Nếu nói Đế Tôn Cảnh là người xuất sắc trong Tinh Giới, vậy phong hiệu Đế Tôn kia chính là người xuất sắc trong những người xuất sắc.
Phệ Thiên Đại Đế chắc chắn chính là một trong số đó.
Ô Mông Xuyên lại là hậu duệ của phong hiệu Đế Tôn? Chuyện này thật là quá ngoài dự liệu của Dương Khai.
Mà xét từ vị có phong hiệu Đại Đế kia, hắn hiển nhiên cũng là tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, thậm chí có thể nói, Phệ Thiên Chiến Pháp chính là do Phệ Thiên Đại Đế truyền thừa.
Dương Khai lúc đó liền sợ ngây người!
Công pháp phong hiệu Đế Tôn tu luyện, đó chẳng phải là dùng hai chữ bảo vật để hình dung sao? Quả thực chính là kỳ trân dị bảo! Tin tức này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ đến Đế Tôn Cảnh bình thường cũng sẽ liều mạng để tranh đoạt.
Dương Khai bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, bản thân lại vô tình biết được bí mật lớn như vậy, Ô Mông Xuyên liệu có thể sẽ trở mặt giết người diệt khẩu không?
Hơn nữa hắn sao lại dễ dàng truyền Phệ Thiên Chiến Pháp cho mình? Đó chẳng phải là tài phú quý giá nhất của hắn sao.
Dương Khai không tin Ô Mông Xuyên có lòng tốt như vậy, từ cách hành sự của hắn vừa rồi, lão già này tàn nhẫn, lạnh lùng, tàn khốc, không nhân tính, đến thuộc hạ cũ năm xưa đi theo hắn cũng đều có thể tùy ý sát hại, sao lại khoan dung độ lượng với một võ giả mới gặp mặt không lâu như mình?
Nghĩ tới đây, Dương Khai âm thầm cảnh giác, quyết định nếu có chút không ổn thì sẽ thả ra Yêu Trùng Mẫu Thể.
Dường như đã cảm nhận được biến hóa trong khí tức của Dương Khai, Ô Mông Xuyên lại nghiêng đầu về phía Dương Khai cười nhẹ một tiếng.
Dương Khai lập tức có chút cả kinh sợ hãi.
Cũng may Ô Mông Xuyên cũng không để ý tới hắn, mà trầm giọng nói: - Hừ, năm đó nếu không phải là có người trong số các ngươi để lộ ra tin tức, khiến lão phu bị bốn tặc tử kia biết lão phu là hậu duệ của Phệ Thiên Đại Đế, cũng nắm giữ Phệ Thiên Chiến Pháp, lão phu sao có ngày hôm nay? Nhiều năm như vậy, lão phu cũng không có tâm tư đi tìm hiểu năm đó rốt cuộc là kẻ nào bán đứng lão phu, các ngươi chết hết thì sạch sẽ rồi.
Vừa nói, Ô Mông Xuyên vừa hung mãnh thúc giục Phệ Thiên Chiến Pháp.
Đứng sau lưng hắn cách đó không xa, Dương Khai cực khổ ngăn cản lực cắn nuốt kia, mồ hơi lạnh trên trán ầm ầm rơi xuống.
Mẹ kiếp Hôm nay chỉ trong chốc lát lại nghe thấy nhiều bí mật như vậy, thật có chút khó tiêu hóa.
Suy đoán từ trong lời nói của Ô Mông Xuyên, năm đó có thể là hắn bị một thuộc hạ dưới tay mình bán đứng, kết quả dẫn tới tứ đại hộ pháp biết được tin tức hắn nắm giữ Phệ Thiên Chiến Pháp, cho nên mới phải bạo phát gây khó dễ, nhốt hắn ở nơi này, để có thể thám thính ra pháp môn tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp.
Trong đó có lẽ có chút âm mưu quỷ kế, đánh lén âm thầm toan tính gì đó.
