Trước căn nhà gỗ đơn sơ, cánh tay phải Dương Khai máu tươi dầm dề, bên khóe miệng trào ra máu tươi làm cho sắc mặt của hắn càng có vẻ dữ tợn đáng sợ, tay phải thò vào trong ngực Chu Nghĩa, cầm trái tim đang đập thình thịch kia.
Mà Chu Nghĩa thì té xuống đất, trên người quấn vòng quanh tấm lưới vàng do Kim Huyết Ti tụ thành, đôi mắt run rẩy nhìn chòng chọc Dương Khai trước mặt.
"Người điên! Người này tuyệt đối là người điên!" Chu Nghĩa không nhịn được gào lên trong lòng.
Hai người vẫn duy trì tư thế giằng co như vậy, không nhúc nhích.
Trong không khí, bầu không khí đầy sát khí nặng nề khiến người ta gần như hít thở không thông.
Cách đó không xa, Lưu Tiêm Vân đưa bàn tay nhỏ nhắn che miệng, đôi mắt đẹp run rẩy; Trữ Phi cùng hai Hư Vương Cảnh khác cũng gian khổ nuốt nước miếng.
- Hà Hà... Vị sư huynh này, huynh xong rồi! Dương Khai bỗng nhiên cười rộ lên nanh ác.
Chu Nghĩa da mặt co giật, tuy rằng đầy bụng không cam lòng, nhưng thế cuộc trước mắt hắn không thể không thừa nhận, mình bây giờ đang bị người bắt chẹt mạng môn, sống chết hoàn toàn không nằm trong tay mình.
Dương Khai chỉ cần hơi dùng sức một chút, là lập tức lấy đi tánh mạng của hắn.
- Giết ta, ngươi cũng đừng nghĩ sống! Chu Nghĩa mắt lạnh nhìn Dương Khai, cũng không có ý cầu xin tha thứ, ngược lại biểu hiện vô cùng ươn ngạnh.
- Ngươi có muốn thử một chút hay không? Xem sau khi ta giết chết ngươi, có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này hay không? Sư đệ ta không có sở trường gì, chỉ có điều bản lãnh chạy trối chết là đệ nhất! Dương Khai cười hắc hắc, vẻ cười có vẻ rất là tà ác, trong lúc nhất thời Chu Nghĩa không dám nói tiếp, sợ đối phương thật sự bóp nát trái tim của mình.
Nếu thật như thế, không quản Dương Khai có thể sống sót hay không, nhưng mình thì khẳng định chết chắc rồi. Mạng chỉ có một cái, hắn sao dám không quý trọng!
- Ngươi dám động một chút, ta sẽ cho hắn chết!
Dương Khai bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trữ Phi cách đó không xa, đang rón rén chuẩn bị chạy thoát chỗ này.
Cho đến lúc này, Lưu Tiêm Vân mới lấy lại tinh thần, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, tới bên cạnh Trữ Phi, cảnh giác theo dõi hắn, để ngừa hắn nhân cơ hội chạy trốn.
Trữ Phi vẻ mặt như đưa đám, quả thật không dám nhúc nhích.
- Xem ra, ngươi là một người thông minh, ngươi cũng không muốn thấy được kết cục cuối cùng là cá chết lưới rách phải không? Muốn gì cứ nói ra, sư huynh tiếp nhận là được!
Chu Nghĩa vẻ mặt chợt lóe sáng, nhìn Dương Khai nói.
Dương Khai cười ha ha một tiếng: - Ta đương nhiên không muốn cá chết lưới rách. Nhưng chuyện hôm nay ầm ĩ đến mức này, đúng là không dễ kết thúc. Vị sư huynh này, huynh nói xem nếu ta là giết huynh sau đó chạy trốn... hay là giết huynh rồi chờ tông môn trừng phạt? Đừng nói với ta lời nói ngu xuẩn cái gì: chỉ cần bỏ qua, sau này huynh sẽ không tìm tới ta gây phiền toái... Loại lời nói ngây thơ này ta không tin đâu!
Chu Nghĩa sắc mặt âm trầm, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Quên đi! Dương Khai bỗng nhiên lại vui vẻ nở nụ cười: - Trước xả giận rồi nói tiếp!
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về Trữ Phi, ánh mắt từ từ lạnh xuống: - Nói đúng ra, chuyện này đều là mấy người các ngươi dẫn tới, còn hại ta bị giam ba tháng... Một khi đã như vậy, thì bắt đầu từ các ngươi đi, toàn bộ quỳ xuống tự đánh mình một bạt tai cho ta, vừa đánh vừa mắng mình là heo!
Lời vừa nói ra, ba người Trữ Phi đều biến sắc.
- Ngươi... ngươi khinh người quá đáng! Trữ Phi gào lên. Tuy rằng nơi này rất vắng vẻ, bình thường không có người nào đi tới, nhưng nếu mình thật làm ra chuyện như vậy, ngày sau còn làm sao ở lại tông môn? Chỉ sợ lập tức sẽ truyền ra ngoài trở thành trò cười của đệ tử toàn tông.
