nuốt tinh hoa máu thịt của những võ giả như chúng ta Không ổn rồi, tầng thứ hai này đã không còn an toàn. Mạc Tiểu Thất nói tới đây, mặt biến sắc.
- Không đến mức như vậy chứ, không gian của tầng thứ hai rất lớn, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ trốn không được sao?
- Không may gặp phải nó thì sao? Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai lo lắng nói.
- Vậy thì làm sao bây giờ? Trở về tầng thứ nhất? Dương Khai nhướng mày.
- Ngũ Sắc Bảo Tháp chỉ có thể lên, không thể xuống, chúng ta không thể trở về tầng thứ nhất được Chân mày Mạc Tiểu Thất bỗng nhíu chặt, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói: - Chi bằng đi tầng thứ ba.
Dương Khai ngạc nhiên: - Đi bằng cách nào? Không phải nói lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp chỉ mở ra một hai tầng sao?
- Đi thử mà, nếu thực sự không thể lên, vậy thì cũng không có cách nào, lỡ vận may tốt thì sao. Mạc Tiểu Thất cười hắc hắc, vừa nói vừa thu hung thú như Kỳ Lân vào túi, lần nữa thả ra Phi Thiên Độn Địa Bức, ra lệnh có nó đi tìm cửa vào tầng thứ ba.
Ba ngày sau, hai người đứng ở phía trước một cột sáng ngũ sắc nối thiên địa.
Cột sáng ngũ sắc này giống hệt cột sáng Dương Khai gặp trước đó, hiển nhiên là cửa vào tầng thứ ba. Nhưng Dương Khai vừa thử một chút, sau khi bản thân bước vào cũng không có phản ứng, lại không giống như trước đó, vừa bước vào liền được truyền tống đến một tầng.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Mạc Tiểu Thất, người sau lại cười thần bí, lấy ra một bí bảo hình trường toa từ nhẫn không gian của mình.
Bí bảo này vừa xuất hiện, Dương Khai liền hơi biến sắc.
Bởi vì hắn cảm nhật được một cỗ khí tức không giống bình thường từ trên bí bảo này, đây tuyệt đối không phải bí bảo cấp Hư Vương, thậm chí cũng không phải bí bảo cấp Đạo Nguyên.
Đế Bảo!
Bí bảo hình trường toa này, chắc chắn là Đế Bảo.
Bản thân Đế Bảo tự mang lực lượng pháp tắc, vài món Đế Bảo trên tay hắn đều như thế, cho nên mới có thể phát huy ra uy năng lớn mạnh, mà thứ trên tay Mạc Tiểu Thất này, hiển nhiên cũng là một kiện Đế Bảo.
Trong lòng Dương Khai tuy rằng chấn động, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại cũng thấy là chuyện đương nhiên, cho nên hắn cũng không tùy tiện lên tiếng hỏi.
- Cửu Tinh Phá Cấm Toa này là bí bảo trước kia dì Phượng cho ta, chuyên phá các loại cấm chế, tuy rằng với năng lực của ta không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, nhưng nếu có Dương đại ca hỗ trợ, có lẽ có thể phá giải cấm chế nơi này, từ đó tiến vào tầng thứ ba. Mạc Tiểu Thất chủ động giải thích một câu.
- Cần ta làm như thế nào? Dương Khai hỏi.
- Là như thế này. Mạc Tiểu Thất lập tức đơn giản giải thích cho Dương Khai một lượt, sau đó lại hướng dẫn hẵn một bộ thủ pháp.
Dương Khai chuyên tâm ghi nhớ, sau khi mô phỏng mấy lần, lúc này mới hướng về phía Mạc Tiểu Thất gật gật đầu.
Mạc Tiểu Thất hiểu ý, đưa tay ném Cửu Tinh Phá Cấm Toan kia ra, khi bấm linh quyết tác động, bí bảo bỗng nhiên lớn lên, biến thành dài khoảng hai trượng.
Nàng dẫn đầu đi vào trong Cửu Tinh Phá Cấm Toa, sau đó hướng về phía Dương Khai vẫy vẫy tay.
Sau khi hai người đều tiến vào, Mạc Tiểu Thất mới phong tỏa Cửu Tinh Phá Cấm Toa lại, hai người nhìn nhau, đồng thời phất tay, bấm pháp quyết.
Thời gian trôi qua, lực lượng trong cơ thể hai người không ngừng rót vào Cửu Tinh Phá Cấm Toa, mà bên ngoài Cửu Tinh Phá Cấm Toa kia, cũng lóe lên từng điểm huỳnh quang.
Bất chợt, nơi bề mặt Cửu Tinh Phá Cấm Toa, một viên Tinh Tú Thần Đồ bị đốt sáng.
Một lúc sau, lại một viên Tinh Tú Thần Đồ nữa bị đốt sáng.
Lại một lúc sau, viên Tinh Tú Thần Đồ thứ ba bị đốt sáng.
Đến lúc này, bất luận là Dương Khai hay Mạc Tiểu Thất, đều đã đến cực hạn của mình, lực lượng trên thân hai người trầm ổn bất định, biểu hiện đều vô cùng gian khổ.
Dù sao cũng là Đế Bảo, hợp lực của hai người, căn bản cũng không thể thúc giục được một nửa uy năng.
Mạc Tiểu Thất thần sắc nghiêm lại, linh quyết trên tay bỗng nhiên thay đổi, trong miệng xinh đẹp quát lên một tiếng: - Phá!
Ngay sau đó, Cửu Tinh Phá Cấm Toa hơi chao đảo một cái, bỗng nhiên lao vào trong cột sáng ngũ sắc, ngay sau đó biến mất không thấy.
Mà hai người ở bên trong toa, lại đồng thời có một cảm giác mất trọng lực, hai người đều sắc mặt vui mừng, nhưng cũng không khinh xuất, mà tiếp tục duy trì uy năng của Cửu Tinh Phá Cấm Toa.
Một lúc sau, loại cảm giác khó chịu kia mới biến mất không thấy.
Hai người liếc nhau, trong lòng Mạc Tiểu Thất đầy mong đợi mở Cửu Tinh Phá Cấm Toa ra, dẫn đầu vọt ra ngoài, ngay sau đó, truyền đến tiếng vui mừng của nàng:
- Dương đại ca, chúng ta dường như đã thực sự tới tầng thứ ba.
Dương Khai cũng rất vui mừng, vừa đi ra liền thấy nơi này tuy rằng nhìn giống với tầng thứ hai, nhưng kỳ thực là có chút bất đồng, lực lượng pháp tắc còn sót lại chảy xuôi xung quanh, dường như dày đặc hơn rất nhiều.
- Cũng không phải là rất khó mà. Mạc Tiểu Thất cười hì hì, có chút đắc ý.
- Khôi phục trước quan trọng hơn, tầng thứ ba này nguy hiểm hơn tầng thứ hai. Dương Khai nhắc nhở một câu, phóng ra thần niệm, dò xét tình huống xung quanh.
Sau khi xác định bốn phía không có nguy hiểm gì, hắn lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một lọ linh đan từ trong nhẫn không gian của mình, nhét vào trong miệng nuốt xuống, khôi phục lực lượng đã tiêu hao trước đó.
Mạc Tiểu Thất cũng như vậy, nhưng trước khi làm, nàng lại phóng ra toàn bộ Ngân Mao Sư Hổ Thú, Phi Thiên Độn Địa Bức và yêu thú như Hỏa Kỳ Lân của mình, khiến bọn họ cảnh giới xung quanh, có vẻ rất cẩn thận