Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1897: Ta đi xem thử thế nào




- Phụ thân mấy ngày nay trăm mối lo, làm cái gì đều không vui, hy vọng những tin tức này có thể làm cho ông ấy vui mừng hơn, ta phải sớm đi nói cho ông ấy biết... Tuyết Nguyệt gương mặt phấn chấn nói.

Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, hồ nghi nói: - Nếu nhớ ta không lầm, không phải cô nương rất thống hận Ngả Âu hội trưởng sao? Làm sao giờ này lại ân cần như vậy?

Tuyết Nguyệt cười cười: - Đó là chuyện lúc trước, ta hận ông ấy, bởi vì ta phải mọi lúc mọi nơi giữ loại hình tượng này, không thể dùng mặt thật gặp người, không thể theo ý nghĩ lối sống của chính mình. Nhưng bây giờ thì khác... Trên đời này... có một người biết chi tiết về ta như vậy, có thể sử dụng ánh mắt bình thường đối đãi ta, như vậy là đủ rồi! Huống chi, ông ấy làm như vậy cũng là muốn bảo vệ ta, ông là cha ta, ta không có đạo lý nào oán hận ông ấy!

Lúc nói những lời này, Tuyết Nguyệt cười rất ngọt ngào, dường như nỗi bất hạnh bị áp đặt trên thân qua nhiều năm như vậy, bởi vì Dương Khai xuất hiện mà toàn bộ tan thành mây khói.

Dương Khai cũng nhớ, ở trong Thất Lạc Chi Địa nàng đã nói: trên đời này chỉ cần có một người, đối đãi với nàng như đối với một nữ nhân bình thường, là nàng thỏa mãn lắm rồi.

Dương Khai hơi đổi sắc, chợt phát hiện vưu vật nữ giả nam trang trước mặt này, lại có yêu cầu đơn giản như thế.

- Ngả Âu hội trưởng rốt cuộc gặp chuyện gì? Dương Khai hỏi.

Tuyết Nguyệt thần sắc ảm đạm thấp giọng nói: - Là chuyện tiểu nương...

- Tiểu nương... Dương Khai ngạc nhiên, bất quá rất nhanh kịp phản ứng, hẳn là vợ chính của Ngả Âu hội trưởng hiện nay.

Mẫu thân của Tuyết Nguyệt sớm đã qua đời, như vậy vợ chính của Ngả Âu hiện tại tự nhiên nàng phải xưng hô như thế.

Tuyết Nguyệt chua xót cười: - Phụ thân tuy rằng hùng bá một phương, nhưng từ trước đến nay đối với chuyện tình cảm lại vô cùng coi trọng. Nhất là đối với tiểu nương, vô cùng sủng ái, cũng là nữ nhân ông yêu thương nhất. Một năm trước, thời điểm tiểu nương bế quan đánh sâu vào Hư Vương Cảnh đi vào đường rẽ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt từng khúc, suýt nữa bị mất mạng. Lúc ấy phụ thân dùng thần thông đè xuống nguy cơ, nhưng vẫn không thể giúp tiểu nương toàn thân thoát nguy. Sau lần đó, tiểu nương liền hôn mê bất tỉnh, sinh mạng bị đe dọa! Một năm qua, phụ thân một mực tìm mọi cách muốn tiểu nương thức tỉnh lại, nhưng không thành công!

- Thời điểm đột phá Hư Vương Cảnh xảy ra sự cố... Dương Khai cả kinh kêu lên, ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng.

Một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, nếu ở vào thời điểm mấu chốt này xảy ra sự cố, là rất dễ mất mạng, tiểu nương của Tuyết Nguyệt sở dĩ không có tử vong, hoàn toàn phải quy công cho Ngả Âu thực lực cường đại.

Hội trưởng Hằng La Thương Hội nhưng là một vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh danh tiếng lâu năm.

