Doãn Nhạc Sinh vỗ tay cười to bộ dạng không coi ai ra gì, làm đám người Dương Khai rất không thích, nhất là Ngả Âu bị hắn nhìn thằng, không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lỗ chân lông khắp người đều như đang nhanh chóng co rút nổi lên.
Xuất phát từ lễ tiết, Ngả Âu cũng không có tức giận mà ôm quyền nói: - Tại hạ Ngả Âu, xin hỏi chư vị bằng hữu xưng hô như thế nào, ở đây vì chuyện gì?
Doãn Nhạc Sinh toét miệng cười làm mặt tỉnh nói: - Bổn toạ Đại Hoang Tinh Vực Hoàng Tuyền Tông Doãn Nhạc Sinh, các ngươi đến từ Tinh Vực nào?
Đến từ Tinh Vực nào?
Đám người Dương Khai nhìn nhau không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Nhưng mọi người trước đó đều từng nghe Dương Khai nói qua trên đời này không đơn giản chỉ có một Tinh Vực nơi mọi người ở kia mà còn rất nhiều Tinh Vực không thể phát hiện được. Những Tinh Vực này bị cách giới lực trở ngại nên không thể giao hội lẫn nhau, không phải người có đại thần thông không thể thông qua.
Cho nên nghe đối phương tự giới thiệu nhắc tới Đại Hoang Tinh Vực gì đó bọn họ cũng có thể tiếp nhận.
- Các ngươi sẽ không cả biết tới Tinh Vực của mình tên là gì chứ?
Một bên, thanh niên đầu trọc Phong Đức biểu tình cổ quái nhìn đám người Dương Khai như nhìn một đám nhà quê.
Ngả Âu cười một tiếng: - Điều này chúng ta thực không biết, Tinh Vực sở tại của chúng ta phong bế mấy vạn năm, một mực chưa từng tiếp xúc với Tinh Giới cho nên cũng không biết ngoại giới gọi chỗ chúng ta như thế nào.
- Phong bế mấy vạn năm? Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân sắc mặt kinh ngạc, một người nói: - Vậy các ngươi làm sao lại tìm tới Tinh Quang Thông Đạo tới đây được?
Cô biết chút ít Tinh Vực xảy ra vấn đề trong việc liên lạc với Tinh Giới như pháp tắc thiên địa mất cân đối, võ giả tu vi không thể tăng lên, lại như lối đi sụp đổ, không tìm được đường tới Tinh Giới.
Cho nên rất tò mò đám người Ngả Âu mấy vạn năm sau sao lại khôi phục được thông đạo.
- Chuyện này.. Ngả Âu vẻ mặt khó xử, không quá muốn giải thích, dù sao chuyện này liên quan tới Tinh Không Đại Đế, đối phương lại là người lạ vô tình gặp được, còn chưa tới mức thôi tâm trí phúc.
Lưu Tiêm Vân sát ngôn quan sắc, khẽ mỉm cười nói: - Là thiếp lỗ mãng.
- Không sao?
Ngả Âu thấy nàng vẻ ôn hoà liền mâu thuẫn trong lòng cũng giảm đi chút ít liền nói: - Mấy vị cũng phải đi tới Tinh Giới sao?
- Đúng vậy. Lưu Tiêm Vân gật đầu.
- Vậy vì sao còn trì trệ không đi? Lạc đường sao?
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức nhất thời không biết nên đáp sao mà đưa ánh mắt hướng về phía Doãn Nhạc Sinh.
Ngả Âu lập tức biết cái người có cảm giác rất không thoải mái kia chính là người cầm đầu trong ba người họ, lão một lần nữa đưa ánh mắt nhìn Doãn Nhạc Sinh, đang chuẩn bị hỏi thăm lần nữa nhưng đúng lúc này Doãn Nhạc Sinh bỗng nhướn mày nhìn chằm chằm vào Dương Khai bị mọi người chắn ở phía trước, ánh mắt bắn ra tinh quang khiếp người.
