Năm ngày sau khi đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp tầng thứ nhất, Dương Khai gương măṭ lãnh đạm đáp xuống, rơi vào bên cạnh hai võ giả, chăm chú nhìn mấy thi thể yêu thú môṭ lớn ba nhỏ trên măṭ đất.
Khác với vẻ lạnh nhạt của Dương Khai, hai võ giả kia lại vô cùng hưng phấn. Hai võ giả này môṭ người măc̣ áo lam, môṭ người áo trắng, đều là nam nhân, cùng tu vi Hư Vương tam tầng cảnh. Ba người không thông báo danh tính cho nhau, chỉ biết họ của nhau mà thôi, họ sở dĩ hôị tụ ở đây là vì tạm thời liên thủ mà thôi.
Sau khi chia tay Tần Ngọc, Dương Khai luôn tìm cửa vào tầng thứ hai, không nghĩ tới sau khi đi tới đây lại găp̣ hai võ giả này, hai người hiêṇ thân, nói sơ qua tình huống với Dương Khai. Dương Khai lúc này mới biết hai người họ vừa phát hiêṇ môṭ chút Kim Tinh Thảo quý hiếm, chỉ có điều chỗ Kim Tinh Thảo này có bốn Thiết Tí Thần Nghê bảo vê,̣Thiết Tí Thần Nghê môṭ thân da thịt vô cùng cứng rắn, trời sinh phòng ngự kinh người, hai người lúc trước có giao phong với môṭ Thiết Tí Thần Nghê nhưng lại không được gì liền bất đắc dĩ tạm rút lui, muốn tìm người trợ giúp đối phó bốn con yêu thú kia.
Vừa may Dương Khai đi qua nơi này liền hiêṇthân tương yêu. Sau khi nghe bọn họ giải thích, Dương Khai liền quyết định nhập hội.
Tuy không biết Kim Tinh Thảo rốt cuôc̣là thứ gì nhưng nếu có thể để hai vị cường giả Hư Vương Cảnh lưu luyến thì hẳn là giá trị bất phàm. Chẳng qua chỉ là bốn con yêu thú mà thôi, thiết nghĩ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Còn nữa, hai vị Hư Vương tam tầng cảnh hắn cũng không quá để ý, ngay cả bọn họ có âm mưu quỷ kế gì. Dương Khai cảm thấy thực lực của mình bây giờ có thể ứng phó được. Tìm hiểu môṭ phen, Dương Khai mới biết Kim Tinh Thảo là loại linh thảo hiếm thấy có thể giúp võ giả rèn luyêṇ thân thể, dù là trực tiếp luyêṇ hoá cũng có thể làm võ giả tăng lực lượng thân thể, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều, nếu có thể mượn những dược liêụ khác luyêṇ chế thành Kim Tinh Đan thì hiêụ quả sẽ càng tốt hơn.
Mà Thiết Tí Thần Nghê kia chính vì Kim Tinh Thảo nên mới sinh tồn ở đây. Ba người hợp kế liền xuất thủ không chút khách khí. Bốn con Thiết Tí Thần Nghê, con lớn nhất bâc̣ mười, tương đương Hư Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ cần cho nó môṭvài năm nữa thì tấn thăng đến bâc̣mười môṭlà không thành vấn đề.
Ba con nhỏ khác đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Nếu là yêu thú tầm thường, hai võ giả kia cũng có thể ứng phó, ít nhất cũng có thể đánh hoà. Nhưng Thiết Tí Thần Nghê phòng ngự kinh người, lực lớn vô cùng, lại không sợ chết, môṭ phen giao phong làm hai người nhức đầu cũng không lại được.
Nhưng sau khi có Dương Khai gia nhâp̣ tình huống liền hoàn toàn khác. Tuy Dương Khai ẩn tàng thực lực tự thân, phụ trách kềm chế môṭ con Thiết Tí Thần Nghê lớn kia cũng không có chút vấn đề. Hai người kia liên thủ, dùng hết bí bảo thủ đoạn đánh chết ba con nhỏ, sau đó ba người cùng đánh, cuối cùng môṭ kích lớn làm con vâṭ cũng không thể trốn khỏi đôc̣ thủ.
- Dương huynh quả nhiên lợi hại, thành thạo con nghiêṭ súc này, không bị thương chút nào, Triêụ mỗ bôị phục. Nam nhân áo lam lúc này nụ cười dường như có chút gượng ép.
- Đúng vâỵ, con Thiết Tí Thần Nghê hơi dài này làm ta và Triêụ huynh suýt đã bị thương năṇg, không nghĩ Dương huynh có thể kềm chế nó lâu như vâỵ, Tôn mỗ thực xấu hổ. Nam nhân áo trắng cũng mở miệng nói.
- Hai vị khen nhầm rồi, tại hạ chẳng qua thân pháp linh hoạt hơn một chút thôi, nó tuy rằng lực lớn vô cùng nhưng ta không dây dưa nhiều với nó thì tự nhiên nó cũng không có cách gì. Dương Khai lạnh nhạt nói.
