Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1977: Đan phương




Bên trong sương phòng, Dương Khai ngồi xuống, nhưng không vội vã động vào chén nước trà trước mặt.

Linh Đan Phường chưởng quỹ này nhiệt tình có hơi quá, điều này làm cho hắn có chút cảm giác vô sự mà đi lấy lòng không gian tức là đạo, cho nên hắn biểu hiện ra vẻ cẩn thận nên có.

Khang Tư Nhiên hiển nhiên phát hiện điểm này, cũng không để ý, mỉm cười, hỏi: - Nghe nói khách nhân tới mua đan phương phải không?

- Đúng vậy! Dương Khai gật đầu.

Khang Tư Nhiên trước mắt sáng ngời, mở miệng hỏi: - Nói như thế, khách nhân là một vị luyện đan sư sao?

Dương Khai nhíu mày, thản nhiên hỏi lại: - Quý phường bán ra các thứ đồng thời cũng tìm hiểu lai lịch của khách sao?

Lời này đã có chút yếu tố trách mắng ở trong đó, Khang Tư Nhiên cũng không nổi giận, mà gương mặt xin lỗi nói:

- Dương công tử đừng lấy làm lạ, là lão hủ không phải, lão hủ ở chỗ này lấy trà thay rượu, bồi tội với ngươi!

Khi nói chuyện, ông ta một hơi uống hết nước trà trên ly.

Ông ta lau vết nước dưới cằm, mở miệng nói: - Nếu khách nhân đúng là luyện đan sư, mà nếu cấp bậc luyện đan sư của ngươi đủ cao, ngươi cần đan phương gì, lão hủ có thể dâng tặng cho ngươi.

- Đây là ý gì? Dương Khai bị ông ta làm cho hồ đồ rồi.

Khang Tư Nhiên nghe vậy cười khổ một tiếng, cũng không trả lời ngay, dường như là châm chước chọn lọc từ ngữ, một lát sau mới mở miệng nói: - Một khi đã như vậy, lão hủ liền khai môn kiến sơn.

- Khang chưởng quỹ mời nói.

- Thật ra là thế này. Khang Tư Nhiên trầm ngâm một chút: - Linh Đan Phường chúng tôi hiện giờ luyện đan sư có chút không đủ... Khách nhân nếu như là cấp Hư Vương luyện đan sư trở lên, lão hủ muốn mời khách nhân làm đan sư của đan phường. Phương diện đãi ngộ tuyệt đối ưu đãi. Lão hủ có hai đề nghị cho ngươi lựa chọn, mỗi tháng cho ngươi số lượng lương tháng nhất định, hoặc là ngươi thu được % lợi ích thu được của đan phường chúng tôi, hết thảy đều xem ý nguyện của bản thân ngươi.

Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên: - Luyện đan sư trong đan phường của các ông không đủ sao?

- Thật không dám giấu giếm. Khang Tư Nhiên dường như vì chuyện này phiền não một trận, giờ này gặp được một chút hy vọng, cho nên cũng không có ý tứ che giấu: - Đan phường của chúng tôi vốn có ba vị luyện đan sư, nhưng mà trước đó một trận rời khỏi hai vị rồi, hiện giờ chỉ còn lại có một vị. Cho nên linh đan được luyện chế ra thật sự là có chút cung không đủ cầu. Cho nên mới... Nhưng mà ngươi yên tâm, Linh Đan Phường chúng tôi nếu có đan phương gì, ngươi đều có thể tra duyệt, lão hủ tuyệt đối sẽ không giấu riêng.

Đáp án này không khỏi làm Dương Khai có chút động lòng. Dù sao hắn hiện ở trên tay căn bản cũng không có ít nhiều nguyên tinh. Nếu thật sự muốn cầm lên mua đan phương, nói không chừng chỉ có thể mua được một vài tờ đan phương bình thường. Về phần đan phương của Nguyên Ngưng đan... Khẳng định quý trọng vô cùng, với tài lực hiện giờ của hắn là tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Hắn vốn chỉ tính toán đánh trước dò xét một chút giá cả của đan phương, rồi mới đi gom góp nguyên tinh tới mua.