Khi Ngả Âu cùng đối phương nói chuyện, Vô Đạo Xích Nguyệt đang tiến hành quan sát mấy người đối phương, mọi người đều là những người sống mấy ngàn năm, tại Tinh Vực độc bá một phương, bàn về nhãn lực lịch luyện kiến thức sớm đã đăng phong tạo cực.
Người nào có nhiều phẩm hạn thường quét mắt qua bọn họ một cái trong lòng đã có suy đoán đại khái.
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức hai người cho họ cảm giác coi như không tệ nhưng Doãn Nhạc Sinh này lại làm cho mỗi người trong lòng đều không thích, không gì khác, chính là sát khí trên người hắn quá mức nồng đậm.
Thời khắc này thấy hắn lại có bộ dáng hứng thú với Dương Khai, sao còn không biết tình huống có biến. Trong một thoáng, mọi người liền hơi di động bước chân che chắn thân ảnh Dương Khai.
- Hahaha. Doãn Nhạc Sinh bỗng nhiên cất tiếng cười to. - Hoá ra không chỉ có một Tinh Chủ mà còn có hai, quả nhiên là ông trời đã phù hộ bổn toạ.
Ở nơi này trong Tinh Quang Thông Đạo, Tinh Chủ cùng những người khác có khác biệt rất rõ rệt, thông qua tốc độ hấp thụ tinh quang liếc một cái liền có thể nhìn ra.
Lúc trước sự chú ý của Doãn Nhạc Sinh đã dồn lên Ngả Âu, không có ý tới sự tồn tại của Dương Khai. Sau đó hắn mới phát hiện Dương Khai ở phía sau, hơn nữa tốc độ hấp thu tinh quang của Dương Khai không chỉ mạnh hơn Ngả Âu mười mấy lần.
Điều càng làm hắn không dám tin chính là đối phương rõ ràng là một vị võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.
Điều này làm hắn không khỏi mừng rỡ.
Ở chỗ này khổ sở chờ đợi năm năm, vốn chỉ muốn mang lễ vật tới Hoàng Tuyền Tông, tới giờ này lại có hai phần đại lễ ông trời tặng tới trước mắt.
Trong tròng mắt Doãn Nhạc Sinh nháy mắt trở nên tham lam.
- Vị bằng hữu này.. Ngả Âu sắc mặt phát lạnh lắc mình cản trước mặt mọi người, ngưng thần nhìn Doãn Nhạc Sinh.
- Bằng hữu? Doãn Nhạc Sinh liếc mắt, ngạo nghễ hướng về phía Ngả Âu, dường như không coi lão vào đâu, từng bước từng bước hướng đi từ trong Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo ra, chậm rãi nói: - Ai là bằng hữu của ngươi?
- Các hạ có ý gì? Ngả Âu sa sầm sắc mặt, lão không thể nghĩ người cầm đầu đối phương cùng hai người còn lại thái độ lại hoàn toàn khác nhau tới vậy, dù sao mọi người trước còn nói chuyện tử tế, đối phương sao lại liền trở mặt như vậy.
- Không có ý gì. Doãn Nhạc Sinh đi tới bên cạnh Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước thản nhiên nói: - Bọn nhãi nhép các ngươi nếu không muốn chết thì hãy mở rộng thức hải của mình, để bổn toạ gieo thần hồn lạc ấn, xem tâm tình bổn toạ tốt hay xấu có thể để lại cho các ngươi một con đường sống.
- Cái gì?
- Nhãi nhép?
- Càn rỡ!
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn nô dịch bọn ta? Thật nực cười.
Đám người Ngả Âu nhất thời lòng đầy căm phẫn, bọn họ một nhóm sáu người, không nói tới Dương Khai, đâu có ai không phải là đỉnh phong ở trong tinh vực, ai không phải là cường giả bàn tay phong vân Tinh Vực.
