Biện hộ pháp kia muốn gặp Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, hai thủ vệ Cốt Lao lý không dám không tuân theo, vào Cốt Lao mang hai người ra ngoài.
- Tiểu tử, ước định giữa lão phu và ngươi tùy thời hữu hiệu, nếu cùng đường, có thể tìm lão phu.
Ngay khi Dương Khai sắp rời khỏi Cốt Lao, thanh âm Ô Mông Xuyên lại vang lên.
Dương Khai không dừng bước, phảng phất như không nghe, rất nhanh không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một đám võ giả Cốt Lao nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Ra tới ngoài, Dương Khai lập tức nhận ra một ánh mắt oán độc đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn lên thì ra là Diêm Hưu Nhiên.
Hắn phụ trách trông coi cửa vào Cốt Lao, đương nhiên sẽ ở đây.
Dương Khai cắn chết Lược Bảo Xà của hắn, Diêm Hưu Nhiên hận Dương Khai thấu xương, mấy ngày nay Dương Khai chịu đủ hành hạ là vì hắn.
- Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn, Biện hộ pháp vẫn chịu gặp ngươi, bất quá ngươi chớ đắc ý, một ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào tay ta, đến lúc đó ta cho ngươi sống không bằng chết! Diêm Hưu Nhiên âm trầm cười lạnh.
Dương Khai lạnh lùng, trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn, ám hận mình lực lượng không đủ, nếu không nhất định phải đại khai sát giới, giết chết mấy tên đệ tử Bích Vũ Tông tại chỗ.
Bất quá hắn cũng biết, người ta có lực lượng quá mạnh mẽ, cho dù liều mạng cũng thua thê thảm, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, lơ Diêm Hưu Nhiên đi.
- Được rồi được rồi, Diêm sư huynh ngươi đừng nóng giận, Biện hộ pháp muốn gặp hai người này, chúng ta không thể trì hoãn. Thủ vệ Cốt Lao kia mỉm cười, nói một tiếng với Diêm Hưu Nhiên, thuận tay ném ra một vật.
Đây cũng là một kiện bí bảo phi hành, nhưng khác với lâu thuyền của Khấu sư huynh lúc trước, món bí bảo phi hành này có chút giống chiến xa, không lớn bằng lâu thuyền, nhưng cũng đủ chứa bốn năm người, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, khí thế mười phần.
Chủ nhân chiến xa nhảy lên, ngay sau đó vung tay lên, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liền bị cuốn vào, ngay sau đó, chiến xa hóa thành một đạo lưu quang, bắn tới Bích Vũ Sơn.
Trên đường không xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, chiến xa đã tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có cung điện to lớn, chiến xa đậu xuống trước cung điện.
Đợi Dương Khai và Lưu Tiêm Vân đi xuống, thủ vệ Cốt Lao thu bí bảo lại, tiến lên nói chuyện với hộ vệ cung điện.
- Vào đi, hộ pháp đại nhân đang chờ. Cung điện hộ vệ không có ý làm khó, mà sảng khoái cho vào.
- Chúc may mắn! Thủ vệ Cốt Lao kia không theo vào, mà mỉm cười với Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, lấy chiến xa ra, đường cũ trở về.
Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liếc nhau, biết lần này là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chỉ có thể đi tiếp, trong lòng âm thầm cầu nguyện Biện hộ pháp kia không phải người khó nói chuyện.
Lúc này lực lượng của hai người vẫn bị giam cầm, ở Bích Vũ Tông cao thủ như mây này chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Không quan tâm ánh mắt tò mò của thủ vệ hai bên, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân từng bước đi vào cung điện.
Bên trong cung điện, không gian rộng rãi, phía trước có hai người đang đợi.
Dương Khai và Lưu Tiêm Vân vừa hiện thân, ánh mắt hai người liền nhìn vào bọn họ.
Chỉ một thoáng, Dương Khai cảm giác cả người da thịt căng thẳng, cảm giác bị theo dõi làm hắn không thoải mái.
Nhìn người kia, Dương Khai nhíu mày.
Hắn phát hiện một trong hai người là Khấu sư huynh đã bắt mình lại, lúc này đang đứng cạnh một người nữa, mà người kia là một mỹ phụ vóc người uyển chuyển, thần thái quyến rũ.