Nhưng Ô Mông Xuyên rõ ràng vẫn chưa phối hợp, bằng không hắn cũng không thể sống đến ngày hôm nay, sớm đã bị tứ đại hộ pháp giết người diệt khẩu.
Công pháp do phong hiệu Đế Tôn truyền thừa xuống, ai không mong muốn? Tứ đại hộ pháp có được tin tức và dám ra tay với Ô Mông Xuyên, cũng hợp tình hợp lý, dù sao thực lực bọn họ đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, bốn chọi một, lại đánh lén, chắc chắn có thể thành công.
Trong khi nhiều suy nghĩ không ngừng lóe lên trong đầu Dương Khai,thì tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ xung quanh phòng giam dần dần bình thường trở lại, sinh cơ của những võ giả kia rất nhanh tiêu tan hết.
Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện dáng vẻ sau khi chết của những người kia đều khô quắt, như bị phong hóa trên trăm năm vậy, từng con ngươi nhô ra, dáng vẻ khiếp người, trong cơ thể không còn chút huyết khí nào.
Mà sau khi cắn nuốt hết khí huyết lực cùng tinh hoa sinh mệnh của nhiều người như vậy, dáng vẻ già nua trước đó của Ô Mông Xuyên cũng thay đổi, hắn của hiện tại, lại là đầu đen, da trắng, thân thể hùng tráng vĩ ngạn, nhìn qua không khác là mấy so với người trung niên 30, 40 tuổi.
Xét từ dao động lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn, tu vi của hắn bất ngờ đã khôi phục đến trình độ Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Dương Khai cười khẽ, nói: - Đi thôi, lão phu đưa ngươi đi mở một con đường máu, lão phu ngửi thấy khí tức của người quen cũ, thật là khiến người hoài niệm!
Dứt lời, hắn liền tiến thẳng về phía trước..
Nơi đi qua, phòng giam hai bên không ngừng bắn ra tia máu, những võ giả bị nhốt trong phòng giam kia, thực lực hơi yếu chút liền bị chết ngay lập tức, thực lực cao hơn một chút cũng không chống đỡ được bao lâu liền bị Ô Mông Xuyên cưỡng ép cướp đoạt huyết khí và tinh hoa sinh mệnh.
Trên đường đi tới, dao động lực lượng trên cơ thể Ô Mông Xuyên càng ngày càng trở nên khiếp người, càng ngày càng kinh khủng.
Dao động cuồng bạo của khí huyết lực kia, ngay cả Dương Khai cũng kinh hồn táng đảm! Sợ lão già này không thể chịu đựng được mà tự nổ chết.
Phía trước có mấy đạo nhân ảnh đang nhanh chóng tiếp cận đến đây, hiển nhiên là dò xét được trong Cốt Lao có điều gì bất bình thường, muốn vào trong tìm hiểu, mà người cầm đầu, lại chính là Diêm Hưu Nhiên, theo sau Diêm Hưu Nhiên, chính là hai võ giả Hư Vương Cảnh trước đó đã hành hạ Dương Khai rất nhiều lần.
Mấy người này vừa mới vào Cốt Lao, chưa kịp hiểu rõ tình hình, liền được nghênh đón bởi một chưởng từ xa của Ô Mông Xuyên, bị đánh tan thành phấn vụn.
Trong máu thịt bầy nhầy kia, bắn ra từng đạo huyết quang, Ô Mông Xuyên mở rộng miệng, nuốt tất cả vào.
- Dương huynh Giọng Lưu Tiêm Vân truyền đến từ trong bóng tối.
Hàn quang trong mắt Ô Mông Xuyên lóe lên một cái, liền muốn hướng về phía Lưu Tiêm Vân hạ thủ, Dương Khai vội vàng kêu lên: - Tiền bối, đây là bằng hữu của ta!
- Bằng hữu của ngươi? Ô Mông Xuyên lạnh lùng nhìn Lưu Tiêm Vân một hồi, dường như dáng vẻ có chút do dự, thật lâu mới gật gật đầu nói: - Thôi được, thực lực cũng không phải là quá cao, cũng không có hữu ích gì lớn đối với lão phu.
- Đa tạ ơn tiền bối không giết!
Dương Khai nặng nề thở ra một hơi.
Vừa rồi nếu Ô Mông Xuyên thực sự hạ thủ với Lưu Tiêm Vân, hắn dù sao cũng không thể ngồi yên không quản, tất sẽ tranh đấu với Ô Mông Xuyên một phen.
Cũng may tình huống như vậy cũng không xảy ra.
- Dương huynh, vị tiền bối này là Lưu Tiêm Vân căn bản cũng không biết mình vừa thoát khỏi quỷ môn quan, nhưng nàng cũng đã nhận ra Ô Mông Xuyên không dễ chọc, bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác kia giống như là bị Tử Thần lựa chọn vậy, cảm giác chết chóc đánh tới trước mặt, khiến nàng không thể hít thở.
- Vị này chính là Ô tiền bối.
Dương Khai thuận miệng giải thích một câu, nói xong lại nhìn Ô Mông Xuyên nói: - Tiền bối có thể giúp giải cấm trong cơ thể bằng hữu này của ta không?
Tuy rằng Dương Khai giờ này cũng có thể thay Lưu Tiêm Vân giải cấm chế, nhưng chắc chắn phải mất một khoảng thời gian, chi bằng thử xem có thể nhờ Ô Mông Xuyên giúp một tay được không.
Ô Mông Xuyên nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ là đưa tay lên, cấm chế trong cơ thể Lưu Tiêm Vân liền được phá giải, lực lượng lại lần nữa quay trở lại.
- Tiểu tử, chờ lúc nữa sau khi rời khỏi nơi này, thì hãy mang theo bằng hữu của ngươi, có thể chạy được bao xa thì chạy. Ô Mông Xuyên bỗng nhiên từ tốn nói một câu.
- Hả? Dương Khai ngẩn ra.
Hắn luôn suy tính, chờ lát nữa nên làm thế nào để thoát khỏi tay Ô Mông Xuyên, dù sao mình hiện đang nắm giữ Phệ Thiên Chiến Pháp, mà năm xưa Ô Mông Xuyên sở dĩ bị nhốt cũng là vì bộ công pháp do phong hiệu Đế Tôn truyền thừa xuống này.
Hắn cảm thấy Ô Mông Xuyên không thể để mình mang theo bộ công pháp này rời đi.
Nhưng không ngờ lão già này lại nói như vậy.
Trong này tuyệt đối có điều mờ ám! Chỉ là Dương Khai bây giờ vẫn chưa nhìn ra.
- Sao? Không muốn rời đi? Ô Mông Xuyên cười nhẹ hắc hắc.
- Không phải ý này. Dương Khai cau mày lắc đầu. - Một khi đã như vậy, vậy thì đa tạ tiền bối.
- Được, ngươi cũng đừng chết, lão phu rất mong đợi sự trưởng thành của ngươi, khà khà khà khà! Ô Mông Xuyên cười quái dị, sải bước tiến về phía trước.
Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liếc nhìn nhau, theo sát phía sau.
Không lâu sau, ba người liền rời khỏi Cốt Lao.
- Đi đi. Ô Mông Xuyên chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, híp mắt nhìn về một phía, phía đó, có một đạo tia sáng màu đen đang hướng về bên này với tốc độ nhanh, từ khí tức kia phán đoán, chính là Miêu Kỳ mà Dương Khai mới gặp không lâu trước đó.
Dương Khai hướng về phía Ô Mông Xuyên liền ôm quyền nói: - Tiền bối bảo trọng!
Nói xong, hắn túm lấy Lưu Tiêm Vân, xé hư không mà đi.
