Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1818: Rất có triển vọng




Có Vạn Hồn Phiên của Quỷ Tổ tùy thời ở bên, Tử Đông Lai nào dám có gì che giấu, lập tức nhất ngũ nhất thập nói ra những gì mình biết. Gom đủ 9 khối Tinh Đế Lệnh thì có thể một dò la bí mật của Đại Đế.

Chuyện này nghe ra tuy rằng mơ hồ, nhưng đối với mỗi một vị võ giả theo đuổi võ đạo mà nói, đều có lực hấp dẫn lớn lao. Dương Khai cau mày trầm ngâm. Dương Viêm quả thật đã nói với hắn, 9 khối Tinh Đế Lệnh gom đủ thì sẽ dẫn phát một chút bí mật, nhưng cụ thể là cái gì, Dương Viêm không giải đáp. Bí mật đó cũng khiến cho Dương Khai một mực lòng ngứa ngáy khó nhịn. Dương Viêm không nói, nhất định là có đạo lý của nàng, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không đi truy hỏi vấn đề.

Thế nhưng hiện giờ, Tinh Đế Lệnh trên tay hắn đã có đủ 6 khối, khoảng cách gom đủ 9 khối cũng cách không xa. Đây có lẽ là bí mật lớn nhất trong Tinh Vực, không thể kiềm được Dương Khai không động tâm. Ngay cả Quỷ Tổ sau khi nghe xong, cũng trầm mặc lại, thần sắc ngưng trọng.

- Ta đã biết nhiều như vậy, hai vị... có thể thả ta ra trước được không? Tử Đông Lai sát ngôn quan sắc, thấp thỏm lo âu hỏi han.

- Thả ngươi ư? Dương Khai hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi hôm nay là thân thể của thần hồn, thân thể sớm đã hủy diệt, sở dĩ chưa tiêu tán, bất quá là bởi vì duyên cớ cái chén tròn bí bảo này. Ta thả ngươi, ngươi có thể đi đâu chứ? Tử Đông Lai nghe vậy ngẩn ngơ. Y vừa rồi chỉ muốn được nhanh chóng đào thoát từ trên tay của hai tên mặt mũi đáng ghét này, hoàn toàn không nghĩ tới với trạng thái của mình hiện giờ, căn bản không có khả năng một mình hành động. Định Hồn Bát bất quá là dùng Dưỡng Hồn Mộc luyện chế được, có công hiệu ôn dưỡng thần hồn, căn bản không thể chống đỡ tổn thương quá lớn. Nếu thật sự muốn điều khiển Định Hồn Bát đi qua trong Tinh Vực, chỉ sợ không dùng được nửa ngày, cũng sẽ bị gió lốc của Tinh Vực cắn nuốt cặn bã cũng không còn. Nghĩ tới đây, cả hồn thể của Tử Đông Lai đều uể oải xuống, hai tròng mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng, lẩm bẩm nói:

- Lần này xong rồi, lần này thật xong đời rồi! Dương Khai nháy mắt với Quỷ Tổ. Quỷ Tổ hội ý, khẽ cười một tiếng nói:

- Nếu như thế, lão phu tìm một chỗ ở tốt cho ngươi. Nói như thế, ông ta liền bắt đầu thúc giục Vạn Hồn Phiên của mình. Trên lá cờ chợt truyền đến một cỗ lực hấp dẫn, muốn thu nạp vào hồn thể của Tử Đông Lai.

- Không được! Tử Đông Lai cả kinh thất sắc, vội vàng hô to:

- Không được cắn nuốt ta! Tuy rằng đợi bên trong Định Hồn Bát không là kết quả gì tốt, nhưng tuyệt đối vẫn tốt hơn nhiều so với bị Vạn Hồn Phiên cắn nuốt. Âm hồn trên lá cờ đều là sự tồn tại mất hết thần trí chỉ biết giết chóc. Tử Đông Lai sao cam tâm biến thành vật như vậy?

- Đừng cắn nuốt ta. Van cầu các ngươi đừng cắn nuốt ta... Tử Đông Lai ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn như cũ không đỡ được lực kéo của Vạn Hồn Phiên truyền tới.