- Thời điểm đó vốn thân thể tiểu nương hư hại nghiêm trọng, căn bản là vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng phụ thân dùng báu vật nghịch thiên, cưỡng ép từ trong quỷ môn quan kéo lại tiểu nương, duy trì sinh cơ của nàng. Nửa năm trước, ông lại dùng thần vật kia, mới tu bổ tốt thân thể tiểu nương.

Lúc Tuyết Nguyệt nói lời này một mực nhìn Dương Khai, tuy rằng nàng không có nói rõ rốt cuộc Ngả Âu dùng vật gì, nhưng Dương Khai cũng biết, bảo vật có thể giúp cho người cải tử hồi sinh này trong thiên hạ chỉ có một vài loại.

Bất Tử Nguyên Dịch chính là một loại trong đó!

Lúc trước ở trong Thất Lạc Chi Địa, trên cây Bất Lão Thụ tổng cộng sinh ra ba giọt Bất Tử Nguyên Dịch, ba vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh thương nghị tại chỗ chia nhau: trong đó một giọt là Nghê Quảng đoạt được; một giọt là Tử Long đoạt được, một giọt cuối cùng Quỷ Tổ không có biện pháp chiếm được.

Cuối cùng Dương Khai nhổ lấy cả cây Bất Lão Thụ, một giọt kia cũng tặng cho Quỷ Tổ.

Mà một giọt của Tử Long, thì Dương Khai thu lấy.

Nửa năm trước Ngả Âu hội trưởng vận dụng thần vật, khẳng định là Bất Tử Nguyên Dịch.

Bất Tử Nguyên Dịch đủ để xương trắng sinh thịt, người chết sống lại, là thánh dược liệu thương trân quý nhất trên đời, là vật ngay cả Hư Vương tam tầng cảnh đều mơ ước.

Mang trên mình một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, coi như mang thêm một cái mạng! Ngả Âu có thể không chút nghĩ ngợi cho tiểu nương của Tuyết Nguyệt uống vào, có thể thấy được tình cảm sâu đậm của ông đối với nàng.

- Tiểu nương mặc dù giữ được mạng sống, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Thời gian kéo dài như vậy, phụ thân cũng tìm rất nhiều đại sư luyện đan tới chuẩn đoán, chính ông ấy cũng cẩn thận quan sát, cuối cùng đưa ra một kết luận: chính là thần hồn của tiểu nương đã bị tổn thương mang tính vĩnh cửu, trừ phi có thể luyện chế được linh đan tu bổ thần hồn cấp Hư Vương, nếu không hoàn toàn không có khả năng tỉnh lại. Hơn nữa... cho dù luyện chế được loại linh đan đó, khả năng tiểu nương tỉnh dậy cũng không lớn. Phụ thân mấy ngày nay gần như vì chuyện tiểu nương lo lắng hết lòng, ta nhìn thấy... cũng rất khó chịu đựng!

Dương Khai lẳng lặng lắng nghe, biết rõ ngọn nguồn sự tình, trầm giọng hỏi: - Những đại sư luyện đan kia có nói muốn luyện chế linh đan gì, mới có tác dụng hay không?

- Thái Sơ Chuyển Hồn đan! Tuyết Nguyệt trầm giọng nói.

Dương Khai hơi suy nghĩ một chút, liền biết linh đan này cần tài liệu gì, có thể có tác dụng gì, bởi vì đan phương Thái Sơ Chuyển Hồn đan, trong Đan Đạo Chân Giải có ghi lại, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: - Đây chính là linh đan thượng cổ, Hằng La Thương Hội quả nhiên nhân tài đông đúc, ngay cả loại linh đan này đều biết!

Nếu hắn không phải trong lúc vô tình chiếm được Đan Đạo Chân Giải trong Đế Uyển, cũng sẽ không biết nhiều đan phương linh đan thượng cổ như vậy.

