Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1915: Người phiền phức




Thua, thua thảm hại!

Khi viên linh đan thứ hai sinh ra đan văn xuất hiện trước mặt, Tả Đức đã biết lần này lão đã thua không oan.

Dương Khai không những có thể luyện thành hai viên linh đan một lần, hơn nữa một trong hai viên còn sinh ra đan văn, loại bản lãnh này lão có thúc ngựa cũng khó theo kịp.

Cho đến giờ phút này, vẻ không phục trên mặt Tả Đức mới từ từ tiêu tán, tỏ ra chán chường hít sâu một hơi, cất viên linh đan sinh ra đan văn vào lại bình ngọc, hướng về phía Dương Khai chắp tay, trầm giọng nói: - Dương đại sư kỹ năng thần diệu, Tả Đức bái phục!

Dương Khai hơi kinh ngạc nhìn Tả Đức, không nghĩ tới lão sẽ nói ra những lời này. Dựa vào nhân phẩm cùng vẻ mặt không cam lòng trước đó, hắn vốn tưởng lão gia hỏa này sẽ không dễ dàng nhận thua, nào ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy.

Dương Khai khẽ gật đầu, thản nhiên nói: - Không dám.

Rất nhiều luyện đan sư thấy ngay cả Tả Đức cũng cung kính đối với Dương Khai như vậy, đâu còn dám sơ suất, vội vàng ôm quyền nói: - Bái kiến Dương đại sư, lúc trước ta có mắt không tròng, nếu có chỗ đắc tội, xin Dương đại sư bao dung lượng thứ.

Dương Khai mỉm cười nói: - Người không biết không có tội.

Thấy thái độ rộng lượng của hắn, mọi người càng thêm nảy sinh hảo cảm.

Không nói gì khác, chỉ riêng bản thân Dương Khai chính là một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, võ lực cá nhân xếp trong hàng ngũ đỉnh cao nhất trong toàn Tinh Vực, lại kết hợp với thân phận luyện đan sư cấp Hư Vương kia của hắn, nếu nói bây giờ hắn là người có giá trị nhất, tôn quý nhất trong toàn Tinh Vực, chỉ sợ cũng không có ai phản đối.

Một điều khó có được chính là hắn có lòng dạ bao dung, căn bản không để ý đến thái độ vô lễ của mọi người trước đó. Đây tuyệt đối là phong phạm của một đại sư chân chính.

So với loại người mua danh chuộc lợi như Tả Đức thực sự không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

- Linh Nhi, mau tạ lỗi đại sư. Sau khi nhận thua, tính tình Tả Đức dường như đã thay đổi hẳn. Không những thái độ của lão tỏ ra biết điều hơn, mà thậm chí còn yêu cầu tôn nữ của mình tạ lỗi với Dương Khai.

Vẻ mặt Tả Linh tỏ ra không chút tình nguyện, nhăn nhó trốn sau lưng Tả Đức.

Tả Đức đang muốn lên tiếng khiển trách, Dương Khai liền cười nói: - Tiểu hài tử không hiểu chuyện, đại sư không cần làm khó nàng. Ta cũng không để ở trong lòng.

Trong mắt Tả Đức lóe lên vẻ phức tạp, gật gật đầu nói: - Hôm nay gặp được Dương đại sư, Tả Đức mới biết bản thân còn rất nhiều chỗ thiếu sót, xin thụ giáo.

Dừng một chút, lão lại chuyển hướng về phía Ngả Âu nói: - Ngả Âu hội trưởng, lão phu dự tính sẽ bế quan một năm rưỡi, sau khi bế quan chấm dứt, khoản đánh cuộc với Dương đại sư, hàng năm lão phu sẽ hoàn thành đúng hạn, lão phu xin cáo từ trước!

Nói rồi, lão liền trả lại linh đan Dương Khai luyện chế, rồi không đợi Ngả Âu đồng ý, liền dẫn Tả Linh bước ra ngoài.

Ngả Âu cũng không ngăn cản, chỉ nói với theo: - Đại sư đi thong thả.