- Tiểu tử, ngoan ngoãn chớ phản kháng, có gì phải phản kháng. Quỷ Tổ hừ nói.

- Không! Ta không muốn vào bên trong đó. Tử Đông Lai kêu to, bỗng nhiên tựa như nhớ tới cái gì được, quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói:

- Vị bằng hữu này, ngươi nếu nguyện ý tha cho ta, ta có thể đưa cho ngươi khối Tinh Đế Lệnh của Tử Tinh!

- Chờ một chút! Dương Khai vội vàng giơ tay ra hiệu với Quỷ Tổ. Quỷ Tổ đưa tay điểm một cái, Vạn Hồn Phiên lập tức yên tĩnh lại. Dương Khai ngưng thần nhìn Tử Đông Lai, trầm giọng hỏi:

- Ngươi mới vừa nói cái gì? Trong lòng của Tử Đông Lai vẫn còn sợ hãi, kiêng kỵ nhìn Quỷ Tổ một cái, lúc này mới lên tiếng đáp:

- Ta nói ta có thể đưa cho ngươi Tinh Đế Lệnh của Tử Tinh. Tử Tinh ta cũng có một khối Tinh Đế Lệnh!

- Khối này không phải là nó sao? Dương Khai giơ lên một khối Tinh Đế Lệnh trên tay lên:

- Tử Tinh của ngươi có hai khối hả?

- Không phải! Tử Đông Lai vội vàng lắc đầu:

- Một khối Tinh Đế Lệnh này không thuộc về Tử Tinh ta, vốn là thứ của Hứa Nguy đó. Chẳng qua là trong Thất Lạc Chi Địa bị ta lục soát đi, giao cho phụ thân mà thôi.

- Hứa Nguy không ngờ cũng có vật này? Dương Khai kinh ngạc vạn phần.

- Nghe hắn nói là mình trước kia trải qua nguy hiểm đoạt được... Tử Đông Lai giải thích một cách yếu dần yếu dần.

- Nói như vậy, trong Tử Tinh của các ngươi thực sự có Tinh Đế Lệnh hả?

Sắc mặt của Dương Khai dâng lên mừng như điên.

- Ta lấy tánh mạng bảo đảm, lời ấy không giả! Tử Đông Lai vội vàng thề thốt, e sợ cho Dương Khai một cái không nhịn được liền muốn thống hạ sát thủ.

- Ngươi đã chết, ở đâu ra tánh mạng gì chứ! Quỷ Tổ đùa cợt nhìn y. Tử Đông Lai than vãn:

- Ta nói là sự thật a! Xin các ngươi nhất định phải tin ta a!

- Ừ, ta tin ngươi! Dương Khai gật đầu.

- Tông chủ, ngài chẳng lẽ thật muốn gom đủ 9 khối Tinh Đế Lệnh sao? Chuyện như vậy mấy vạn năm cũng không có người nào làm, ngài bây giờ có mấy khối? Quỷ Tổ không hiểu nhìn Dương Khai.

- Nếu ta nếu nói là ta có 6 khối, ông tin không? Dương Khai nghiêm nghị nhìn Quỷ Tổ, khi nói chuyện, đưa tay lật một cái, 6 khối Tinh Đế Lệnh thật chỉnh tề bày trước mặt Quỷ Tổ.

- Chà... Quỷ Tổ hít ngược một hơi khí lạnh, trong lòng chấn động mãnh liệt, con ngươi cũng nhanh lộ lên.

- 6 khối ở trên tay ta, Tử Tinh có một khối, theo ta được biết, Hằng La Thương Hội còn có một khối, nếu như được vào tay hai khối đó, vậy cũng chỉ còn lại có một khối cuối cùng không biết tung tích! Dương Khai liếm liếm đôi môi hơi tức giận.

- Một khối cuối cùng... ở Kiếm Minh. Tử Đông Lai nhẹ giọng nói. Dương Khai quắc mắt quay đầu nhìn về tên này. Tử Đông Lai rụt cổ một cái:

- Ta không lừa gạt ngươi. Chuyện như vậy mặc dù cao tầng trong ba thế lực lớn cũng không có mấy người biết, nhưng ta nghe phụ thận ta nói đến, tin tức tuyệt đối có thể tin. Dương Khai cùng Quỷ Tổ liếc nhau, đều nhìn thấu sự hưng phấn trong mắt nhau. 9 khối Tinh Đế Lệnh tán lạc trong Tinh Vực, 6 khối trên tay, còn dư lại ba khối giờ đây cũng đã biết tung tích, gom đủ bọn chúng thật đúng là chuyện có khả năng.