Không ngờ đến Linh Đan Phường này lại đụng phải chuyện vui ngoài ý muốn.

Dương Khai bất động thanh sắc hỏi: - Hai vị luyện đan sư kia vì sao bỗng nhiên rời khỏi vậy? Chẳng lẽ là Khang chưởng quỹ trả thù lao không đủ sao?

- Làm gì có chuyện như vậy. Khang Tư Nhiên cười khổ không ngừng:

- Lão hủ tự hỏi trong Phong Lâm Thành này, làm ăn giá cả vừa phải, làm người thành tín. Đan phường khai ra giá tiền cho mấy vị luyện đan sư cũng tuyệt đối không thấp, chỉ có điều... Người thường đi chỗ cao, người nào chảy về phía chỗ thấp, đây là chí lý mãi mãi không thay đổi. Trước mặt lợi ích lớn hơn nữa, bọn họ lựa chọn rời khỏi đan phường cũng là chuyện đương nhiên.

Nghe ông ta vừa nói như vậy, Dương Khai có chút hiểu rõ.

- Bị người đào góc tường a!

Khang Tư Nhiên nghe vậy, thần sắc nổi lên một tia ý tức giận, gật đầu đáp: - Đúng là như vậy, Linh Đan Phường chúng tôi coi như là sản nghiệp của Tử Nguyên Thương Hội. Mà Thất Diệu Thương Hội thương nghiệp của Đan Khí Các ở phố đối diện lại nhằm vào chúng tôi cũng là chuyện đương nhiên.

- Tử Nguyên Thương Hội, Thất Diệu Thương Hội? Dương Khai nhíu mày.

- Khách nhân chưa nghe nói qua sao? Lần này đến phiên Khang Tư Nhiên kinh ngạc.

Dương Khai cười ngượng ngùng, lắc đầu.

Khang Tư Nhiên ngạc nhiên một hồi lâu, dường như không nghĩ tới Dương Khai một tên Hư Vương tam tầng cảnh lại chưa nghe nói qua danh tiếng của hai đại thương hội này. Dù sao trong Nam Vực, trừ bá chủ Tinh Thần Cung tối cao ra, một tầng thế lực kế tiếp chính là đám thế lực lớn gồm Tử Nguyên Thương Hội cùng Thất Diệu Thương Hội.

Thực lực của Dương Khai không tính là thấp, làm sao ngay cả điều này cũng chưa nghe nói qua?

Nhưng Khang Tư Nhiên rốt cuộc là làm ăn người, rất giỏi sát ngôn quan sắc, để tránh Dương Khai lúng túng, vội vàng cười nói: - Xem ra khách nhân là người khổ tu a, khó trách được tuổi quá trẻ lại không kém tu vi của lão hủ. Lão hủ bội phục bội phục.

Dương Khai cười khan một tiếng, cũng không nói tiếp.

Tuy nhiên từ tin tức của Khang Tư Nhiên tiết lộ xem ra, giữa hai đại thương hội này dường như là quan hệ đối địch. Cái này cũng không khó hiểu, cùng đi là oan gia thôi, đều làm ăn, đương nhiên có thành phần cạnh tranh ở trong đó.

Thất Diệu Thương Hội khai ra giá tiền cao hơn, đoạt đi hai vị luyện đan sư của Linh Đan Phường, dẫn tới cục diện khó xử trước mắt của Linh Đan Phường.

Luyện đan sư không đủ, dĩ nhiên cũng sẽ không có đầy đủ linh đan, lâu ngày, chỉ sợ cũng không có người trở lại chiếu cố Linh Đan Phường. Mà Khang Tư Nhiên làm chưởng quỹ của Linh Đan Phường, dĩ nhiên là nhìn ở trong mắt nóng nảy ở trong lòng.

