Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1839: Ỷ thế hiếp người




Tử Tiêu Tinh là chủ tinh của Tử Tinh, một trong ba thế lực lớn của Tinh Vực.

Cùng Thủy Nguyệt Tinh của Hằng La Thương Hội, Kiếm Tinh của Kiếm Minh đặt song song là ba tinh tu luyện đứng đầu nhất của cả Tinh Vực. Ba tinh tu luyện này bất luận là về trình độ nồng đậm của linh khí thiên địa hay là trình độ phong phú sản xuất vật tư, hoặc giả là trình độ chia đều trên võ giả, đều hơn xa giành trước một đoạn lớn so với các tinh tu luyện khác.

Nếu như nói tinh tu luyện cũng phân chia thành cấp 3 6 9, thì Thông Huyền đại lục không thể nghi ngờ là tồn tại cấp thấp nhất; U Ám Tinh có thể đứng hàng trong nhóm, tất cả đều còn xa không thể so sánh với ba tinh tu luyện này.

Tử Tinh Thành, chiếm diện tích không biết bao nhiêu mà tính, rộng lớn vô biên, từng dãy kiến trúc to lớn san sát trong đó; từng đường phố rộng rãi đan chéo dọc ngang. Hai bên đường phố, đủ các loại các dạng cửa hàng rực rỡ muôn màu, võ giả đi lại như cá diếc trên sông, nhiều đếm không xuể.

Đây cũng là tổng đà của Tử Tinh.

Đối với bất kỳ một võ giả Tử Tinh nào, đây đều là một thành trì tượng trưng cho vinh dự thuộc về mình.

Tử Tinh Thành tọa lạc trên một địa mạch tốt nhất, cho nên linh khí bên trong thành không kém chút nào so với những linh sơn đại xuyên kia. Bên trong nội thành lại linh khí dạt dào, chính là khu vực trụ cột nhất của Tử Tinh, không phải nhân viên trọng yếu của Tử Tinh là không được đi vào.

Một ngày này, một luồng sáng từ xa xa bắn vọt tới, lúc còn cách Tử Tinh Thành chừng trăm trượng bỗng nhiên dừng lại, tia sáng tan đi, lộ ra một thanh niên.

Chính là Dương Khai phong trần mệt mỏi chạy tới đây.

Từ Lăng Tiêu Tông xuất phát, tuy rằng trải qua hai lần truyền tống siêu cấp pháp trận không gian, tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng Dương Khai cũng phải mất thời gian nửa năm một mình bay trong Tinh Vực mới tới Tử Tiêu Tinh.

Mục đích hắn tới nơi này rất đơn giản, chính là một khối Tinh Đế Lệnh trong bảo khố của Tử Tinh.

Dĩ nhiên, nếu như có thu hoạch gì khác vậy thì càng tốt. Dù sao chỗ cất chứa Tinh Đế Lệnh là kho báu của Tử Tinh, không có khả năng chỉ có một tấm lệnh bài.

Phóng ra thần niệm hơi cảm giác một chút, Dương Khai cũng vì Tử Tinh Thành này rộng lớn khổng lồ mà thầm kinh hãi, loại thành trì quy mô thế này, có lẽ cũng chỉ có thế lực lớn mới có thể kiến tạo, mới có thể duy trì tới nay.

Tường thành cao tới 30 trượng, cả vật thể hiện lên ánh sáng màu tím, cũng không biết là dùng vật liệu gì đúc thành. Dương Khai có thể từ trong đó cảm nhận được rất rõ ràng từng tia từng tia khí tức của cấm chế cường đại.

Có thể tưởng tượng, nếu có ngoại địch tới xâm phạm, Tử Tinh Thành liền mở ra đại trận toàn thành, chống lại cường địch.

Bất quá... Dương Khai phỏng chừng cũng không có người nào không có mắt dám tới nơi này tự tìm phiền phức.