Hai người kia liếc nhau không nói gì, cười ha hả bỏ qua chuyện này. Dù sao lúc trước ba người liên thủ một kích cuối cùng tiêu diệt Thiết Tí Thần Nghê bọn họ đã nhìn thấy biểu hiện của Dương Khai, không chỉ là thân pháp linh hoạt…
Trong nhất thời, hai người đều có vẻ kiêng kỵ đối với hắn.
- Giờ khắc này bốn con súc sinh đã chết, chúng ta hãy xử lý bọn chúng trước đi. Tinh huyết, da lông, răng nanh của Huyết Tí Thần Nghê đều không phải vâṭ liêụ tầm thường, cũng không thể lãng phí. Nam nhân họ Triệu lên tiếng đề nghị.
- Đúng vâỵ, nhất là da nó, nếu dùng để luyêṇchế bí bảo phòng ngự là thích hợp nhất. Nam nhân họ Tôn sắc măṭ vui mừng tiếp lời.
Ba người liền không do dự, rối rít thi triển thủ đoạn, xử lý nốt bốn con Thiết Tí Thần Nghê.
Không bao lâu cả ba lộ vẻ hài lòng, phân chia môṭ lượng vâṭ liêụ giống nhau, chỉ để lại môṭ chút máu thịt cùng xương cốt ở tại chỗ.
- Vâỵ bây giờ chỉ còn lại Kim Tinh Thảo, cũng không biết có bao nhiêu cây. Chỉ mong số lượng không ít. Nam nhân họ Triêụ đem ánh mắt lửa nóng nhìn môṭ sơn đôṇg phía trước.
- Vào xem là biết. Dương Khai mỉm cười đi trước hướng vào trong sơn đôṇg.
Triêụ Tôn hai người liếc nhau cũng vôị vàng đi theo. Trong sơn đôṇg âm u ẩm ướt còn có môṭ mùi khó hiểu làm người ta chỉ muốn ói, gần cửa đôṇg có yêu cốt của nhiều yêu thú khác, từng bộ xương trắng phát ra tiếng kêu răng rắc khi có người bước qua làm người ta rợn tóc gáy. Bốn con Thiết Tí thần nghê kia hiển nhiên là sống ở đây.
Đi môṭ lúc ba người liền tới đáy sơn đôṇg. Ở phía trước có môṭ thứ giống như môṭ thạch đôn to chừng khuôn viên năm trượng, trên thạch đôn có mười mấy cây có nhỏ tản ra ánh kim loại sáng bóng, mỗi gốc cây chỉ lớn tầm hai ngón tay. Thần niêṃ ba người phóng ra, sau khi xác định chỗ này không có nguy hiểm gì liền vôịvã tới gần thạch đôn.
- Châc̣ châc̣, có mười ba cây à.
Nam nhân họ Triêụ gương măṭ mừng rỡ nói.
- Khó chia thâṭ. Nam nhân họ Tôn nhướn mày nghĩ tới môṭ vấn đề khác.
Dương Khai cười ha hả nói: - Nếu mười ba cây thì mỗi người bốn cây là được, môṭ cây còn lại quy đổi thành nguyên tinh tương ứng, người cầm Kim Tinh Thảo lấy nguyên tinh ra đưa cho hai người còn lại là được.
- Dương huynh chủ ý hay, cứ làm vâỵ đi. Triêụ Tôn hai người không có lí do gì không đồng ý, liền vôị vàng gâṭ đầu.
Lâp̣ tức ba người mỗi người môṭcây nhanh chóng chia hết mười hai cây Kim Tinh Thảo, cây còn lại sau môṭ hồi thương thảo, cuối cùng Dương Khai ra giá năm ngàn nguyên tinh mua lại.
Sau môṭ phen bâṇ rôṇ tất cả đều vui mừng.
- Lần này hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau liền có cơ hôị. Nam nhân họ Triêụ nở nụ cười hướng về phía Dương Khai ôm quyền nói.
- Đúng vâỵ, Dương huynh thực lực không tầm thường, thực hy vọng còn được hợp tác cùng. Nam nhân họ Tôn cũng lên tiếng nói.
- Có cơ hôị. Dương Khai thuâṇ miêṇg nói môṭ câu lấy lê:
- Chuyêṇ đã xong, tại hạ liền cáo từ.
- Dương huynh có duyên găp̣ lại. TriêụTôn hai người vôị vàng ôm quyền đáp lời.
Dương Khai gâṭ đầu xoay người bước ra ngoài. Đợi lúc tới cửa đôṇg hắn bỗng quay đầu lại nói:
- Hai vị không đi tìm cửa vào tầng thứ hai sao?
Nam nhân họ Triêụ cười ha hả nói: - Tất nhiên là muốn đi, nhưng lúc trước đại chiến môṭ phen, Triêụ mỗ tiêu hao không nhỏ, muốn ở đây khôi phục đã, Dương huynh đệ cứ đi trước.
Nam nhân họ Tôn biểu thị mình cũng cùng ý này. Dương Khai tỏ vẻ thấu hiểu gâṭ gâṭ đầu không nói gì thêm mà đi thẳng khỏi sơn đôṇg, hai người còn lại quả nhiên quanh chân ngồi xuống, lấy từ nhẫn không gian ra khôi phục đan dược nhét vào miêṇg, khép mắt điều tức.
