Lữ Quy Trần vừa nhặt lại cái mạng cảm thấy cả người mềm nhũn, toàn thân đổ mồ hôi, gió thổi qua lạnh ngắt.
- Nếu ngươi dám gạt ta, ta cho ngươi muốn chết cũng không xong. Dương Khai lạnh lùng nhìn Lữ Quy Trần. - Nói đi, bí mật đó là gì?
Lữ Quy Trần sắc mặt trắng bệch, nuốt nước miếng, khