Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1814: Liều mạng




Một kích toàn lực bộc phát ra, khiến Tử Long trong nháy mắt thoát khỏi Vạn Hồn Phiên bao phủ. Hào quang màu tím lưu chuyển bên ngoài cơ thể lão ta, như một viên lưu tinh huyễn lệ, đập tới chỗ của Dương Khai.

- Dương tiểu tử, đi mau!

Quỷ Tổ cả kinh thất sắc, một bên thu hồi Vạn Hồn Phiên đuổi theo Tử Long chạy đến, một bên hô to về phía Dương Khai. Dương Khai đứng tại chỗ, dường như không nhận ra nguy hiểm phủ xuống, bất vi sở động, chỉ là sắc mặt của hắn cũng biến thành ngưng trọng vạn phần. Mắt thấy Tử Long sắp đánh tới trước mắt, hắn mới bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, một thân lực lượng điên cuồng nhắc lên. Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm lưu chuyển toàn thân, ngũ thải quang hoa đại phóng. Hóa Yêu Quyết long hóa bí thuật vận chuyển, chỗ cánh tay phải trong khoảnh khắc xuất hiện từng mảnh Long Lân, tay phải lại biến thành bộ dáng long trảo.

Hắn dồn khí đan điền, chém mạnh ra một quyền về phía trước. Quang hoa năm màu va chạm với cầu vồng màu tím, Tinh Vực phương viên ngàn dặm chấn động một chớp mắt. Ngay sau đó, lấy điểm tiếp xúc của hai người làm trung tâm, vầng sáng mắt thường có thể thấy được ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.

Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bay ngược ra sau. Bất kể như thế nào cũng không ngừng được thân hình, giữa không trung, trong miệng phun ra máu vàng. Còn Tử Long tuy rằng ổn định tại chỗ, nhưng cũng sắc mặt trắng nhợt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng, ngay sau đó, có máu đỏ sẫm chảy ra từ chỗ khóe miệng của lão ta. Song phương phen này giao thủ, lão ta cũng có chút ít bị thương!

Tiểu tử này... trong lòng Tử Long nổi lên một trận sóng to gió lớn, thần sắc trên mặt thì bất khả tư nghị như vậy. Lão ta là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả lão bài, càng thân là người chủ Tử Tinh, tu luyện chính là kinh thiên pháp quyết. Trong cả Tinh Vực, người có thể đối kháng với lão ta thật sự là không có bao nhiêu. Hư Vương nhất tầng cảnh ở trước mặt lão, căn bản không đủ nhìn. Nhưng Dương Khai tên tiểu bối của Hư Vương Cảnh vừa mới tấn thăng này có thể cùng lão ta ngay mặt đối kháng một kích.

Mặc dù là người như Hứa Nguy và Khổng Pháp, ăn phải một kích này cũng thế tất sẽ xương cốt nát hết, ngũ tạng rung thành phấn vụn. Tiểu tử này rốt cuộc là lai lịch gì? Là người đến từ đâu? Vì cái gì có tiềm chất kinh khủng như vậy? Hắn chỉ vừa mới tấn thăng Hư Vương Cảnh có thể cùng mình đối kháng, nếu để cho hắn đột phá đến Hư Vương tam tầng cảnh, như vậy trong Tinh Vực có ai là địch thủ của hắn nữa chứ? Nghĩ đến đây, Tử Long không khỏi xuất mồ hôi lạnh cả người, càng thêm kiên định lòng tin chặn đánh giết chết Dương Khai.

Sau lưng một trận thanh âm gào khóc thảm thiết truyền đến, Tử Long biết đó là Quỷ Tổ theo đuôi giết tới. Lão ta hoắc mắt xoay người, há mồm phun ra một đạo tia sáng đen màu tím! Thái Ất Tử Huyền Khí! Một trong thần thông phụ đái trong Tử Khí Trường Hà Quyết, một luồng Thái Ất Tử Huyền Khí cần tu luyện 200 năm mới có thể tạo thành. Tử Long vô cùng cực khổ cũng chỉ có ba luồng mà thôi. Nhưng vì chống cự sát chiêu của Quỷ Tổ lão ta không thể không vận dụng. Tia sáng đen màu tím vừa ra, sắc mặt của Quỷ Tổ đại biến, bởi vì ông ta cảm nhận được lực lượng dao động cực kỳ kinh khủng từ trong đó, lập tức không dám có gì sơ suất, vung lên Vạn Hồn Phiên, triển khai quỷ phiên này, mình thì trốn vào trong đó.