Mấy ngày nay ông ta cũng luôn luôn tìm luyện đan sư thích hợp, muốn lôi kéo vào bên trong Linh Đan Phường. Nhưng Phong Lâm Thành không tính là lớn trong Tinh Giới, cho dù có luyện đan sư, cũng sớm có sở hữu. Những luyện đan sư cấp bậc không cao cho dù mời tới cũng không có nhiều chỗ dùng cho lắm.

Cho nên ông ta mới nhiệt tình với Dương Khai như vậy. Cho nên khi ông ta nghe nói Dương Khai tới mua đan phương, thì lập tức bảo điếm tiểu nhị mời vào.

Người mua đan phương nhất định là luyện đan sư không thể nghi ngờ. Võ giả bình thường căn bản sẽ không để ý tới đan phương, bọn họ chỉ cần gom góp vật liệu, bỏ ra đủ thù lao mời luyện đan sư luyện chế thành đan.

- Xin hỏi, cấp bậc luyện đan sư của khách quan là gì?

Khang Tư Nhiên nói thẳng ra khốn cảnh của mình, tiếp theo có chút khẩn trương lại có chút ít mong đợi nhìn Dương Khai hỏi.

Nếu cấp bậc luyện đan sư của Dương Khai không cao, vậy ông ta cũng không cần thiết cùng Dương Khai lãng phí thời gian.

Dương Khai suy nghĩ một chút, đáp: - Linh đan cấp Hư Vương luyện chế không thành vấn đề.

Câu trả lời của hắn không tính là hoàn chỉnh, cũng có che giấu, nhưng đáp án này đã đủ khiến Khang Tư Nhiên hài lòng.

Nghe được Dương Khai chính miệng thừa nhận mình là một luyện đan sư cấp Hư Vương, Khang Tư Nhiên đã kích động tột đỉnh, hai mắt tràn đầy ý khẩn thiết.

Không đợi ông ta lên tiếng nói chuyện, Dương Khai đã nói: - Khang chưởng quỹ không cần nói nữa, ta luyện đan chỉ bởi vì cần nguyên tinh, là thủ đoạn kiếm tiền, coi như là một loại tu luyện mà thôi. Ta sẽ không luyện chế lâu dài, nói không chừng một ngày kia sẽ không luyện chế, Khang chưởng quỹ xin hãy mời cao minh khác đi.

Thái độ của đối phương rất thành khẩn, Dương Khai cũng không muốn lừa gạt điều gì, cho nên thẳng thắn.

Dù sao với hắn mà nói, luyện đan chỉ là một loại thủ đoạn tu luyện, sẽ không đầu tư vào quá nhiều tinh lực cùng thời gian. Nếu hắn đáp ứng yêu cầu của Khang Tư Nhiên, vậy thì đồng nghĩa với bán thân cho Linh Đan Phường, thời gian cùng tự do của ngày sau sẽ bị hạn chế.

Đây cũng không phải là Dương Khai hy vọng thấy được.

- Sẽ không luyện chế lâu dài sao? Khang Tư Nhiên ngạc nhiên một chút, ngay sau đó cười nói: - Cái này không quan trọng, chỉ cần khách nhân có thể giúp lão hủ luyện chế ba tháng... Không, hai tháng là được rồi, lão hủ sẽ không làm trễ nải quá nhiều thời gian tu luyện của ngươi.

- Chỉ cần hai tháng? Dương Khai kinh ngạc nhìn ông ta.

- Không sai, thật ra tình huống nơi này lão hủ sớm đã trình lên thương hội tổng bộ. Bên đó cũng đáp ứng điều động hai vị luyện đan sư đến đây, nhưng vẫn cần một chút thời gian, dù sao đường xá xa vời. Hơn nữa nơi đây lại là địa phương nhỏ, tổng bộ sẽ không quá coi trọng. Trước sau không sai biệt lắm cần khoảng hai tháng, cho nên khách nhân ngài chỉ cần giúp lão hủ chống nổi hai tháng này là được rồi.

- Thì ra là thế! Dương Khai khẽ gật đầu.

- Khách nhân cảm thấy thế nào? Muốn cẩn thận suy tính một chút hay không? Khang Tư Nhiên khẩn trương hỏi.