- Sĩ có thể giết không thể nhục! Võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh kia cũng gào lên, mặt đầy phẫn nộ.
- Vậy sao? Dương Khai mỉm cười, không để ý tới đám người Trữ Phi, mà quay đầu nhìn Chu Nghĩa, trên tay vừa chậm rãi dùng sức, vừa lạnh lùng nói: - Sư huynh! Trữ sư huynh bọn họ không thích phối hợp lắm, vậy huynh nghĩ xem ta phải làm gì cho đúng? Sư đệ ta hiện tại không thể phân thân, cũng không thể cưỡng bách bọn họ được, điều này làm cho ta có chút phiền muộn trong lòng, vạn nhất không khống chế tốt được sức lực...
Chu Nghĩa lập tức trên trán rịn ra mồ hôi lớn bằng hạt đậu, chỉ cảm thấy trái tim bị bóp lực đạo càng ngày càng mạnh, mơ hồ ngay cả hô hấp của mình đều có chút không thông, luống cuống hắn vội quay đầu hướng về phía đám người Trữ Phi phẫn nộ quát: - Oan có đầu nợ có chủ, chuyện là mấy người các ngươi trêu chọc dẫn tới, các ngươi nếu muốn nhìn ta chết thì đều đừng làm gì! Nhưng nếu Chu Nghĩa ta có thể trốn khỏi một kiếp này, bọn ngươi sẽ thừa nhận tức giận thế nào thì chính các ngươi trong lòng biết rõ!
Chu Nghĩa vừa nói dứt lời, sắc mặt đám người Trữ Phi không khỏi trắng bệch, ánh mắt nhìn Dương Khai đầy oán độc mà chờ mong, dường như chờ mong hắn nổi lòng thiện lương, bỏ qua cho đám người mình lần này.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, trên tay vẫn như cũ không ngừng tăng sức.
- Còn không quỳ xuống! Chu Nghĩa bỗng nhiên quát to.
Đám người Trữ Phi sao còn dám chần chờ, "phịch phịch phịch..." tất cả đều quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt khó coi giống như chết cha chết mẹ.
Vô cùng nhục nhã mà!
Mấy người bọn hắn cũng đều là võ giả Hư Vương Cảnh, bị thương chảy máu là chuyện thường, nhưng có khi nào bị người ép buộc phải quỳ xuống? Từng người trong lòng thầm mắng Dương Khai như giội máu chó lên đầu, âm thầm thề ngày sau nhất định phải tìm cơ hội rửa sạch sỉ nhục, hoàn trả gấp trăm lần mối nhục hôm nay, nếu không làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
- Sao ta không nghe tiếng tát tai nào vậy! Dương Khai nghiêng lỗ tai, làm ra vẻ mặt nghi hoặc.
Chu Nghĩa lập tức hướng ánh mắt hung ác nhìn đám người Trữ Phi.
"Bốp Bốp Bốp..."
Đám người Trữ Phi vung hai tay của mình, một cái lại một cái, như máy móc tát hai gò má của mình.
- Còn gì nữa không? Dương Khai tiếp tục cười lạnh.
Trữ Phi một ngụm máu sôi trào ở ngay ngực, suýt nữa không nhịn được phun ra, hận không thể xông tới đồng quy vu tận với Dương Khai, nhưng nghĩ tới uy thế bức người của Chu Nghĩa trước nay, nào ai dám có tâm tư phản kháng?
Hắn nghiến răng một cái, vẻ mặt như đưa đám bắt đầu kêu la: - Ta là heo, ô ô...
Có Trữ Phi dẫn đầu, hai người còn lại dĩ nhiên không dám không lên tiếng, vì thế diễn ra một màn cảnh kỳ quái, ba tên đệ tử Bích Vũ Tông quỳ sụp xuống đất, vừa tự tát, vừa tự mắng mình... khuất nhục như vậy, cũng khiến người ta khó mà chịu đựng gấp trăm lần, so với bất kỳ khốc hình nào của tông môn.
- Ta không nên đi trêu chọc Dương sư đệ, ta là heo a!
- Ta là heo, Dương sư đệ đại nhân đại lượng, hãy tha cho chúng ta lần này đi!
...
- Vậy không phải là rất tốt sao! Dương Khai hài lòng nở nụ cười: - Người quả nhiên đều là bức ra được mà!
- Đủ rồi chứ? Chu Nghĩa lạnh lùng nhìn Dương Khai, trong khớp hàm tựa hồ đều bị cắn ứa ra máu tươi, vẻ cừu hận trong cặp mắt hắn dường như ngưng đọng thành thực chất.
- Ánh mắt của sư huynh thật là hung ác nha! Dương Khai làm ra dáng vẻ đầy kinh sợ, nói: - Sư đệ nhát gan lắm, huynh đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, vạn nhất sư đệ hoảng sợ trong lòng vô ý bóp nát trái tim của huynh...
Chu Nghĩa nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, chờ đến lúc mở mắt ra lại, đã khôi phục thái độ bình thường, trầm giọng nói: - Dương sư đệ! Là sư huynh ta có mắt không tròng, hôm nay ngươi cũng phát tiết cơn tức rồi, có nên cứ như vậy dừng tay hay không? Nói đến cùng chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy...