Nhưng Thái Ất Tử Huyền Khí vẫn như cũ thế như chẻ tre, trực tiếp vọt vào trong Vạn Hồn Phiên. Chỉ một thoáng, vô số âm hồn bị giết hết tại chỗ, khiến cho Quỷ Tổ đau lòng đến mức quặn thắt ở trong lòng! Tuy nhiên lúc này ông ta cũng bất chấp rất nhiều, một bên thúc giục Vạn Hồn Phiên hóa giải Thái Ất Tử Huyền Khí công kích, một bên tiến đến Dương Khai. Ông ta sợ Dương Khai bị một kích của Tử Long tiêu diệt. Rất nhanh, ông ta đã tới đến bên cạnh Dương Khai, thân hình lần nữa hiển lộ, lo âu hỏi:

- Chết chưa?

Dương Khai che ngực, vừa ho khan một vừa nhìn ông ta một cái, cười thảm hỏi:

- Ông cảm thấy thế nào?

- Không chết thì tốt, thật là dọa sợ lão phu. Quỷ Tổ không khỏi đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, chớp chớp mí mắt dòm Dương Khai, sắc mặt từ từ khiếp sợ. Ông ta phát hiện, thương thế của Dương Khai lại không tính là quá nghiêm trọng, lực lượng dao động trong cơ thể vẫn như cũ vững vàng có lực, sắc mặt cũng coi như mã mã hổ hổ. Quỷ Tổ nuốt nước miếng một cái, cũng một dạng kinh hãi vô cùng như Tử Long. Tiểu tử này quả thật quái vật a! Hắn rốt cuộc là thế nào làm đến bước này? Hơn nữa hào quang năm màu trên người hắn còn biến thành cánh tay một dạng với cánh tay rồng, hiển nhiên đều là bí thuật gì đó khó có được. Nhất là từng mảnh lân giáp bao trùm cánh tay rồng, Quỷ Tổ lại từ trên đó cảm nhận được uy áp khiến ông ta củng khiếp sợ bất an! Long uy! Trong lòng của Quỷ Tổ nổi lên cái ý niệm hoảng sợ đó. Ông ta thu liễm tâm tư, không đi suy nghĩ lung tung, mà là mở miệng nói:

- Tiểu tử, là thấy được lợi liền thu tay hay là như thế nào? Lão phu nghe lời ngươi đó.

- Tự nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc! Dương Khai lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn lại phương hướng phía trước.

- Được! Quỷ Tổ nheo mắt lại, tầng tầng lớp lớp gật đầu:

- Một khi đã như vậy, lão phu sẽ theo ngươi điên cuồng một phen. Từ khi lão phu rời núi tới nay, thật đúng là chưa cùng Hư Vương Cảnh giao thủ qua, không ngờ tới người lần đầu tiên giao thủ, lại là một người như vậy, hà hà... Khi nói chuyện, trên người Quỷ Tổ dâng lên chiến ý nồng đậm. Bên kia, một kích đánh lui Dương Khai, sau đó Tử Long lại ép đi Quỷ Tổ cũng không có ý truy kích, mà là tế ra một cái bí bảo có bộ dáng cái chén tròn, trùm tới Tử Đông Lai đã chết đi. Bên trong cái chén tròn đó tản ra ánh sáng cực kỳ nhu hòa, dẫn dắt thi thể của Tử Đông Lai. Dưới tia sáng bao phủ, thần sắc của Tử Long ngưng trọng, trên tay bấm ra pháp quyết phức tạp khó hiểu, nhốt đánh vào cái chén tròn. Rõ ràng là có thứ gì bị hút ra đi ra từ trong thi thể của Tử Đông Lai, hội tụ vào bên trong cái chén tròn. Rất nhanh, chỗ trung tâm của cái chén tròn liền xuất hiện một đạo thân ảnh hư ảo, mà thân ảnh đó, bất ngờ là Tử Đông Lai đã chết đi. Lúc ban đầu, thân ảnh ấy mờ ảo vô hình, dường như gió thổi lập tức tan rã. Nhưng theo Tử Long không ngừng nỗ lực, thân ảnh ấy lại càng ngày càng đưa mắt nhìn, giống như linh thể thần hồn của Tử Đông Lai xuất khiếu vậy. Mà đôi mắt của thân ảnh ấy cũng từ từ sáng tỏ.

