Cả Tử Tinh Thành chấn động, vô số võ giả ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía chiến trường, ai cũng sợ hãi, lo lắng.
Đa số đều không biết bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có cường giả đang chiến sinh tử, cái gọi là thành môn thất hỏa, bọn họ không muốn bị dính líu.
Chỉ một thoáng, vô số người người chạy o, cần phải thoát đi Tử Tinh Thành, tránh một chút danh tiếng.
Cũng có võ giả gan lớn, chạy tới chỗ chiến trường, muốn đục nước béo cò.
Địa phương càng nguy hiểm, kỳ ngộ càng lớn, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Một nơi dưới Tử Tinh Cung, Tử Vô Cực toét miệng cười khúc khích, lộ vẻ cuồng nhiệt.
Hắn không ngờ Dương Khai lại cường hãn như vậy.
Lúc Lý Mậu Danh chịu nhân tình, đáp ứng cùng Công Tôn Lương ra tay đối phó Dương Khai, Tử Vô Cực còn cho là đại thế đã mất, chuẩn bị tâm tư chấp nhận thất bại, cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ hắn lại trở nên chấn phấn, bởi vì ba đại cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh giao đấu, Dương Khai lại hơi chiếm thượng phong, ngược lại Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh liên thủ vẫn ở tình thế bất lợi.
Dương tôn giả này sao có thủ đoạn cao như thế? Loại thủ đoạn này, chỉ sợ phụ thân của mình là Tử Long cũng không bằng, Tử Vô Cực ngoài sự khó tin, còn lại là phấn chấn, tương lai tốt đẹp của mình đều nhờ vào thân ảnh trước mặt, Tử Vô Cực kích động gần như không thể kiềm chế, trong lòng thầm mong Dương Khai mau mau chém chết Công Tôn Lương.
Trên không trung, Dương Khai lau máu tươi bên mép, hoạt động thân mình, hai tròng mắt rạng rỡ nhìn đằng trước.
Cách đó mấy dặm, Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh hai sắc mặt trắng bạch, hoảng sợ nhìn qua.
Vừa rồi cứng đối cứng một phen, ba người không ai tốt đẹp gì, Dương Khai bị thương nhẹ, nhưng Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương cũng không dễ chịu, có thể nói là kết cục tam bại câu thương.
Kết cục này làm Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh không thể chấp nhận!
Hai người liên thủ, gần như có thể phát ra lực lượng không sai biệt Hư Vương tam tầng cảnh lắm, nhưng Dương Khai lại có thể ngăn cản! Chẳng phải là nói hắn có tư cách đánh với Hư Vương tam tầng cảnh?
Chuyện như vậy gần như lật đổ hiểu biết của Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương từ trước tới giờ!
Lưỡng tầng cảnh, tam tầng cảnh cách nhau chỉ một tầng nhưng lại là cách biệt giữa trời và đất, mỗi tầng Hư Vương Cảnh tấn thăng đều có bước nhảy vọt như vậy, hơn nữa, ánh mắt hắn không có chút ý từ bỏ, ngược lại còn có chiến ý cao ngất làm cho Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương đều tê dại...
Đây rốt cuộc là loại quái thai gì a! Hai người phát hiện càng ngày càng nhìn không thấu Dương Khai.
Keng...
Trên trời vang lên âm thanh thanh thúy, chính là hai kiện bí bảo cấp Hư Vương đang giao phong phát ra, cự long xanh biếc lại biến thành Long Cốt Kiếm, cá hố kia cũng đã khôi phục bản thể, hai thanh bí bảo hình kiếm bay về tay chủ nhân.
Long Cốt Kiếm bình yên vô sự, toàn thân xanh lục, ánh sáng lưu chuyển.
Ngược lại thanh đoản kiếm của Công Tôn Lương, quang hoa mờ đi, hiển nhiên linh khí tổn thất lớn!
Nhìn chuôi đoản kiếm này, Công Tôn Lương tức giận công tâm, thương thế không khỏi tăng thêm, phun ra một ngụm máu tươi, khí thế uể oải đi không ít.
- Dương huynh, dừng tay đi! Lý Mậu Danh hơi biến sắc, thần sắc ngưng trọng nhìn Dương Khai, trầm giọng khuyên nhủ, hắn thật không muốn đánh nữa. Lần này xuất sơn là do người kia nhờ bảo vệ an toàn Tử Vô Cực mà thôi, sau đó bị quấn vào trận chiến với võ giả cùng cảnh giới, không phải chuyện hắn mong muốn, huống chi còn là đấu với quái vật như Dương Khai.
- Các ngươi nói đánh là đánh, nói không đánh là không đánh, mặt mũi ta để đâu? Dương Khai cười gằn.
- Vậy ngươi muốn thế nào, nói thẳng ra đi, đều không phải người ngoài, có thể thương nghị! Lý Mậu Danh vẫn cho rằng Dương Khai là người mình, xem ra Tôn Giả Lệnh kia có độ tin cậy rất cao.
- Rất đơn giản! Dương Khai toét miệng cười, bước lên một bước. - Đánh một trận, sống chết không màng! Đánh xong ta liền đi, không quản các ngươi đơn đả độc đấu hay cùng nhau lên, ta không sao cả!
- Ngươi... Lý Mậu Danh tức giận, không hiểu nhìn Dương Khai nói: - Ngươi muốn gì chứ?
Hắn không ngờ Dương Khai đưa ra yêu cầu vô căn cứ như vậy, thực lực đến Hư Vương Cảnh, bình thường mọi người đều tránh xảy ra xung đột trực tiếp, bởi vì Hư Vương Cảnh không phải dễ chọc, ai cũng có lá bài tẩy, ép đối phương quá cũng không tốt, Lý Mậu Danh chưa từng thấy ai như Dương Khai, lại muốn ép mình đánh một trận.
- Ta mới tấn thăng Hư Vương lưỡng tầng cảnh không lâu, khó đụng phải đối thủ có cảnh giới giống mình, ta rất muốn nghiệm chứng ranh giới cuối cùng của mình! Dương Khai khẽ mỉm cười. - Các ngươi là đối thủ không tệ.
- Thúi lắm! Lý Mậu Danh còn chưa lên tiếng, Công Tôn Lương không nhịn được mắng, tức giận nhìn Dương Khai, ánh mắt hận thù nói: - Cưa sừng làm nghé, ngươi không biết xấu hổ?
Ngay từ đầu hắn nghĩ Dương Khai không nhiều tuổi lắm, nhìn hắn rất trẻ, nhưng sau một phen giao thủ, hắn lập tức kết luận Dương Khai tuyệt đối là võ giả sống hơn ngàn năm, nếu không không thể có thực lực cường đại như vậy.
Nếu vừa tấn thăng lưỡng tầng cảnh có thể lấy một địch hai, áp chế hắn và Lý Mậu Danh liên thủ, vậy không bằng Công Tôn Lương hắn đập đầu vào tường chết cho rồi.
- Tin hay không tùy ngươi, dù sao chuyện này không thể chấm dứt như vậy. Dương Khai hừ lạnh.
Thấy hắn hùng hổ như thế, Công Tôn Lương lộ vẻ tức giận, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận.
Vừa rồi nếu dừng tay thì đã không có nhiều chuyện như vậy, nhưng vì hắn không muốn buông tha, muốn tranh đoạt Hư Niệm Tinh trong tay Dương Khai mới dẫn tới chuyện này.
Dẫn tới vực tràng hư hại, bí bảo mất linh tính, thân thể thụ thương...
Muốn hoàn toàn khôi phục, không có trăm năm bế quan là không thể.
Hiện giờ hối hận cũng vô dụng, Công Tôn Lương như nuốt phải hoàng liên (vị thuốc).
- Nếu hai vị không đánh, vậy ta động thủ trước.
Dương Khai nhìn qua, âm thầm vận chuyển thánh nguyên.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhướng mày, nhìn sang hướng khác.
Cùng lúc đó, Công Tôn Lương, Lý Mậu Danh và những trưởng lão Hư Vương Cảnh Tử Tinh khác đều hơi biến sắc, cũng nhìn theo Dương Khai.
Bên kia, một thân ảnh không nhanh không chậm từ chân trời đi tới, lúc mới bắt đầu dường như ở rất xa, nhưng trong chớp mắt, hắn đã đi tới chiến trường.
Người đến là một lão giả, râu tóc bạc trắng, mặc một áo bào vải, áo bào không nhiễm một hạt bụi, không có khí thế, thoạt nhìn như một lão già bình thường.
Nhưng Dương Khai vô cùng ngưng trọng, bởi hắn cảm nhận được áp lực không tưởng từ lão gia hỏa này!
Sau khi đi tới chiến trường, lão giả quay đầu nhìn chung quanh, sắc mặt âm trầm.
Những người bị hắn nhìn đều không tự chủ được mà cúi đầu.
Phạm vi lớn như vậy trở nên yên tĩnh, kim rơi xuống cũng có thể nghe, mọi người nín thở, e sợ lão giả này.
- Hừ!
Hồi lâu sau, lão giả mới khẽ hừ một tiếng.
Thanh âm này nghe rất tầm thường, nhưng dường như có lực lượng thần bí gì đó, như tiếng chuông vang trong đầu mỗi người, làm cho họ thân thể chấn động, máu lưu động nhanh hơn.
Dương Khai nhíu mày, ánh mắt lóe sáng.
Hư Vương tam tầng cảnh!
Từ lúc lão giả hiện thân, hắn đã có suy đoán, bây giờ hắn mới xác định xuống đối phương là một vị Hư Vương tam tầng cảnh thứ thiệt!
Là tồn tại tối cao trong Tinh Vực, số lượng chưa đầy một bàn tay.
Bỗng một cái tên vang lên trong đầu Dương Khai.
Cuồng Sư Tông!
Tử Đông Lai từng nói qua thực lực và số lượng cường giả Tử Tinh, cho nên Dương Khai biết Tử Tinh có một vị Hư Vương tam tầng cảnh cường giả trấn giữ, người này là Cuồng Sư Tông.
Lão gia hỏa này có bối phận cao dọa người, Tử Long gặp hắn cũng phải kêu một tiếng sư thúc tổ!
Chỉ có điều rốt cuộc người này ở đâu không ai biết, bởi vì trên Tử Tinh đã 200 năm không ai thấy hắn, có người nói hắn sớm đã mất, có người nói hắn tới vùng đất nguy hiểm nhất Tinh Vực tìm kiếm võ đạo cao hơn, cũng có người nói hắn phá toái hư không, sớm đã rời khỏi Tinh Vực...
Nhưng chẳng ai ngờ hắn vẫn ở Tử Tinh Thành, hơn nữa còn hiện thân đúng lúc này.
Công Tôn Lương, Lý Mậu Danh và các trưởng lão Hư Vương Cảnh kia cũng tỉnh lại, thần sắc cung kính, rối rít khom người thăm hỏi Cuồng Sư Tông: - Sư tổ!
Nhiều võ giả Phản Hư Cảnh lúc này mới biết người tới là ai, nào dám sơ suất, từng người một rối rít cuối đầu.
- Trong mắt các ngươi còn có sư tổ ta sao?
Cuồng Sư Tông lạnh lung nhìn mọi người, mỗi người đều toát mồ hôi lạnh, mạnh như Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh cũng cúi đầu như tiểu tử bị phạt, không dám lên tiếng nữa.
- 200 năm không ra mặt, các ngươi tiến bộ không ít a. Cuồng Sư Tông không ngừng cười lạnh. - Tử Tinh Thành đẹp đẽ bị các ngươi biến thành như vậy, các ngươi đối mặt với liệt tổ liệt tông Tử Tinh đã để lại cơ nghiệp cho các ngươi như thế nào đây?
Một câu chất vấn làm cho mọi người run rẩy, mồ hôi tuôn ra.
- Nếu không phải lão phu xuất quan, có phải các ngươi chuẩn bị phá hủy cả Tử Tinh Cung?
- Ta không dám! Công Tôn Lương hết sức lo sợ trả lời.
- Có gì mà không dám? Ta xem các ngươi đều rất có gan a? Sao có gan làm, không có gan thừa nhận?
- Ta bất hiếu, xin tổ sư thứ tội! Công Tôn Lương lớn tiếng nói.
- Ta bất hiếu, xin tổ sư thứ tội! Khắp bốn phía, vô số người cùng hô lên.
- Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cuồng Sư Tông nổi giận gầm lên, mái tóc bạc không gió mà động, có vẻ vô cùng phẫn nộ. - Mau nói ta biết!
Công Tôn Lương run lên, không dám che giấu, vội vàng nói rõ mọi chuyện.