- Đây chính là Tử Tinh Thành? Dương Khai dường như đang lầm bầm, híp mắt nhìn phía trước.

Ngay sau đó, bên tai hắn liền truyền đến một tia thanh âm lấy lòng: - Bẩm Dương thiếu, đây đúng là Tử Tinh Thành tổng đà của Tử Tinh chúng ta, Dương thiếu thật là thần tốc a, ta cảm giác còn không bao lâu, không ngờ ngài đã tới nơi này!

Thanh âm kia cực kỳ nhỏ, hơn nữa còn là truyền âm thần niệm, trừ Dương Khai ra, người khác không có khả năng nghe được.

Không ngạc nhiên lắm, đó là Tử Đông Lai náu thân ở trong Định Hồn Bát.

Dương Khai dám một thân một mình xông vào tổng đà Tử Tinh, tự nhiên không phải chỉ có bầu nhiệt huyết không đầu óc, mà chỗ dựa lớn nhất của hắn là tin tức do Tử Đông Lai cung cấp. Có thiếu chủ của Tử Tinh này làm hướng đạo, chỉ cần cẩn thận đề phòng hành sự, thì chuyện vào kho báu Tử Tinh hẳn không phải là việc khó.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu tử này đừng giở trò quỷ gì mới được.

Một đoạn thời gian chung sống, Dương Khai cũng phát hiện, tiểu tử này tuy rằng thiên tư không tầm thường, có tư cách so sánh với Tuyết Nguyệt, Cổ Kiếm Tâm, nhưng về phương diện tâm tính thì còn kém khá xa. Thời khắc này Tử Đông Lai sớm đã không có hăng hái ngày xưa, mà chỉ giống như một con chó nhà có tang tham sống sợ chết mà thôi, đối với Dương Khai một mực cung kính, không dám có chút không vâng lời.

- Quả nhiên phồn hoa, chiến hạm trên bầu trời này, đều là Tử Tinh các ngươi à? Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xa xa trên không trung trôi lơ lửng không chỉ một chiếc chiến hạm, mà có chừng hai, ba chục chiếc. Tuy rằng cách quá xa, Dương Khai không thể cảm nhận được cấp bậc của những chiến hạm này, nhưng nghĩ đến dám dừng ở trên bầu trời Tử Tinh Thành, tất nhiên sẽ không quá kém.

- Hơn phân nửa thì phải! Tử Đông Lai ngạo nghễ đáp: - Dương thiếu thấy, chỉ là một góc băng sơn mà thôi! Tử Tinh ta cùng các thế lực lớn nhỏ khắp Tinh Vực đều có mậu dịch qua lại, có lẽ cũng có một số chiến hạm của thế lực khác tới, cũng nói không chừng!

- Ừm! Dương Khai nhẹ gật đầu: - Ngươi hãy thu liễm khí tức, ta muốn đi vào!

- Dạ! Tử Đông Lai ngoan ngoãn đáp, vội vàng trốn vào bên trong Định Hồn Bát.

Dương Khai cất bước đi tới hướng cửa thành cao ngất kia. Cửa thành giống như miệng một con cự thú, cao lớn tương xứng với tường thành, người khác thấy mà khiếp sợ. Võ giả lần đầu tiên tới Tử Tinh Thành, khẳng định sẽ bị uy thế của cửa thành này chấn nhiếp, tiếp đó sinh lòng hèn mọn, không dám càn rỡ ở bên trong Tử Tinh Thành.

Ngoài cửa xếp hàng đội ngũ thật dài, rất nhiều võ giả đang đợi tới phiên vào thành.

Dương Khai cũng không muốn quá chói mắt, cho nên liền ngoan ngoãn hạ xuống phía sau chót đội ngũ.