Thế mà Hằng La Thương Hội bên này lại có người biết rõ... không hổ là một trong ba thế lực lớn trên Tinh Vực, nội tình không thể xem thường.

- Huynh cũng biết à? Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn Dương Khai, bỗng nhiên trong mắt đẹp sáng ngời, mở miệng nói: - Đúng rồi, huynh là luyện đan sư mà!

Năm đó nàng bị Huyền Âm Quỳ Thủy ăn mòn hôn mê, chính là nhờ Dương Khai luyện chế được một viên linh đan có đan vân, cứu sống nàng. Qua nhiều năm, tuy rằng nàng một lòng nhào vào trên người Dương Khai, nhưng vẫn rối tung làm thế nào tìm được hắn, làm thế nào biểu lộ cõi lòng, hoàn toàn quên mất một thân phận khác của Dương Khai.

Cho tới giờ khắc này, mới bỗng nhiên chợt tỉnh.

Bất quá rất nhanh, hào quang trong đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Nguyệt lại ảm đạm xuống, mất mát nói: - Thái Sơ Chuyển Hồn đan kia nghe nói là linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, phải do luyện đan sư cấp Hư Vương ra tay, mới có cơ hội luyện chế thành công. Mặc dù huynh là luyện đan sư, có lẽ cũng...

Tuyết Nguyệt không có nói tiếp câu sau, cũng không phải là nàng không tin tưởng bản lãnh Dương Khai, chỉ có điều danh tiếng của luyện đan sư cấp Hư Vương đích thực quá mức dọa người, phóng mắt nhìn khắp Tinh Vực cũng là nhân vật hiếm có như lông phượng sừng lân, còn thưa thớt hơn so với võ giả Hư Vương tam tầng cảnh.

Dương Khai tuổi quá trẻ đã đạt tới Hư Vương lưỡng tầng cảnh, có tu vi võ đạo cường đại như vậy, làm sao có thể có trình độ cao trên đan đạo?

Dương Khai cũng không có giải thích nhiều, chỉ hỏi: - Tiểu nương của cô nương ngày thường đối với cô như thế nào?

- Tiểu nương đối với ta dĩ nhiên là rất tốt! Sau khi mẫu thân qua đời, ta luôn ở bên cạnh bà lớn lên... bà dạy ta tu luyện, dạy ta làm người, bà cũng biết bí mật của ta, trước kia lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng bà còn có thể sau lưng phụ thân len lén trang điểm cho ta... Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Nguyệt hiện lên hồi ức, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, dường như là đang nhớ lại chuyện ngọt ngào gì đó: - Bất quá mỗi lần trang điểm xong, cũng phải nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, phụ thân không thích nhìn thấy bộ dáng nữ nhi của ta!

Dương Khai khẽ gật đầu, từ trong miêu tả của Tuyết Nguyệt, cũng có thể tưởng tượng ra tiểu nương nhất định là một nhân vật vợ hiền mẹ tốt.

- Ta đi xem thử, thế nào? Dương Khai đề nghị.

- Huynh muốn đi sao? Tuyết Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn: - Như vậy cũng tốt! Dù sao huynh cũng là một luyện đan sư, có lẽ trao đổi nhiều hơn với các luyện đan sư kia, có thể nhìn ra cách hóa giải triệu chứng của tiểu nương. Thương hội chúng ta cũng có cung phụng đại sư cấp Hư Vương của mình, hơn nửa năm trước phụ thân đã phái người đi mời!

- Hơn nửa năm trước đã phái người đi mời, đến bây giờ còn chưa tới ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

- Huynh cũng quá biết rõ cách làm giá của luyện đan sư cấp Hư Vương. Vừa rồi huynh không nghe ta nói sao: vị đại sư kia là thân phận cung phụng của thương hội chúng ta! Chính huynh cũng có tông môn, hẳn là biết hai chữ cung phụng này đại biểu ý nghĩ gì!?

- Hiểu rõ! Dương Khai khẽ gật đầu.

