Mấy ngày kế tiếp, hết thảy sóng êm gió lặng.
Từ sau đêm lẻn vào Tử Tinh Cung đánh rắn động cỏ, Dương Khai cũng không tùy tiện hành động, hiện tại Tử Tinh Cung đề phòng khẳng định rất sâm nghiêm, mặc dù với bản lĩnh của Dương Khai cũng không nắm chắc có thể lặng yên đi vào không tiếng động.
Hoa U Mộng lợi dụng quan hệ trên tay mình, thám thính một chút tình huống nội tình Tử Tinh Thành thời gian gần đây, đem chi tiết hồi báo cho Dương Khai.
Dương Khai thế mới biết, nguyên nhân bên trong Tử Tinh do Tử Long và Tử Đông Lai đã lâu chưa về, dẫn tới cao tầng Tử Tinh phân chia thành vài phe phái, trong đó có nhị công tử Tử Vô Cực và đại trưởng lão Công Tôn Lương, hai người cầm đầu phe phái đấu đá lẫn nhau, ngầm lục đục với nhau.
Những chuyện này mặc dù được cao tầng Tử Tinh áp chế, nhưng giấy sao gói được lửa, sẽ có một số chuyện bị lan truyền ra ngoài, cho nên Hoa U Mộng rất dễ dàng nghe được.
Nhưng tin tức nàng dò xét được đều là tin tức mọi người đều biết, tin tức quá mức bí ẩn nàng cũng không thể tra được.
Như vậy là đủ rồi, tối thiếu Dương Khai đã biết bề dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của Tử Tinh Thành, rốt cuộc ẩn tàng cái gì.
Hiện tại khiến Dương Khai để ý chỉ có hai chuyện, một là lấy trộm Tinh Đế Lệnh, hai là đưa bọn Thần Đồ ra ngoài, đáng tiếc khổ vô lương cơ, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian nhàn rỗi, phòng đấu giá Thông Thiên đúng hạn mở hội đấu giá.
Dương Khai trong lúc rảnh rỗi, liền theo Hoa U Mộng cùng nhau đi trước, dù sao lần này Ngũ Phương Thương Hội muốn đấu giá khế đất giá trị rất lớn, nếu không có cường giả trấn giữ, khó bảo toàn không có người muốn đánh chủ ý lệch lạc.
Hoa U Mộng đương nhiên vô cùng mừng rỡ, nàng vốn là đang nghĩ làm thế nào để mời được Dương Khai, không nghĩ tới đối phương lại chủ động yêu cầu đi theo, điều này khiến nàng đối với Dương Khai cảm kích sâu hơn một tầng.
Hội đấu giá ngày đó, Hoa U Mộng trang điểm xinh đẹp, quần tím bó sát người, làm nổi bật khí chất cao quý của nàng, theo sát phía sau Dương Khai, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Cầm trong tay thiệp mời vào phòng đấu giá, đều có người phòng đấu giá Thông Thiên đưa Dương Khai và Hoa U Mộng vào phòng giáp số năm, dâng hoa quả nước trà, lúc này mới cung kính lui đi.
Hoa U Mộng câu nệ đứng một bên. Dương Khai nói nhiều lần, nàng mới bất an ngồi xuống.
Cách hội đấu giá còn một khoảng thời gian, Dương Phai không có việc gì, liền quan sát bốn phía.
Chốc lát, hắn không khỏi nhướn mày mặt lộ vẻ hoài nghi.
- Đại nhân, thế nào? Lực chú ý của Hoa U Mộng luôn ở trên người Dương Khai, thời khắc này thấy biểu tình của hắn không đúng, liền vội vàng hỏi.
- Lần đấu giá này có cái gì rất quý trọng xuất hiện sao? Dương Khai cau mày hỏi.
- Chuyện này thiếp cũng không rõ lắm… Hoa U Mộng lúng túng cười.
- Vậy không sao rồi. Dương Khai mỉm cười. Đem thần niệm thu hồi lại, khẽ nhíu mày.