Theo thời gian trôi qua, không ngừng có người nộp số lượng thánh tinh nhất định, nhận lấy thông hành lệnh đặc chế, đi vào bên trong thành.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng kêu bất mãn: - Vị đại nhân này, vì sao vừa rồi người kia đi vào ngài chỉ lấy 100 khối thánh tinh thượng phẩm, đến phiên ta lại muốn thu lấy 1000 khối? Cái này sợ là không hợp quy củ chăng?

- Quy củ ư? Truyền đến một tiếng cười lạnh: - Lão tử thân là thủ vệ cửa thành, lời của lão tử chính là quy củ, hoặc là giao thánh tinh, hoặc là cút đi!

- Ngươi... Người lên tiếng nói chuyện trước đó lập tức nổi dóa:

- Võ giả Tử Tinh các ngươi chính là ỷ thế hiếp người như vậy sao? Ta không phục!

Các võ giả đang xếp hàng chờ đi vào, cũng phần lớn toát ra vẻ mặt không vui, nhưng dù sao nơi này là địa bàn của người ta, cho nên mặc dù trong lòng khó chịu, cũng không có ai nói gì.

Dương Khai giương mắt nhìn tới, phát hiện đang tranh chấp với thủ vệ cửa thành là một nam nhân trung niên thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, ăn mặc rất đơn giản, thần niệm quét qua phát hiện đối phương chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, cũng không biết xuất thân chỗ nào, mà lại vì 1000 khối thánh tinh thượng phẩm ở chỗ này gây sự.

Dương Khai thầm lắc đầu, cảm thấy tình cảnh người này sợ là không chịu nổi.

- Ỷ thế hiếp người à? Bỗng nhiên, vang lên một giọng nói già nua, mọi người theo thanh âm nhìn lại, phát hiện một lão già một mực ngồi ở một bên bỗng nhiên cười hắc hắc nanh ác. Lão già kia trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn rất già nua, đứng dậy đi tới cũng là run rẩy, hai tay thu trong tay áo, bộ dáng dường như lập tức sẽ bị mất mạng, ngay cả trong tròng mắt lão đều là một màu xám tro, khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

Phản Hư tam tầng cảnh! Dương Khai vừa động trong lòng, Tử Tinh không hổ là Tử Tinh, trông coi nơi cửa thành, mà cũng có võ giả Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ!

Lão già kia vừa nói vừa đi về phía trước vài bước, lạnh lùng nhìn về phía người gây sự kia: - Nói rất đúng! Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là ỷ thế hiếp người!

Nói vừa dứt lời, bỗng nhiên lão lại lấn người đến trước mặt nam nhân trung niên kia, khi hắn dưới ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú, lão vung một chưởng chụp xuống đầu của hắn.

Nam nhân trung niên chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, sao có thể ngăn cản tập kích của Phản Hư tam tầng cảnh?

Hắn kinh hô một tiếng định thối lui.

Nhưng bàn tay lão già kia dường như có lực hút to lớn, cố định hắn tại chỗ, rồi truyền đến một lực hút cuồn cuộn, nam nhân trung niên kêu thảm, mắt thường có thể thấy được: từng luồng năng lượng tinh thuần nhưng lại từ đỉnh đầu của hắn tiết ra ngoài, truyền tới bàn tay khô héo của lão già, tiếp đó được lão hấp thu.

Ngoài cửa thành, mọi người đều hoảng sợ thụt lùi vài bước, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.

- Đừng... Tiền bối bỏ qua cho ta, ta giao thánh tinh! Nam nhân trung niên kia hoảng sợ kêu to.

- Giờ mới hối hận ư? Sao không sớm làm vậy đi? Lão già mặt không đổi sắc, ngược lại càng thúc giục thánh nguyên mãnh liệt.

Thời gian ngắn ngủi ba hơi thở, nam nhân trung niên kia bị hút chỉ còn lại có da bọc xương, hoàn toàn tê liệt té xuống đất, sinh cơ hoàn toàn không có, ngược lại thì trên mặt lão gìa lóe lên một tia đỏ hồng không tầm thường, thoạt nhìn thần thanh khí sảng, dường như bỗng nhiên trẻ lại mười mấy tuổi.

Ngoài cửa thành rơi vào tĩnh lặng không tiếng động, mỗi một võ giả đều lạnh cả người.

Lão già làm xong hết thảy, dường như cũng không có phát sinh cái gì, tự mình đi trở về, tiếp tục ngồi nhắm mắt.

- Làm phiền Mẫn chấp sự! Gã thủ vệ cửa thành hướng về phía lão già cúi đầu khom lưng cảm tạ, trên mặt mang vẻ cười lấy lòng, quay người lại, trở nên uy nghiêm, quát lên: - Người này là thám tử của thế lực đối địch phái tới muốn tiềm nhập Tử Tinh Thành ta, bị Mẫn chấp sự khám phá, đánh chết tại chỗ, răn đe. Người đâu! Mang ném ra bãi tha ma ngoài thành!

Lập tức liền có hai võ giả Tử Tinh đi ra, nhanh chóng khiêng lên thi thể thê thảm không nỡ nhìn kia mang đi.

Ai cũng biết người này nói càn nói bậy, nhưng không ai dám phản bác.

- Trời sắp tối rồi, còn muốn vào thành nhanh nhanh đi! Vừa đến giờ hợi cửa thành đúng giờ đóng cửa, đến lúc đó muốn vào đều không vào được! Hắc hắc, ban đêm phía ngoài có phát sinh cái gì, có lẽ chư vị đều biết rõ! Thủ vệ cửa thành sau khi nói xong, liền không để ý tới mọi người nữa.

Mà các võ giả xếp hàng chờ lại mặt biến sắc, rối rít đi tới phía trước, nộp thánh tinh vào thành, dường như ban đêm phía ngoài thật sự có nguy hiểm rất lớn.

Tuy rằng vừa rồi nam nhân trung niên kia bị giết làm trong lòng bọn họ có cảm giác bi ai bầu bí thương nhau, nhưng ai cũng phải nhường cho người có quả đấm lớn, ai bảo tên kia không có nhãn lực như thế, vì 1000 khối thánh tinh nhỏ nhoi mà lại ở chỗ này càn rỡ gây sự, đây không phải tự tìm chết là gì.

Thủ vệ cửa thành kia thu thánh tinh dường như cũng không có quy định gì, hoàn toàn là thuận miệng báo giá; gặp cô nương xinh đẹp còn có thể thuận miệng cười cợt mấy câu, nếu có thể lôi kéo bàn tay nhỏ bé, sờ tay sờ chân kiếm chút cháo cái gì còn có thể cho đi miễn phí.

Có mấy người bị hắn nhìn không vừa mắt, liền nộp một lượng lớn thánh tinh.

Thế nhưng có vết xe đổ, nên không ai dám có câu oán hận.

Rất nhanh, liền đến phiên Dương Khai.

Thủ vệ cửa thành ngẩng đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, hừ lạnh nói: - 5 ngàn!

Dương Khai cau mày, mấy con số này là báo giá cao nhất hắn đã nghe được, cũng không biết mình có chỗ nào khiến người này nhìn không vừa mắt? Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không muốn phức tạp, đưa tay lướt qua nhẫn không gian một cái, trước mặt thủ vệ cửa thành liền chất đầy thánh tinh.

Thủ vệ cửa thành kinh ngạc nhìn lên Dương Khai, dường như không nghĩ tới đối phương lại phối hợp tốt như thế.

Đùa nghịch tấm thông hành lệnh trên tay, thủ vệ cửa thành cười hắc hắc: - Bằng hữu, 5 ngàn là phí dụng chế tạo tấm thông hành lệnh này, nếu ngươi muốn ở lâu trong thành, còn phải nộp thêm 10 ngàn thánh tinh mới được!

- Ha Ha...

Dương Khai không nhịn được bật cười, thầm nghĩ đây là xem mình thành người coi tiền như rác hay sao?