Địa vị của cung phụng, gần giống như là thái thượng trưởng lão, chỉ có điều còn tự do hơn một chút so với thái thượng trưởng lão.

Cung phụng nhận được thù lao vô cùng phong phú từ tông môn hoặc là thế lực nào đó cấp cho, ngày thường cũng không cần làm gì, dù là tông môn gặp ngập đầu tai ương, thậm chí đều có thể khoanh tay đứng nhìn, không người nào sẽ chỉ trích cái gì.

Nhưng thái thượng trưởng lão thì khác, tuy rằng địa vị cũng vô cùng cao sùng, ra lệnh một tiếng, đệ tử tông môn nào dám không theo, nhưng đó là phải cùng sống cùng chết với tông môn, tông môn gặp nạn, thái thượng trưởng lão tuyệt đối không thể ngồi xem không quản.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, địa vị của cung phụng thậm chí cao hơn thái thượng trưởng lão, bởi vì cung phụng có được lợi ích, nhưng không nhất định phải mạo hiểm nguy hiểm.

Cũng có thể nói như vầy: thái thượng trưởng lão là người trong nhà, cung phụng là người ngoài tới.

Với thực lực khổng lồ của Hằng La Thương Hội, hơn nữa với danh tiếng của Ngả Âu, mà hơn nửa năm trước đã phái người đi mời, cho tới giờ khắc này cũng không có hiện thân, có thể tưởng tượng vị luyện đan sư cấp Hư Vương kia làm giá biết bao.

Dù vậy, Hằng La Thương Hội bên này cũng không dám có câu oán hận gì, Ngả Âu cũng chỉ thận trọng thúc giục mấy lần mà thôi, e sợ chọc giận vị đại sư kia không vui lòng.

Thế mà đến hôm nay, vị đại sư kia vẫn chậm chạp không hiện thân, nhưng thật ra có tin tức truyền đến, mấy ngày gần đây lão sẽ giá lâm Thủy Nguyệt Tinh.

Ngả Âu chờ đợi lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tình gì đi gặp Thần Đồ, đây cũng là nguyên nhân Thần Đồ đợi mấy ngày ở Thủy Thiên Thành rồi ỉu xìu chạy trở về.

Thần Đồ ngay cả mặt mũi Ngả Âu đều không thấy, làm sao có thời gian nói ra chuyện của Dương Khai.

- Không quản ra sao, trước đi xem thử xem sao! Dương Khai đề nghị.

- Được, ta dẫn huynh đi, tin rằng nếu tiểu nương là biết sự tồn tại của huynh, tất nhiên cũng rất cao hứng vì ta! Tuyết Nguyệt nói xong, quẹt khóe mắt của mình, như sắp khóc.

Tiểu nương ở trong lòng nàng, chiếm địa vị vô cùng trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu hơn phụ thân của mình.

- Đừng khóc! Đợi lát nữa ra ngoài bị Thần Đồ nhìn thấy, còn không biết hai chúng ta ở bên trong này làm cái gì đấy! Dương Khai đi lên trước, thay nàng lau khóe mắt.

Động tác ôn nhu cùng thanh âm trầm thấp làm cho hai gò má Tuyết Nguyệt ửng hồng...

Cánh cửa đại sảnh ầm ầm mở ra, Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt một trước một sau đi ra.

Ba người Thần Đồ đang ở trước cửa nghe lén vội vàng nhảy vọt ra sau, gương mặt nghi thần nghi quỷ quan sát Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt phía trước.

Ngay sau đó, trong lòng Thần Đồ liền trầm xuống...

Hắn bất ngờ phát hiện, thời khắc này đôi mắt tam đệ của mình lại ửng đỏ, dường như mới vừa khóc, trên gương mặt tuấn mỹ làm cho nữ nhân đều ghen tỵ hâm mộ kia, còn lưu lại vẻ đỏ ửng khiến người ta mơ mộng...