Đợi sau khi Dương Khai rời đi, Ô Mông Xuyên mới quay đầu nhìn về phương hướng hắn biến mất, trong đôi mắt, hào quang như quỷ hỏa nhiễu động, cười quái dị: - Mầm giống đã được gieo, khi nào có thể nảy mầm đây? Thật là mong đợi.
Nhìn một hồi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt lãnh đạm nhìn về phía Miêu Kỳ đang chạy đến, trường bào trên thân không có gió mà vẫn lay động, trong miệng nạt nhỏ: - Miêu Kỳ, nhanh nhận lấy cái chết!
Trong tia sáng đen bao phủ kia, Miêu Kỳ nghe vậy, tâm thần chấn động mạnh, vội vàng dừng thân hình, kinh hãi nói: - Ô Mông Xuyên? Ngươi làm sao có thể thoát ra?
- Khà khà khà, số lão phu không thể chết, bản thân có quý nhân phù trợ, năm đó lão phu cũng đã nói, một ngày nào đó sẽ chém đám tặc tử các ngươi thành trăm nghìn mảnh, hôm này lão phu đến thực hiện lời hứa ngày đó.
Trải qua khoảnh khắc hoảng loạn đó, Miêu Kỳ cũng dần dần trấn tĩnh lại, mắt lạnh nhìn Ô Mông Xuyên nói: - Hừ, ngươi vừa mới thoát vây mà thôi, cho rằng có thể chống lại bổn tọa sao, ngươi đừng quên, ngươi và ta đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh!
- Chuyện không nắm chắc lão phu sao có thể đi thực hiện! Lời Ô Mông Xuyên vừa dứt, bỗng nhiên há miệng phun một cái, tế ra một bí bảo dạng bình nhỏ, từ trong bình kia, bỗng nhiên phun ra vạn đạo huyết quang, trong khoảnh khắc, thiên địa này bị một mảnh màu máu bao trùm, bốn phương một mảnh đỏ sẫm, đến không khí lưu động kia tựa hồ cũng đều biến thành máu tươi, khiến người như đang ở trong biển máu cuồn cuộn.
- Huyết Linh Bình! Vật này quả nhiên ở chỗ ngươi! Tiếng kêu kinh hãi của Miêu Kỳ truyền ra từ biển máu.
Ô Mông Xuyên gầm nhẹ: - Không sai, vật này luôn ở chỗ lão phu, năm đó nếu không phải nó chưa được tu phục hoàn toàn, thì lão phu cũng sẽ không gặp phải thủ đoạn hiểm độc của các ngươi. Miêu Kỳ à Miêu Kỳ, ngươi quá xem thường lão phu rồi. Lão phu dù sao cũng là hậu duệ của phong hiệu Đế Tôn, trong tay sao lại không có một hai kiện bí bảo chứ? Trong Huyết Linh Hải, lão phu chính là thống trị. Ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực? Lão phu sẽ đập nát từng cái xương của ngươi, cắn nuốt khí huyết và tinh hoa sinh mệnh của ngươi từng chút từng chút một, thần hồn của ngươi sẽ trở thành bữa ăn ngon của lão phu, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hồi đi vào luân hồi nữa!
Giọng Ô Mông Xuyên oán độc như ma quỷ nguyền rủa vang lên bên tai Miêu Kỳ, khiến sắc mặt hắn tái nhợt.
- Yên tâm đi, sau khi giết ngươi, ta sẽ đi tìm Chúc Quân Sơn, Biện Vũ Tình và Đồng Thông, tất cả các ngươi đều phải chết!
Trong Huyết Linh Hải, truyền đến tiếng thất kinh gầm thét của Miêu Kỳ.
Huyết Linh Bình kia là Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế lưu lại, tuy rằng với tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh của Ô Mông Xuyên thì không thể phát huy toàn bộ uy năng, nhưng có Đế Bảo tương trợ, Miêu Kỳ căn bản không phải đối thủ, bị thua và mất mạng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.