Ông ta trong khoảng thời gian này nhanh bị chuyện này hành hạ đến phát điên lên, mắt thấy chọn được một người thích hợp đưa đến trước mắt mình, ông ta bất kể như thế nào cũng không muốn bỏ lỡ như vậy.

- Nếu như là hai tháng... Ta không hẳn cũng không thể thử một chút. Nhưng mà Khang chưởng quỹ, những đan phương của quý phường...

Không đợi Dương Khai nói xong, Khang Tư Nhiên liền hào sảng vung tay lên nói: - Nếu khách thật sự thành người của mình rồi, những thứ đan phương đó đương nhiên có thể tùy tiện dò xét, thậm chí có thể ghi chép.

- Ta có thể hỏi một chút có đan phương gì được không? Trong đó có Nguyên Ngưng đan không?

- Nguyên Ngưng đan loại đan phương này gần như mỗi một đan phường cũng sẽ có, chỉ có điều bởi vì các nhà bất đồng, đan phương cũng sẽ có một chút khác biệt nho nhỏ. Sao vậy, khách nhân là luyện đan sư cấp Hư Vương, lại vẫn chưa luyện chế Nguyên Ngưng đan sao?

Khang Tư Nhiên bỗng nhiên có chút lo sợ bất an, thầm nghĩ Dương Khai vừa rồi không phải là nói bậy chứ? Người luyện đan sư cấp Hư Vương nào không có đan phương của Nguyên Ngưng đan loại linh đan này chứ? Đây chính là đan dược mà Hư Vương Cảnh võ giả có nhu cầu lớn nhất.

Dương Khai cười lúng túng, chỉ có thể nói: - Địa phương của ta xuất thân là một nơi vắng vẻ, cũng không có võ giả thật lợi hại, cho nên...

Giải thích này tuy rằng trăm ngàn chỗ sơ hở, nhưng dầu gì cũng xem như một cái lý do.

Khang Tư Nhiên cũng không đi truy hỏi vấn đề, khiến người khó chịu cảm thấy phiền.

- Như vậy đi Khang chưởng quỹ, ngài đưa cho ta một phần đan phương của quý phường, ta đi trở về cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu là có thể, ta trong ba ngày nhất định trở lại. Dương Khai không tùy tiện đáp ứng Khang Tư Nhiên, dù sao hắn cũng chưa quen thuộc với Linh Đan Phường cùng bản thân Khang Tư Nhiên, ai biết ông ta có phải hạng người ra vẻ đạo mạo hay không?

Mọi việc cẩn thận một chút luôn tốt hơn.

- Như thế cũng được, vậy lão hủ cung kính chờ đợi khách nhân đại giá, xin khách nhân nhất định phải mau sớm suy tính. Đan dược của Linh Đan Phường chúng tôi giờ đây có chút không đủ rồi. Khang Tư Nhiên biết chuyện này không gấp được, chỉ có thể đồng ý yêu cầu Dương Khai.

Lập tức, ông ta sửa sang lại ra một phần mục lục của đan phương, giao cho Dương Khai.

Từ biệt Khang Tư Nhiên, Dương Khai cũng không trở về chỗ ở, mà là vẫn đi dạo trong thành như cũ.

Mỗi khi thấy được một cửa hàng bán linh đan, hắn liền đi vào hỏi thăm một phen.

Tuy rằng cùng Khang Tư Nhiên đã thương nghị thỏa đáng, nhưng hắn vẫn muốn thử xem có thể mua được đan phương từ chỗ khác hay không. Dù sao có thể làm một mình, luôn tốt hơn lấy % lợi ích cùng Linh Đan Phường, lợi ích thu được cũng sẽ khá tốt.

Dĩ nhiên, cùng Linh Đan Phường hợp tác cũng có một ít chỗ tốt, nói thí dụ như cố định khách hàng, đầy đủ vật liệu, không lo đường dây buôn bán vân vân.

Hai người đều có lợi có hại.