Vừa rồi hắn đã nhận ra trong phòng đấu giá này có không ít cường giả Hư Vương Cảnh!
Đó là một chuyện rất quỷ dị, trên đời này thứ có thể hấp dẫn cường giả Hư Vương Cảnh không nhiều, cho dù có, cũng không xuất hiện ở trong phòng đấu giá Thông Thiên.
Cường giả Hư Vương Cảnh cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà quang lâm phòng đấu giá, hắn nếu không phải vì Hoa U Mộng, cũng sẽ không hạ mình đến chỗ này.
Nhưng hôm nay, cường giả Hư Vương Cảnh trừ hắn ra, tối thiểu vẫn còn nhiều hơn năm người.
Trong phòng Giáp số một đến số bốn, tất cả đều có Hư Vương Cảnh trấn giữ, nhất là trong phòng Giáp số một, vừa rồi khi Dương Khai dùng thần niệm quét qua, hơi bị nghẹn lại, hiển nhiên là người kia biểu hiện thực lực cường đại.
Hơn nữa…khí tức của đối phương khiến Dương Khai có cảm giác rất quen thuộc.
Người trong phòng giáp số 1, chính là Công Tôn Lương đại trưởng lão Tử Tinh đêm mấy hôm trước cùng hắn giao thủ qua!
Hội đấu giá lần này có thể hấp dẫn Công Tôn Lương, có thể thấy được có thứ tuyệt đối tốt.
Sự phát hiện này không khỏi làm Dương Khai có chút hứng thú với lần đấu giá này.
Chờ đợi không lâu, trên đài cao trung tâm phòng đấu giá, một đạo tịnh ảnh khoan thai xuất hiện, chính là Lê Nặc.
Nàng cười tươi xinh đẹp, người mặc một bộ váy bào không tay màu xanh, đôi cánh tay trắng như phấn lộ ra bên ngoài, chỗ cổ áo cũng mở rất thấp, mơ hồ có thể thấy được khe ngực trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện, đùi đẹp thon dài, hai chân đi một đồi hài ngọc đặc chất, ngón chân thon nhỏ lộ ra ngoài, khiến người khác mơ mộng, nàng vừa bước ra liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, vô số ánh mắt tham lam nhìn nàng chăm chú, đánh giá không chút kiêng kị.
Lê Nặc hào phóng đắc thể, mỉm cười chống đỡ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: -Cảm tạ chư vi quang lâm hội đấu giá hôm nay, chư vị đến ta vô cùng cảm kích, cũng làm vẻ vàng cho phòng đấu giá Thông Thiên của kẻ hèn này, Lê Nặc ta chủ trì đấu giá hôm nay, còn hy vọng mọi người lát nữa hãnh diện hơn.
Vừa nói, nàng vừa dịu dàng thi lễ một cái.
- Không phí lời, đấu gia hôm nay chính thức bắt đầu, nhưng…trước tiên cho ta bán một tin quan trọng, vật đấu gía hôm nay, xuất hiện không ít vật quý trọng, cõ lẽ có thể để các chư vị đại nhân thắng lợi trở về! Lúc nàng nói lời này, ánh mắt nhìn về phía máy gian phòng bao Giáp, tuy rằng không có nói rõ ràng, nhưng ý trong lời nói đã không cần nói cũng biết.
Dương Khai hiểu ý cười một tiếng, thầm nghĩ phòng đấu giá Thông Thiên không hổ là có Hằng La Thương Hội ở sau lưng làm chỗ dựa, bằng không tuyệt đối không cách nào có vật phẩm khiến các cường giả Hư Vương Cảnh đều động tâm.
- Phía dưới mời xem vật đấu giá đầu tiên! Lê Nặc khẽ kêu một tiếng, đưa tay hướng một bên ra hiệu, ngay sau đó, liền có một nữ tử trang điểm như tỳ nữ, tay kéo một cái khay, khuôn mặt mỉm cười bước ra.