Hắn nói còn chưa hết lời, Dương Khai bỗng nhiên nâng tay trái lên quét tới một bàn tay.
"Bốp..." một tiếng, một bên má Chu Nghĩa xuất hiện dấu bàn tay đỏ bầm, ngay cả răng hàm đều bị đánh rớt mấy cái.
- Hiện tại mới biết mọi người là sư huynh đệ đồng môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy sao? Vừa rồi lúc chuẩn bị giáo huấn ta tại sao không nói lời này!
- Ngươi...
- Ngươi cái gì ngươi! Dương Khai vừa nói vừa quét tới một bàn tay, Chu Nghĩa theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cảm nhận được bàn tay nơi trái tim mình đang từ từ dùng sức, sao hắn còn dám vọng động, cố chịu đựng ăn thêm bàn tay thứ hai, cơn phẫn nộ vừa mới chìm xuống lần nữa bốc cháy lên, cặp mắt hắn cũng biến thành đỏ thẫm.
- Huynh nói một chữ ta sẽ đánh huynh một cái tát, huynh nói tiếp thử xem! Oái... còn dám trừng mắt nhìn ta! Dương Khai tung ngược một quyền đánh ngay giữa hốc mắt của Chu Nghĩa, trực tiếp đánh hắn thành mắt gấu trúc.
Rốt cục Chu Nghĩa đàng hoàng thành thật lại, biết tên Dương Khai này có chút điên cuồng khó dây vào, hiện tại không thành thật bị thua thiệt sẽ chỉ là mình. Hắn gục đầu xuống không nhìn Dương Khai nữa, trong lòng lại thầm nghĩ ngày sau phải hành hạ Dương Khai như thế nào, để rửa sạch mối sỉ nhục hôm nay.
- Tiêm Vân! Chính là đám người này đánh cô bị thương phải không? Dương Khai đột nhiên hỏi ra một vấn đề không giải thích được.
Lưu Tiêm Vân biến sắc, há miệng dường như muốn nói gì, nhưng rốt cục vẫn gật đầu một cái.
Dương Khai có thể đoán được điểm này thật ra không khó, dù sao thực lực của Lưu Tiêm Vân lúc này, dựa vào bản lãnh của Trữ Phi hoàn toàn không có khả năng đánh nàng bị thương, người có thể đánh nàng bị thương, duy nhất có khả năng là tên Chu Nghĩa.
Dương Khai lạnh lùng gật gật đầu, gằn giọng nói: - Thân là sư huynh tông môn, không nói chiếu cố những sư đệ sư muội chúng ta mới nhập môn này còn chưa tính, lại còn cố ý khi dễ! Chu Nghĩa sư huynh quả nhiên là có bản lãnh mà!
Dứt lời, Dương Khai vung lên quyền trái, đánh cho Chu Nghĩa một trận.
Chu Nghĩa căn bản không có không gian cùng đường sống phản kháng, chỉ có thể cố chịu đựng đòn đánh của Dương Khai.
Dương Khai tuy rằng tu vi thấp thua hắn một cảnh giới nhỏ, nhưng tố chất thân thể lại cực mạnh, tung ra quả đấm lực đạo cực lớn, không lâu sau mặt mũi Chu Nghĩa liền sưng vù, cả gương mặt cũng biến hình, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Đột nhiên, Chu Nghĩa lạnh lùng nở nụ cười, mồm miệng nói không rõ: - Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không giết ta, ngày sau nhất định có ngày ngươi chờ coi!
Dương Khai nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn lại hướng xa xa, hừ lạnh nói:
- Yên tâm, trước khi chết ta sẽ kéo ngươi chôn cùng!
Trong cảm nhận của hắn, ở hướng bên kia đang có cường giả cấp tốc bay tới bên này.
Dù sao đám người mình ở bên này náo loạn lâu như vậy, khẳng định đã kinh động những người Bích Vũ Tông khác, sẽ có người tới đã nằm trong dự liệu của Dương Khai.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, người đến dường như là một cao thủ rất lợi hại, người kia chưa tới uy áp lại tới trước, chứng tỏ thực lực của người đến không yếu chút nào so với Biện Vũ Tình.
Lại là vị hộ pháp nào đó chạy đến? Dương Khai không khỏi sắc mặt chìm xuống.
Thời khắc này, Lưu Tiêm Vân hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi tràn đầy lo âu nhìn Dương Khai. Dù sao hôm nay Dương Khai náo loạn quả thật hơi hung dữ, đám người Trữ Phi cho tới bây giờ còn quỳ trên mặt đất vừa tự tát vừa đau khổ chửi mắng mình.
Chốc lát, một luồng sáng đen bắn nhanh tới, rồi dừng lại cách không xa trên đỉnh đầu đám người Dương Khai, màn sáng đen tan đi, từ trong lộ ra mấy thân ảnh.
Uy áp khó diễn tả từ trên trời ập xuống, mọi người đều không khỏi hít thở bị kiềm hãm, thân thể nặng nề, dường như bị một ngọn núi lớn đè xuống...