Nàng lười biếng nằm trên ghế, mặc một bộ cung trang màu lam nhạt, tóc búi lên, cần cổ trắng nõn, không biết đang thưởng thức cái gì, khóe miệng nhếch lên, đang đánh giá mình.
Nữ tử này như một vưu vật quyến rũ làm điên đảo chúng sinh, nhưng Dương Khai lại cảm giác được trong cơ thể nàng ẩn chứa một cỗ lực lượng làm hắn không dám nhìn thẳng!
Chẳng lẽ nữ nhân này chính là Biện hộ pháp? Dương Khai kinh ngạc.
- Đây là những người ngươi đã bắt trở lại? Đợi Dương Khai và Lưu Tiêm Vân đến gần, mỹ phụ kia mới chậm rãi lên tiếng hỏi.
Thanh âm của nàng ngọt ngào, rất là êm tai, nghe như có một bàn tay trắng nõn đang ve vãn tai mình, không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Hiển nhiên là nàng đang hỏi Khấu sư huynh.
Khấu sư huynh vội vàng khom người, bỏ qua ý nghĩ của mình, dường như không dám nhìn mỹ phụ kia, cung kính trả lời: - Bẩm đại nhân, chính là hai người này!
Mỹ phụ hơi gật đầu, con ngươi dịu dàng xinh đẹp hiện lên hào quang khác thường, môi đỏ mọng mấp máy, thản nhiên nói: - Giải cấm chế cho bọn họ đi.
Khấu sư huynh nghe vậy, lập tức vận pháp quyết, sau đó nhìn Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.
Hai đạo tia sáng đen kích bắn ra, rót vào thân thể hai người.
Ngay sau đó, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng, lực lượng một mực bị trói buộc xuất hiện trở lại, cảm thấy khoái trá.
- Ha ha... Mỹ phụ bỗng cười khẽ, sau đó dưới ánh mắt trợn trừng của Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, chậm rãi nâng bàn tay ngọc lên.
Mà bàn tay vừa nâng lên, vô luận là Dương Khai hay Lưu Tiêm Vân đều cảm thấy bốn phía có gì đó bị biến đổi, một bầu không khí ngưng trọng mà tiêu điều làm hai người đồng thời biến sắc.
Khấu sư huynh dường như sớm có dự liệu, không thấy bất ngờ, chỉ lãnh đạm nhìn phản ứng của hai người.
Mỹ phụ hạ bàn tay xuống, năng lượng thiên địa chợt ngưng lại, biến thành công kích kinh khủng, trùm xuống Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.
- Ngươi muốn làm gì? Lưu Tiêm Vân la thất thanh, cùng lúc đó, cắn chót lưỡi, phun ra tinh huyết, một bí bảo như tấm kiếng hiện ra.
Bí bảo vừa xuất hiện liền một phân thành hai, hai phân làm bốn, bốn phân thành tám, chỉ một thoáng, bên cạnh Lưu Tiêm Vân xuất hiện vô số mặt kiếng khéo léo, mặt kiếng sâu như biển, phát ra tầng tầng u quang làm người khiếp sợ.
Nàng biết đối phương là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, hơn nữa rất có thể không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường, cho nên vừa ra tay đã lấy ra bí bảo cường đại nhất, thủ đoạn phòng ngự ổn thỏa nhất.
Nàng căn bản không muốn trực diện chống lại mỹ phụ kia, chỉ mong có thể chặn lại một kích này.
Mà Dương Khai lại nổi giận gầm lên, hào quang năm màu hiện ra, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí quanh quẩn toàn thân, mười ngón bắn liên tục, từng đạo Kim Huyết Ti bắn nhanh lên trời, đón đỡ công kích kinh khủng từ trên trời hạ xuống.
Xuy xuy xuy xuy...
Tiếng vang truyền ra, Kim Huyết Ti dưới khống chế của Dương Khai biến thành đủ loại hình thái công kích, lại phảng phất tuyết đầu xuân gặp ánh mặt trời, căn bản không chịu nổi một kích, sức mạnh to lớn từ trên đánh tan Kim Huyết Ti.
Lưu Tiêm Vân quát một tiếng, mặt kiếng xung quanh biến thành một khối, chắn trên đỉnh đầu Dương Khai và nàng.
Rầm...