Rốt cục, kèm theo Tử Long phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh của Tử Đông Lai đánh cái kích linh, hồi tỉnh lại. Y mờ mịt quay đầu chung quanh, rất nhanh thì hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

- Phụ thân, xin vì con báo thù a, con bị tên khốn kia giết đi! Thân ảnh của Tử Đông Lai đứng ở trong cái chén tròn, gào khóc, chỉ có điều thân là thần hồn hiển hóa, nên không có một giọt nước mắt chảy ra.

- Phế vật! Sắc mặt của Tử Long tái xanh, sau một câu khiển trách, sắc mặt lại từ từ nhu hòa xuống, gật đầu nói:

- Yên tâm, phụ thân sẽ vì con làm chủ, con hãy đợi thật tốt ở trong Định Hồn Bát, đợi về tới Tử Tinh, ta nghĩ biện pháp trọng tố thân thể cho con!

- Dạ. Tử Đông Lai vui mừng quá đỗi, thân hình thoắt một cái, liền biến mất không thấy. Tử Long lúc này mới cẩn thận từng chút một thu hồi Định Hồn Bát, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng chỗ Dương Khai. Bất kể như thế nào, bất kể như thế nào tiểu tử này cũng phải chết, cho dù liều mạng bị thương nặng, cũng phải chém chết hắn ở chỗ này! Một người như vậy, nếu là để mặc không quản, nếu khiến hắn trưởng thành, đó sẽ quá kinh khủng.

- Tử Diệu Tinh Hà!

Tử Long bỗng nhiên chợt quát một tiếng. Ánh sáng màu tím quanh người nhanh chóng lui đi, ngược lại thì trên tay lão ta lại xuất hiện một thanh trường kiếm kinh thế từ ánh sáng màu tím ngưng tụ mà thành. Tử kiếm trên tay, khí thế của Tử Long tăng vọt, một cỗ khí tức khiến ức vạn sinh linh sợ run tràn ngập ra. Lão ta lạnh lùng nhìn Dương Khai, nạt nhỏ:

- Tiểu tử, hôm nay người nào cũng không giữ được tánh mạng của ngươi!

- Không nói mạnh miệng ngươi sẽ chết hả? Mạng của ta chính là chỗ này, có bản lãnh tự mình tới bắt! Dương Khai dĩ nhiên không sợ, đi lên trước bước ra một bước. Tử Long không nói một lời, kiếm quang nhoáng lên một cái, cả thân mình khóa lại trong kiếm quang. Trong nháy mắt vượt qua mấy dặm đất, trực tiếp đánh đến trước mặt Dương Khai.

- Trục Xuất! Dương Khai đưa tay vỗ một cái về phương hướng phía trước. Một mảnh không gian nọ trong khoảnh khắc tan vỡ sụp đổ, tạo thành sự tồn tại có bộ dáng như một cái hắc động vậy. Tử Long thế tới quá nhanh, suýt nữa trực tiếp vọt vào trong hắc động, sợ tới mức lão ta vội vàng uốn người, tránh thoát.