Cho tới bâg giờ cũng chỉ có bọn họ đứng ở trên tuyệt đỉnh nhìn xuống chúng sinh bên dưới, chưa từng bị ai khinh thị như vậy.
Nhãi nhép hai chữ này bọn họ đã rất lâu chưa từng nghe qua.
Càng làm cho bọn họ không thể chấp nhận được chính là Doãn Nhạc Sinh lại yêu cầu bọn họ mở ra thức hải, giao thần hồn lạc ấn.
Nếu thật như vậy thì bọn họ cả đời đều phải nghe theo mệnh lệnh của Doãn Nhạc Sinh, sống chết cũng do hắn nắm trong tay.
Bị người càn rỡ cưỡi trên đỉnh đầu, đám người Ngả Âu mặc dù tính tình có khá tới mức nào chăng nữa cũng sẽ giận tím mặt.
Sắc mặt Dương Khai trong nháy mắt sa sầm xuống, biết lần này là hoạ không phải phúc. Đối phương tuy rằng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh nhưng dám không coi đám người mình vào đâu như vậy hiển nhiên là có lí do.
Chỉ là Dương Khai cũng không biết rõ, hắn ta rốt cuộc dựa vào đâu, chỉ có thực sự động thủ mới có thể tìm ra được vấn đề.
- Các ngươi rất tức giận? Đối diện với sự tức giận của đám người Ngả Âu, Doãn Nhạc Sinh ngoài dự đoán của mọi người giữ thần sắc bình tĩnh, đạm mạc nói: - Nhãi nhép không có tư cách tức giận, các ngươi phải hiểu rõ để bổn toạ gieo thần hồn lạc ấn là vinh hạnh của các ngươi chứ không phải là sỉ nhục.
- Vinh hạnh cái con mẹ ngươi. Xích Nguyệt tức giận quát. - Ngươi nếu như cảm thấy vinh hạnh thì không ngại buông ra thức hải để bổn cung cho ngươi gieo thần hồn lạc ấn.
Ánh mắt Doãn Nhạc Sinh phát lạnh, lần nữa bước ra một bước, cả người rốt cuộc đã xuất hiệnb ên ngoài Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo.
Chỉ một thoáng, một cỗ khí tức làm người khác kinh sợ phụt ra từ cơ thể hắn như một ngọn núi lớn hung hăng đè ép đánh tới mọi người.
Khí tức này xuất hiện vô cùng đột ngột, sắc mặt mọi người đều đại biến.
Doãn Nhạc Sinh nâng một ngón tay, chút tia sáng hiện ta ở đầu ngón tay hướng về phía vị trí Xích Nguyệt, miệng hắn khẽ quát: - Minh Ngục – Chí Thương.
Một tiếng vút lên, một đạo năng lượng tinh thuần hội tụ thành công kích phá giải trở ngại không gian trực tiếp phủ xuố trước mặt Xích Nguyệt.
Cảm nhận được sát thương kinh khủng trong một kích này, gương mặt xinh đẹp của Xích Nguyệt đại biến, hai tay bấm quyết, sau lưng nổi lên một hư ảnh Ngân Bạch Tri Chu to lớn, Ngân Bạch Tri Chu kia giương nanh múa vuốt hung ác tàn sát, thoạt nhìn uy thế kinh người, mà ở trên trán con nhện còn có một hình bán nguyệt trắng nõn, dấu hiệu kia tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, có năng lực ánh trăng thuần khiết.
Thiên Nguyệt Ma Chu.
Bản thân Xích Nguyệt chính là hậu duệ của dị chủng thượng cổ Thiên Nguyệt Ma Chu, trong cơ thể có huyết mạch của Thiên Nguyệt Ma Chu, chính nhờ nguyên nhân này mà cô có thể thu Phiến Khinh La làm nghĩa nữ, chăm sóc nàng gấp trăm lần.