- Tiểu tử ngươi coi như có chút dùng. Dương Khai nhìn Tử Đông Lai một cái, ánh mắt tán dương đó khiến Tử Đông Lai được cổ vũ, vội vàng nói:

- Các ngươi chớ nuốt ta vào bên trong vật đó. Ta có thể dẫn bọn ngươi đi Tử Tinh, lấy ra khối Tinh Đế Lệnh ấy.

- Dẫn ngươi đi Tử Tinh, dễ dàng cho ngươi gọi người đến báo thù sao? Dương Khai cười lạnh một tiếng.

- Làm sao như thế chứ? Ta giờ này chỉ có thể đợi ở bên trong Định Hồn Bát này, nào có năng lực gì gọi người. Tử Đông Lai la lên như đụng phải thiên oan:

- Ta chỉ muốn sống mà thôi.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu:

- Nói một chút đi, Tinh Đế Lệnh của Tử Tinh các ngươi để ở nơi đâu? Phải như thế nào mới có thể lấy ra? Tử Đông Lai trấn định tâm thần, mở miệng đáp:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, bởi vì chỉ dựa vào hai người các ngươi thì không thể nào đắc thủ, phải do ta chỉ dẫn mới được. Tinh Đế Lệnh đó của Tử Tinh ta chứa trong một căn mật thất, mà chìa khóa của mật thất thì ở trong nhẫn không gian của phụ thân ta, phương pháp mở ra chỉ có ta biết... Nói tới đây, Tử Đông Lai bỗng nhiên như ý thức được cái gì, kinh hoảng nói:

- Các ngươi đừng ép ta a. Cho dù ta nói cho các ngươi biết như thế nào mở ra, tìm mật thất cũng phải có ta dẫn đường mới được.

- Yên tâm, ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta bảo đảm không tổn thương ngươi! Trên mặt của Dương Khai treo ra nụ cười ôn hoà:

- Nếu chuyện này có thể thành, khiến ta thả ngươi cũng không phải không có khả năng.

- Ngươi đừng gạt ta. Tử Đông Lai ủ rũ cúi đầu nói:

- Ngươi giết phụ thân ta, thì làm sao có thể thả ta. Ta chỉ van ngươi đừng làm cho ta hồn phi phách tán là được rồi. Dương Khai ngẩn ngơ, khẽ cười nói:

- Tiểu tử này trái lại biến thành thông minh rồi. Nếu ngươi nói ra lời đó, ta đây cũng có thể cho ngươi một cái bảo đảm, ta có lẽ sẽ không tha ngươi, nhưng chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, thì tuyệt đối sẽ không giết ngươi.

- Ta có quyền cự tuyệt sao?! Tử Đông Lai cười khổ không ngừng.

- Ta thích hợp tác với người thông minh. Dương Khai hài lòng gật đầu. Hắn tìm kiếm một hồi trong nhẫn không gian của Tử Long, tìm ra một cái chìa khóa màu vàng, lấy ra hỏi:

- Đây là chìa khóa mở ra mật thất đúng không?

- Ừ, đến lúc đó các ngươi nếu là thật sự đến Tử Tinh chủ tinh, lại gọi ta đi ra, ta sẽ cho các ngươi biết làm sao đi vào. Ta mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi trước một trận.

Đang lúc nói chuyện, thân ảnh của của Tử Đông Lai từ từ mờ xuống, hiển nhiên là trốn vào trong Định Hồn Bát. Dương Khai cùng thu hồi chìa khóa và Định Hồn Bát, rơi vào trầm tư.