Hắn biết Tả Đức đã không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi này. Lão có thể thành khẩn nói lời xin lỗi cùng Dương Khai, ổn định lại tinh thần đã cực kỳ khó khăn, lưu lại nữa chắc chắn sẽ không được tự nhiên. Một người thành danh đã lâu như Tả Đức, dù sao vẫn cần chút mặt mũi.

- Ân sư, chờ ta một chút. Chiêm Nguyên vừa thấy Tả Đức rời đi, nào còn dám tiếp tục ở lại chỗ này chứ? Vừa gào to vừa vội vàng đuổi theo. Trước đó hắn đối nghịch đến cùng với Dương Khai, châm chọc khiêu khích không ngừng, giờ phút này đã sợ đến xanh mặt rồi.

Sớm biết Dương Khai có bản lãnh này, làm sao hắn lại làm cái chuyện có mắt không tròng như vậy? Lấy lòng người ta còn không kịp ấy chứ.

Nhìn bóng lưng Tả Đức có vẻ cô đơn, già nua, Dương Khai khẽ thở dài một cái.

Ngả Âu để ý thấy, liền bước tới hỏi: - Dương đại sư, sao lại thở dài?

Sau khi chứng kiến thủ đoạn luyện đan của Dương Khai, lão lập tức thay đổi hẳn cách xưng hô với Dương Khai, xưng hô "hunh đệ" là thân mật, còn xưng hô "đại sư" lại là tôn trọng. Có thể thấy được, địa vị của Dương Khai ở trong lòng Ngả Âu đã có biến đổi to lớn.

Có thể luyện chế được linh đan cấp Hư Vương trung phẩm sinh ra đan văn, nhìn khắp cả Tinh Vực cũng chỉ có người này a. Hơn nữa nghe nói quan hệ giữa hắn cùng Tuyết Nguyệt cũng không tệ lắm, lần này lại tới Thủy Nguyệt Tinh thăm Tuyết Nguyệt, Ngả Âu đã suy tính trong lòng, như thế nào cũng phải giữ Dương Khai ở lại Hằng La Thương Hội.

Đây tuyệt đối là một người so với thân phận cung phụng của Tả Đức còn có giá trị gấp mười mấy lần.

- Ta đang cảm thấy tiếc thay cho Tả Đức đại sư. Dương Khai thản nhiên nói.

- Hả? Ngả Âu không rõ lắm, hỏi: - Nói vậy là sao?

- Đan đạo của Tả Đức đại sư, chỉ sợ sau này không thể tiến thêm được bước nào nữa. Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Ngả Âu hơi biến sắc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tựa như đã hiểu ra, mở miệng nói: - Là do Đại Đạo Đan Âm trước đó?

- Đúng vậy. Trước đó đại sư đã nghi ngờ âm thanh của thiên đạo, cũng may mà tỉnh ngộ kịp thời, nếu không ngay cả kiến thức đan thuật chỉ sợ cũng sẽ không giữ được, bị bài xích ra khỏi đan đạo, từ nay về sau cũng không thể luyện đan được.

Ngả Âu tỏ ra kinh hãi nói: - Đại Đạo Đan Âm còn có loại hiệu quả này nữa sao?

Dương Khai mỉm cười nhìn hắn: - Ngả Âu hội trưởng, nếu như ngài bị võ đạo bài xích, toàn bộ cơ sở cũng sẽ bị hủy hết.

Ngả Âu nghiêm mặt nói: - Nếu một ngày nào đó có Võ Đạo Thiên Âm vang lên, bổn tọa nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ duyên, nhất định tìm hiểu thật tốt.

- Võ Đạo Thiên Âm sao... quá xa vời. Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Lần này có thể dẫn phát Đại Đạo Đan Âm đã là chuyện hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Bởi vì đối tượng so đấu là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, hơn nữa linh đan luyện chế còn là cấp Hư Vương trung phẩm, cho nên Dương Khai chỉ muốn toàn lực ứng phó mà thôi, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Khi hắn đem toàn bộ kiến thức nắm bắt được trong Đan Đạo Chân Giải thi triển ra, không ngờ lại dẫn động thiên địa dị tượng, mở ra cực hạn huyền bí mà thiên địa tự dưỡng dục nên như vậy.