- Nguyệt Nhận! Thanh âm của Dương Khai lại lần nữa vang lên. Từng đạo nguyệt nha đánh sâu vào, không cần tự đắc đánh tới Tử Long. Tử Long lập tức bị ép luống cuống tay chân, chỉ có thể nhảy lên nhảy xuống, căn bản không dám công kích chạm đến cùng những lực lượng không gian tinh thuần này ngưng tụ ra. Có trời mới biết sau khi chạm đến sẽ có hậu quả gì hay không? Dương Khai cười ha ha:

- Lão già kia, ngay cả đến gần bên cạnh ta cũng không làm được, chỉ dựa vào lão còn muốn mạng của ta sao? Kiếp sau đi! Quỷ Tổ ở một bên nhìn mà mồ hôi lạnh rơi lã chã, thầm thở dài giang sơn quả thật lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện, lớp người mới luôn thay lớp người cũ a... Ông ta tự xưng coi như là cường giả trong Hư Vương Cảnh, trong Tinh Vực này có thể khiến cho ông ta sợ hãi thật đúng là không có mấy người, nhưng chưa từng thấy qua thủ đoạn quỷ dị như Dương Khai? Ông ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu mình là Tử Long, chỉ sợ cục diện cũng sẽ không tốt đến mức đó chứ, chỉ sẽ bị Dương Khai ép đến không cách nào gần người.

- Tử Khí Đông Lai! Tử Long chợt quát một tiếng, vốn là khí thế kinh khủng tới cực điểm lại lần nữa tăng lên một phần. Ngay sau đó, lão ta lại không tránh không tránh, đón vô số Nguyệt Nhận, một kiếm chém tới. Một kiếm này có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, tích chứa trong đó vô tận tức giận cùng võ đạo hàm ý của bản thân Tử Long, ngay cả mí mắt của Quỷ Tổ nhìn cũng nhảy dựng. Ông ta không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ném ra Vạn Hồn Phiên, biến thành một màn đen, chắn tới trước mặt mình và Dương Khai.

Ầm ầm... Nguyệt Nhận càng bị chém ra, ngay cả Vạn Hồn Phiên cũng không thể ngăn cản hào quang của một kiếm này. Công kích thẳng vào chỗ đỉnh đầu của Dương Khai, dường như ngay sau đó liền muốn phân thây hắn. Dương Khai bắt lại Quỷ Tổ, bước chân nâng lên một cái, lực lượng không gian quanh người lưu chuyển, ngay lập tức liền biến mất ở tại chỗ. Chờ đến thời điểm hắn xuất hiện lại, người đã tới đến sau lưng Tử Long. Coong...

Long Cốt Kiếm ra khỏi vỏ, thánh nguyên rót vào. Long Cốt Kiếm xanh biếc chợt biến thành một con cự long, lắc đầu vẫy đuôi cắn nuốt qua phía Tử Long. Quỷ Tổ cũng bất chợt xuất thủ, trên tay pháp quyết bấm động, một cái đầu quỷ to lớn bỗng nhiên xuất hiện. Đầu quỷ đó mặt mũi hung tợn, âm khí dày đặc, tốc độ nhanh chóng nhẹ như không có vật gì, theo sát sau Long Cốt Kiếm, cắn về phía sau lưng Tử Long. Tử Long phản ứng nhanh vô cùng, khi nhìn đến Dương Khai cùng Quỷ Tổ biến mất trong nháy mắt, lão ta liền ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Lão ta trong nháy mắt thu hồi kiếm quang, trở tay một kiếm quất tới.

Một kiếm này vừa lúc chém ở trên cự long xanh biếc cùng đầu quỷ. Tiếng long ngâm truyền ra, một kích bao hàm hết toàn thân tu vi của Tử Long, khiến cự long xanh biếc bay ra thật xa. Đầu quỷ đó dường như cũng không dễ chịu lắm, cả mặt đều vặn vẹo, trực tiếp bị một chia thành hai. Tuy rằng hóa giải một kích liên thủ của hai người Dương Khai cùng Quỷ Tổ, nhưng khí thế của Tử Long vốn nhảy lên tới cảnh giới tột cùng đột nhiên chảy xuống, sắc mặt hơi trắng nhợt. Hiển nhiên hóa giải công kích như vậy với lão ta mà nói cũng không phải sự tình gì đơn giản.