Trong nhất thời, trong sơn đôṇg yên tĩnh không tiếng đôṇg.
Hồi lâu sau, nam nhân họ Tôn bỗng mở hai mắt thấp giọng nói: - Hắn hẳn là đã đi xa rồi.
- Đã lâu như vâỵ rồi không lẽ hắn còn ở gần đây sao?
- Triêụ huynh, vừa rồi huynh vì sao không cho ta khinh cử vọng đôṇg. Kim Tinh Thảo khó kiếm được như vâỵ mà đi để hắn lấy mất năm cây, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn ra giá hẳn là trên người hắn mang không ít nguyên tinh, nếu có thể giết hắn…
- Ngươi nghĩ rằng hai người chúng ta liên thủ sẽ là đối thủ của hắn sao? Nam nhân họ Triêụ nghe vâỵ hừ lạnh môṭ tiếng.
- Sao? Tuy rằng biểu hiêṇ của hắn đích xác không tầm thường, cũng giấu giếm thực lực, nhưng hai người ta sao lại không phải đối thủ? Lấy hai địch môṭ tại sao phải sợ hắn? Nam nhân họ Tôn biểu thị không phục.
- Là ngươi không biết hắn kinh khủng cỡ nào. Nam nhân họ Triêụ hừ nói: - Có nhớ lúc trước ta đã nói với ngươi, ta đi từ Thăng Long Đàn tới đây không? Lúc đó chính mắt ta nhìn thấy người này môṭ đao đánh chết Khuê Sát, Khuê Sát trước măṭ hắn đến cơ hôị phản kháng cũng không có.
- Khuê Sát? Hoá Huyết Môn Khuê Sát? Nam nhân họ Tôn nghe vâỵ cả kinh.
- Không sai, ngươi cảm thấy chúng ta so với Khuê Sát thì thế nào?
- Tất nhiên là không bằng, Hoá Huyết Môn tuy không coi là tông môn lợi hại, so với Liêṭ Hoả Điêṇ còn kém hơn môṭ chút, nhưng Khuê Sát người này ta có nghe qua.
- Cho nên ta mới không cho ngươi đôṇg thủ, lúc trước vừa thấy hắn ta còn không nhớ được, cuối cùng thấy hắn xuất thủ ta mới nhớ ra hắn chính là người đó. Có thể môṭ đao đánh chết Khuê Sát, cho dù là ta và ngươi hai người liên thủ cũng nhất định không phải là đối thủ của hắn, đến lúc đó chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều.
- Thì ra là thế, nhờ có Triêụ huynh nhắc nhở kịp thời, nếu không ta trở măṭ cùng với người kia thì… Nam nhân họ Tôn toát mồ hôi lạnh.
- Thôi đi, không nói chuyêṇ này nữa, cũng may dường như người này kiến thức nông cạn, tới Kim Tinh Thảo có tác dụng gì cũng không biết, còn vô tình hay cố ý tìm hiểu từ chúng ta, hay thâṭ.
- Đúng vâỵ, người này thâṭ là kỳ quái, thực lực nếu cường đại như vâỵ sao lại chưa từng nghe qua Kim Tinh Thảo. Nam nhân họ Tôn gương măṭ khó hiểu.
- Như vậy chẳng phải càng tốt sao, càng tốt cho chúng ta, hắn nếu không biết Kim Tinh Thảo vâỵ dĩ nhiên cũng không biết Kim Tinh Thảo chỉ sinh trưởng tại nơi có khoáng vâṭ quý hiếm, nói cách khác chính là chỗ này trong lòng đất, tuyêṭ đối có tài nguyên khoáng sản quý hiếm.
Nam nhân họ Triêụ mỉm cười. - Giờ này hắn đã đi xa, viêc̣ này không nên châṃ trễ, chúng ta hãy mau đôṇg thủ đi, nhỡ tìm được khoáng vâṭ cấp Đế thì chúng ta có thể phát đại tài rồi.
- Khoáng vâṭ cấp Đế không phải dễ dàng tìm như vâỵ, nghe đồn chỉ có trong tinh hải mới có thể găp̣ được, đây chẳng qua là Ngũ Sắc Bảo Tháp tầng thứ nhất mà thôi…Tuy nhiên, có khoáng vâṭ cấp Đạo Nguyên ta cũng hài lòng rồi.
Hai người khi nói chuyêṇ liền không do dự thi triển thủ đoạn đánh tới thạch đôn trước măṭ. Thời gian không bao lâu đã đánh thành môṭ hố to trên măṭ đất, ngay sau đó thủ pháp hai người biến đổi, chờ dùng lực biến đổi thành các loại chiêu thức tiếp tục đào xới.
- Quả nhiên có quỷ. Dương Khai ở cách đó không xa vâṇ dụng bí thuâṭ Hư Vô, ẩn năc̣ khí tức tự thân khẽ hừ lạnh môṭ tiếng.