- Tông chủ, chuyện này thật đúng là rất có triển vọng a. Quỷ Tổ bỗng nhiên dâng lên lòng để ý chuyện này. Trước đó ông ta sở dĩ không quan tâm, chủ yếu là bởi vì Tinh Đế Lệnh gom đủ quá khó khăn. Nhưng hôm nay gặp được hy vọng, ông ta cũng không khỏi có chút phấn chấn:

- Tinh Đế Lệnh của Tử Tinh nếu có tiểu tử này hỗ trợ, lấy được cũng không khó khăn. Về phần khối của Hằng La Thương Hội, với quan hệ giữa ngươi cùng cô gái nhỏ kia, khiến nàng lấy ra chỉ sợ cũng không là việc khó gì. Cô gái nhỏ đó là người nối nghiệp tương lai của Hằng La Thương Hội, nhưng trái lại một khối của Kiếm Minh...

- Ta cùng Cổ Kiếm Tâm từng có gặp mặt một lần, có lẽ có thể lấy được tới tay từ chỗ của hắn! Dương Khai như có điều suy nghĩ:

- Tinh Đế Lệnh cố nhiên quý trọng, nhưng thứ gì cũng có cái giá cả, chỉ cần ta ra giá, Kiếm Minh chưa chắc không chịu bán.

- Vậy chúng ta sẽ đi Tử Tinh ngay bây giờ chứ? Quỷ Tổ có chút không kịp chờ đợi hỏi. Ông ta cũng rất muốn biết, sau khi gom đủ 9 khối Tinh Đế Lệnh, rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì.

- Không vội! Chuyện này vội vàng không được, ta muốn về cố thổ một chuyến trước, sau đó sẽ quay trở về tông môn một chuyến. Đợi sau khi hết thảy bố trí thỏa đáng, xử lý cái này không muộn.

- Cũng tốt, nghe lời ngài. Dù sao lão phu rốt cuộc không có nhà để về, sau này cứ theo ngài. Quỷ Tổ toét miệng cười. Bên trong nhẫn không gian của Tử Long, trừ đi Tinh Đế Lệnh cùng chìa khóa màu vàng ra, còn có thật nhiều thiên tài địa bảo tìm được trong Thất Lạc Chi Địa, cũng có kho tàng to lớn của bản thân lão. Nhẫn không gian người chủ Tử Tinh, vậy đơn giản chính là một cái Tàng Bảo Khố! Nhất là một kiện Phá Không Toa đó, tuy rằng luyện chế có chút tỳ vết, nhưng dùng để chạy đi lại là lựa chọn tốt.

Dương Khai hao tốn mấy ngày, sau khi thoáng luyện hóa, liền cùng Quỷ Tổ đi vào trong đó, cùng nhau đi về phương hướng phía dưới, chạy tới Thông Huyền đại lục. Nguyên nhân Dương Khai phải về Thông Huyền đại lục cũng rất đơn giản. Hắn muốn bố trí một tòa siêu cấp pháp trận không gian trên mảnh cố thổ ấy, liên hệ nơi ấy cùng U Ám Tinh. Như vậy, ngày sau nếu muốn quay trở về cố thổ cũng rất dễ dàng, chỉ cần đi qua mấy lần siêu cự ly truyền tống vượt Tinh Vực, thì có thể đã tới. Chuyện như vậy cũng chỉ hắn có thể làm đến. Hỗn Loạn Thâm Uyên khoảng cách Thông Huyền đại lục cũng không coi là xa. Năm đó Dương Khai với Nhập Thánh Cảnh tu vi, phi hành thời gian một năm rưỡi đã tới Hỗn Loạn Thâm Uyên. Giờ này điều khiển Phá Không Toa, tốc độ thật nhanh, sau đó bất quá hao tốn thời gian hai tháng, thì phủ xuống đến trên Thông Huyền đại lục.

- Đây là cố thổ của ngươi sao? Sau khi Quỷ Tổ đi tới Thông Huyền đại lục, chau mày hỏi:

- Linh khí thiên địa nơi đây không khỏi cũng quá mỏng manh rồi chứ? Ngươi làm sao tu luyện ở loại địa phương? Ông ta bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, Dương Khai một tên yêu nghiệt lại có cố thổ xuất thân thế này, lại là một khối đại lục như vậy. Ông ta vốn tưởng rằng cố thổ của Dương Khai là một mảnh đất hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, linh khí dạt dào.