Bây giờ suy nghĩ lại, Dương Khai vẫn cảm thấy có chút khó tin. Nếu lại để cho hắn làm một nữa, ắt sẽ không thể nào lại dẫn động được Đại Đạo Đan Âm nữa.

- Hội trưởng đại nhân, hôm nay ngài không bận sao? Một vị luyện đan sư bỗng nhiên trợn mắt nhìn Ngả Âu nói.

Đó là một vị luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, cùng cấp bậc với Chiêm Nguyên, bình thường gặp được Ngả Âu hắn một mực cung kính, những hôm nay lại bày ra vẻ hưng sư vấn tội, không sợ Ngả Âu chút nào, khiến Ngả Âu kinh ngạc.

- Cũng không có chuyện gì. Ngả Âu không biết mình có phải mình đã đắc tội với đối phương hay không mà tại sao đối phương lại hỏi như vậy.

- Hội trưởng đại nhân xử lý toàn bộ những chuyện lớn nhỏ trong thương hội, công việc lu bù, sao lại không bận chứ? Hội trưởng nên đi lo đi.

- Đúng vậy đúng vậy, hội trưởng, thương hội còn một đống chuyện chờ ngài đi xử lý đó, ngài còn đây làm gì nữa?

- Cung tiễn Hội trưởng đại nhân! Chúng luyện đan sư đồng loạt nói.

Ngả Âu há hốc miệng, nhìn mấy trăm luyện đan sư phía trước, bỗng nhiên chợt hiểu ra, liền kinh ngạc bật cười nói:

- Thì ra là các ngươi có ý này... sao không nói sớm.

Rồi lão không ngừng lắc đầu, cười mắng: - Cứ nghĩ rằng lão tử cũng là một nhân vật lớn, không ngờ ở chỗ này lại không được hoan nghênh.

- Hội trưởng không cần dài dòng. Một luyện đan sư bất mãn nói. Bọn họ vẫn đang đợi để thỉnh giáo thuật luyện đan của Dương đại sư, Ngả Âu hội trưởng lại đứng ở chỗ này lải nhải, làm mất thời gian của đại sự, thật là đáng ghét mà! Nếu không phải không đánh lại lão, hắn đã sớm xông lên, đánh cho cả mẹ lão cũng không nhận ra rồi.

Ngả Âu nghiêm mặt, hừ lạnh nói: - Bổn tọa chợt nghĩ tới, vừa rồi là ai nói phải rời khỏi Hằng La Thương Hội ta, đi tìm chỗ khác? Đứng ra để bổn tọa nhìn một chút.

Vừa nói ra, không ít luyện đan sư không khỏi rụt cổ lại, nhanh chóng trốn vào trong đám đông, sợ bị Ngả Âu nhìn tới.

Lúc trước mọi người nói như vậy, là bởi vì tôn kính Tả Đức đại sư, hiện tại Ngả Âu lại lôi ra chuyện này, hiển nhiên là muốn báo thù riêng.

Ngả Âu đảo mắt đến chỗ nào, chỗ đó không có ai dám nhìn thẳng mặt lão.

Ngả Âu tỏ ra đắc ý, tựa như vừa đánh giặc lập được đại công vậy!

Làm gì có lúc nào lão vênh váo hung hăng trước mặt nhiều luyện đan sư như vậy mà không ai dám đối mặt với lão chứ? Tính tình của các luyện đan sư đều rất cổ quái, không cần biết ngươi có phải cường giả Hư Vương Cảnh hay không, nếu làm trễ nải hắn luyện đan, trễ nải hắn nghiên cứu đan thuật thì sẽ không xong ngay.