Ngay sau đó, mặt kiếng bể nát, Lưu Tiêm Vân sắc mặt trắng nhợt, không khỏi hộc ra một ngụm máu tươi, bí bảo trở lại bản thể, ánh sáng mờ đi.
Nhân cơ hội này, Dương Khai phóng lên cao, hào quang năm màu đại biểu cho Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí tung hoành, cứng rắn thoát khỏi trùng vây.
Hắn uốn éo giữa không trung, sau đó thần sắc dữ tợn đánh về phía mỹ phụ.
Mỹ phụ không nhúc nhích tí nào, mặt vẫn mỉm cười.
Khấu sư huynh đứng bên cạnh nàng bước chân lên, chắn trước mặt mỹ phụ, một chưởng chụp lấy Dương Khai.
Một chưởng này nhìn như đơn giản, nhưng trong lòng bàn tay lại có lực lượng cuồng bạo xoay tròn, Dương Khai vừa tiếp xúc liền cảm giác phòng ngự của mình bị đánh nát, lực lượng mạnh mẽ tràn tới.
Hắn không khỏi kêu lên đau đớn, bay ngược trở về.
Lưu Tiêm Vân thần sắc hoảng loạn, nghĩ rằng lần này chạy trời không khỏi nắng, cắn răng một cái, thúc giục toàn bộ lực lượng, muốn đánh tới mỹ phụ và Khấu sư huynh.
Nàng muốn cùng đối phương đồng quy vu tận!
- Tiêm Vân lui xuống! Dương Khai đang ở giữa không trung, miệng chợt quát, chật vật rơi xuống đất.
Nghe thấy Dương Khai la lên, Lưu Tiêm Vân ngoan ngoãn dừng bước, gương mặt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, sẵn sàng đón địch.
Mỹ phụ lại cười ha ha, mắt đẹp nhìn Dương Khai, nhàn nhạt gật đầu nói: - Khấu Vũ, ta nói thế nào? Quả nhiên bọn họ có thể đỡ được một kích của ta phải chứ?
Khấu Vũ nghe vậy, khom người nói: - Đại nhân mắt sáng như đuốc, Khấu Vũ bội phục!
Mỹ phụ cười khúc khích, ngực rung lắc, hé miệng nói: - Bớt nịnh đi, tuy rằng một kích kia bổn cung chỉ dùng một chút xíu lực lượng, nhưng với trình độ hai người bọn họ có thể cản lại đã là rất tốt.
- Đại nhân nói phải. Khấu Vũ lại gật đầu.
Hai người nói chuyện không áp chế thanh âm, cho nên Dương Khai và Lưu Tiêm Vân nghe rõ ràng, Dương Khai cũng không bất ngờ, ngược lại thì Lưu Tiêm Vân nhíu mày, bộ dáng bất mãn vì bị gạt.
- Ngươi đã phát giác ra sao? Mỹ phụ nhìn Dương Khai, không nhanh không chậm hỏi.
Dương Khai lau máu tươi bên mép, toét miệng cười nói: - Đại nhân nếu thật sự muốn giết chúng ta, cần gì kêu người mang chúng ta tới đây, một kích kia rõ ràng là khảo nghiệm mà thôi.
Mỹ phụ nghe vậy, cười tủm tỉm nói: - Tiểu tử có chút ý tứ. Vậy ngươi có biết bổn cung muốn gặp các ngươi làm gì không?
Dương Khai nhíu mày, trầm giọng nói:
- Còn xin đại nhân chỉ giáo!
Mỹ phụ gật đầu, đưa tay lấy hai cái nhẫn không gian trên bàn, thuận tay ném đi, biến thành hai đạo lưu quang, phân biệt bắn tới Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.
Hai người bắt được nhẫn không gian, thần thức đảo qua, lập tức lộ ra thần sắc cổ quái.
Bởi vì bọn họ phát hiện, đây chính là nhẫn không gian của họ mà Khấu Vũ lấy đi, đồ vật bên trong không mất món nào.
- Đại nhân có ý gì? Dương Khai nhíu mày.
- Nếu bổn cung đoán không sai, các ngươi đến từ một Tinh Vực hạ diện phải không? Mỹ phụ cười nhìn hai người hỏi.
Lưu Tiêm Vân cả kinh, theo bản năng nhìn Dương Khai, cho rằng thân phận Tinh Chủ của hắn đã bại lộ, không khỏi có chút lo lắng.