Xích Nguyệt là cường giả cấp bậc Yêu Vương, cường giả Yêu Tộc cấp độ này vận dụng huyết mạch thi triển ra bí thuật tất nhiên sẽ không giống người thường.
Hư ảnh Thiên Nguyệt Ma Chu kia mở miệng thú, từ trong miệng phun ra một đoàn năng lượng màu trắng, năng lượng này chợt biến thành một tấm mạng nhện, thoạt nhìn vô cùng cứng cỏi, dường như bền chắc không thể phá được ngăn trở trước mặt Xích Nguyệt.
- Ô, hậu duệ dị chủng thượng cổ? Doãn Nhạc Sinh dường như có chút bất ngờ đối với một màn này, nhưng thần sắc trên nét mặt hắn vẫn nhẹ nhàng ung dung như cũ. - Cũng có chút đáng nhìn, nhưng nếu chỉ có vậy thì…hãy chết đi.
Hắn vừa dứt lời, một đạo Chỉ Thương kia liền va chạm với mạng nhện.
Một tiếng phốc vang lên, mạng nhện nhìn như chắc chắn dị thường kia căn bản không thể cản trở Chỉ Thương tập kích, trực tiếp bị phá huỷ một lỗ lớn.
Thấy một màn này, mặt mũi Xích Nguyệt trắng bệch, biết lực chiến của mình cùng đối phương chênh lệch quá xa, công kích của đối phương căn bản không phải là thứ mình có thể ngăn cản.
- Chuyển Càn Khôn. Một tiếng quát khẽ vang lên, Vô Đạo đưa tay ra dò xét trong hư không, trong hư không phảng phất rút ra một thanh trường kiếm hàn quang rạng rỡ, lực lượng ngưng tụ trên hàn kiếm hội tụ thành lốc xoáy chuyển động.
Vô Đạo huy động trường kiếm, một kiếm chém về phía trước.
- Kịch kịch kịch kịch…Vạn Hồn Phệ Thiên. Quỷ Tổ cười quái dị, Vạn Hồn Phiên biến thành một tấm màn đen che đậy một khối thiên địa to lớn, từ trong màn đó truyền tới vô tận tiếng quỷ khóc sói tru, mơ hồ còn thấy từng mặt người vặn vẹo vùng vẫy trên lá cờ, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
- Đại Nhật Kim Luân. Cổ Thương Vân xuất thủ.
- Phách Thế Phá Quyền. Ngả Âu xuất thủ.
Năm vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh trong nháy mắt bộc phát thực lực tự thân, từng người thi triển bí thuật, chỉ một thoáng lực lượng cuồng bạo nghênh ngang hướng phía trước, cản trở một kích kia của Doãn Nhạc Sinh.
Ầm ầm…
Hoàn vũ chấn động, lực lượng vô tận bắn tung toé ra hư không.
Từng tiếng vang động kịch liệt truyền đến, đám người Ngả Âu thân thể chấn động, không tự chủ được thụt lùi vài bước.
Chỉ Thương bị ngăn lại, bí thuật của mọi người cũng tiêu tán vô hình.
Nhưng sắc mặt của mọi người cũng vô cùng khó coi.
Bởi vì năm người bọn họ hợp lực mới ngăn trở được một kích của đối phương mà thôi. Nếu là đối phương dốc toàn lực thì uy lực sẽ khủng bố tới mức nào.
Mọi người quả thực không có cách nào tưởng tượng.
Bọn họ còn chưa từng có cảm giác bất lực như vậy, mặc dù là đối mặt với bất kỳ đối thủ ngang hàng nào bọn họ cũng có thể dấy lên một thân ý chí chiến đấu, mặc dù có chết cũng muốn gặm được một chút máu thịt của đối phương.
Nhưng khi đối mặt Doãn Nhạc Sinh, mọi người lại cảm giác như đối mặt với một ngọn núi cao không thể vượt qua, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, còn không thấy được đỉnh núi đâu, ánh mắt chỉ có thể nhìn được sương mù trong màn mây…