Cho nên trước giờ Ngả Âu đối mặt với những luyện đan sư này luôn phải cẩn thận nói chuyện.

Hôm nay rốt cục lão cũng được thưởng thức cái cảm giác cao cao tại thượng.

Lão không nhịn được cất tiếng cười lớn, đắc ý đến cực điểm: - Không tệ không tệ, xem ra thương hội cũng không có tốn cơm nuôi các ngươi, cũng biết giải sầu cho bổn tọa, các ngươi rất tốt.

- Hội trưởng... Cốc phu nhân bên kia không sao chứ? Có phải nàng đang chờ Thái Sơ Chuyển Hồn đan...

Một âm thanh từ trong đám người vừa truyền ra, còn chưa nói hết câu, Ngả Âu đã giống như gà bị cắt tiết, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Chết tiệt, chỉ lo vênh váo đắc ý lại quên mất phu nhân đang còn chịu đủ hành hạ, hôn mê bất tỉnh, giờ phút này trong lòng Ngả Âu áy náy đến cực điểm.

- Người phiền phức cuối cùng cũng đã đi. Một đám luyện đan sư không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, bỗng nhiên bọn họ liền bao vây Dương Khai lại, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, cuồng nhiệt đến cực điểm.

Dương Khai không nhịn được da đầu tê rần, không đợi bọn họ chủ động lên tiếng, liền giơ tay lên nói:

- Chư vị, ta biết các ngươi muốn làm cái gì, ừm, hiện tại bổn tọa cũng có chút thời gian, mọi người không phiền thì tìm một chỗ từ từ trao đổi, nơi này sợ là không được, vẫn còn nhiều đồng đạo đang cảm ngộ đó.

Hơn 200 luyện đan sư đạt được lợi ích từ Đại Đạo Đan Âm vẫn như cũ đang nhắm mắt ngồi cảm ngộ, chưa tỉnh lại, hiển nhiên là rất có thu hoạch.

Những người còn dư lại này không ai thu được lợi ích từ trong Đại Đạo Đan Âm, hiển nhiên chuyển hướng nhắm tới Dương Khai. Nghe danh sư nói chuyện một buổi, bằng với nghiên cứu đan thuật cả mười năm đó, cơ hội bực này làm sao bọn họ lại bỏ lỡ chứ.

Chỉ có điều bọn hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào, không ngờ Dương Khai lại gần gũi bình dị như thế, chủ động nói ra.

Các luyện đan sư mừng như điên, lập tức hiểu Dương Khai và Tả Đức tuyệt đối là hai loại người khác nhau.

Trước kia bọn họ cũng từng tìm Tả Đức thỉnh giáo, nhưng tính khí của Tả Đức đại sư quả thực không được tốt lắm, nếu không lên tiếng khiển trách thì cũng chỉ nói qua loa, khiến người ta thường không nắm được trọng điểm.

Lúc này thấy Dương Khai đang chuẩn bị giảng giải đan đạo, làm sao bọn họ không mừng rỡ cho được chứ.

Lập tức liền có người đề nghị: - Tới tầng tám đi, hiện tại tầng tám không có một bóng người.

- Đúng đúng đúng!

- Cũng tốt. Dương Khai gật gật đầu.

- Dương đại sư, mời!

Một đám luyện đan sư đồng loạt đưa tay ra hiệu, thái độ rất cung kính, khiến người không rõ chân tướng thấy được, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng những người này lại là những luyện đan sư mắt cao hơn đầu.

Dương Khai cũng không quá khiêm nhường, võ đạo, đan đạo, đều là do người giỏi làm thầy, tuy rằng tuổi của hắn không lớn, hầu như mỗi người trong này đều có vai vế cao hơn hắn, nhưng bất kể là võ đạo hay đan đạo, hắn đều vượt xa phía trước.

Quá phận khiêm nhường mà nói chính là giả dối.

Cho nên hắn cũng không khách khí, giành đường đi trước, tiến về tầng tám.

Một đám luyện đan sư ngay ngắn trật tự theo sát phía sau.