Trên khay có vải đỏ bao phủ, vải đỏ kia cũng không biết được làm từ nguyên liệu gì, có thể ngăn cách được hầu hết thần niệm dò xét của các võ giả, khiến mọi người đều ngứa ngáy trong lòng, không nhìn được rướn cổ nhìn quanh.
Trong đôi mắt đẹp của Hoa U Mộng cũng lóe ra thần sắc tò mò, căng thẳng nhìn chằm chằm.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nàng tham gia phòng đấu giá, nhưng là lần đầu có thể hưởng thụ đãi ngộ đi vào phòng bao, cùng nơi ngày trước nàng chen lấn phía dưới trong đại sảnh có cảm giác hoàn toàn khác.
- Một món bí bảo Hư cấp trung phẩm mà thôi, ngươi không cần tới. Dương Khai thấy nàng nhìn tò mò, lúc này mới lên tiếng vạch trần.
Hoa U Mộng ngẩn ra: -Đại nhân ngươi có thể nhìn thấy hư thực trong đó?
Dương Khai cười ha ha: -Tấm vải đỏ kia chính là luyện chế từ tơ Thiên Tuyết Hồng Tàm nhả ra, vật này không có tác dụng nào khác, chính là có thể ngăn cách thần niệm dò xét, nhưng cũng có hạn chế, thần niệm võ giả Hư Vương Cảnh trở xuống không thể xuyên thấu, nhưng không làm khó được Hư Vương Cảnh.
Hoa U Mộng nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt nổi lên một vẻ mơ ước, nàng hiện tại cũng là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu có cơ hội, cũng có thể thử đột phá đến Hư Vương Cảnh, nhưng cửa ải này quả thực quá lớn, nàng đột phá đã nhiều năm như vậy, nhay cả thế tràng bản thân cũng không có đại thành, càng chưa nói đến tìm hiểu thần bí của vực tràng.
Cuộc đời này chỉ sợ là đột phá vô vọng!
Trên đài, Lê Nặc mỉm cười, đi lên phía trước, đem tấm vải trên khay kia vén lên, đồ trong khay lập tức bày ra.
Quả nhiên là một bí bảo Hư cấp trung phẩm, hơn nữa còn là một thanh chủy thủ tinh xảo, tản ra một loạt hàn ý.
Lê Nặc đem chủy thủ cầm lên, trên tay bấm pháp quyết, rót thánh nguyên vào trong, trong khoảnh khắc, chủy thủ vù vù một tiếng, chủy trên người đột nhiên hiện lên chi chịt, các ký hiệu đồ án cỡ bằng hạt gạo.
Vốn là nồng đậm hàn ý càng trở nên cuồn cuộn.
Lê Nặc nắm chủy thủ, thuận tay vẫy một chút, ngay sau đó lại vẫn chuyện hộ thánh nguyên hộ thân của mình, khẽ cười nói: -Phân Nguyên chuôi này là dùng Hàn Thiết dưới đáy biển làm vật liệu chính, cộng thêm Hàn Minh Sa, Thiên Sát Thổ, răng nanh của yêu thú bậc chín Hắc Tình Mô, được một vị luyện khí sư Hư cấp thượng phẩm dày công luyện chế thành, nó vô cùng lạnh lẽo chuyên phá thánh nguyên hộ thân, chư vị hãy coi trọng.
Vừa nói, nàng lại hướng một bên cánh tay của mình đâm tới.
Chỉ thấy mũi nhọn của chủy thủ kia ngưng tụ được hàn ý mắt thường có thể nhìn thấy, rất nhanh đụng chạm với thánh nguyên của Lê Nặc, ngay sau đó, xì xì một tiếng, thánh nguyên hộ thể của Lê nặc lại bị vỡ ra.
Lực đạo nàng nắm cực kỳ tốt, chủy thủ tuy xé rách thánh nguyên hộ thể nhưng không làm bản thân bị thương chút nào.
Thu hồi chủy thủ, nàng mỉm cười nói: -Phân Nguyên Chủy Thủy tuy rằng chỉ là cấp bậc Hư cấp trung phẩm, nhưng nếu có nó, đối kháng với Phản Hư tam tầng cảnh cũng không vấn đề gì, giá trị bằng nào không cần thiếp nhiều lời, chủ yếu nhất chính là, thời gian luyện hóa nó cũng không quá dài, giá khởi điểm một trăm năm mươi ngàn thánh tinh, chư vị mời!
Lê Nặc vừa dứt lời, trong đại sảnh liền vang lên tiếng đấu giá liên tiếp, mọi người hiển nhiên là rất có hứng thú với bí bảo này.
Hoa U Mộng cũng là bộ dáng ý động, chủy thủ tinh xảo, thích hợp nữ tử sử dụng, chỉ là lời nói vừa rồi của Dương Khai còn văng vẳng bên tai, nàng cũng không muốn xem nhẹ mặt mũi của Dương Khai.
Đúng lúc này, thanh âm Dương Khai truyền tới: -Chủy thủ này có tỳ vết, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là một sản phẩm thất bại.
- Sản phẩm thất bại? Hoa U Mộng nghe vậy ngẩn ra.
- Ân, ngươi không có chú ý, vừa rồi lúc Lê Nặc thí nghiệm uy lực chủy thủ, vận chuyện một loại bí pháp tính hàn, cho nên muốn thúc giục uy năng của chủy thủ này, phải tu luyện hàn công hoặc bí thuật mới được, Ta xem bên trong cơ thể ngươi cũng không tồn tại hàn khí, cho nên cho dù lấy được vật này, cũng không có tác dụng gì.
- Hóa ra là như vậy? Hoa U Mông kinh ngạc không thôi, -Lê Nặc làm như vậy, chẳng phải đang lừa gạt người khác sao?
Dương Khai mỉm cười lắc đầu: -Không tới mức, chỉ có thể nói nàng không thật sự tập trung mà thôi, hơn nữa, chủy thủy này nếu quả thuật võ giả tu luyện công pháp tính hàn lấy được, uy lực cũng là không tồi.
- Thiếp hiểu rõ. Hoa U Mộng một bộ dáng thụ giáo.
Bên trong đại sảnh, tiếng đấu giá vẫn như cũ nối liền không dứt, giá khởi điểm một trăm năm mươi ngàn nhanh chóng được đưa lên nhiều hơn hai trăm tám mươi ngàn.
Vật đấu giá thứ nhất này như được hoan nghênh, khiến Lê Nặc rất vui vẻ.
Buổi đấu giá quan trọng nhất là khởi đầu tốt đẹp, như vậy mới có thể đánh động tích cực của người tham dự trong đó, mới có thể bán ra giá tốt.
Chờ đến sau khi giá nhảy lên ba trăm hai mươi ngàn, võ giả ra giá mới từ từ giảm dần. Dù sao một bí bảo Hư cấp trung phẩm giá cả cũng không chênh lệch là bao nhiêu, nhiều hơn nữa cũng có chút lợi bất cập hại.
Cũng không phải là trên người mỗi một võ giả đều dùng nhiều thánh tinh như vậy, mặc dù thỉnh thoảng kiếm được không ít thánh tinh, cũng đều mua linh đan dùng để tu luyện, tăng thực lực, bí bảo chẳng qua là phụ trợ mà thôi.
Cuối cùng, Phân Nguyên Chủy Thủ này được một võ giả nam nhân mua với giá ba trăm năm mươi ngàn.
Khí thế đấu giá kế tiếp bừng bừng, có vật đấu giá thứ nhất làm khởi đầu tốt đẹp, đa số võ giả bị điều động, từng vật đấu giá được đưa lên, giá tiền liên tiếp tăng cao hơn so với giá quy định, bên trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Bí bảo, linh đan, dược liệu, khoáng vật, thậm chí là công pháp bí thuật…Vật đấu giá bao gồm vạn vật, cái gì cần đều có.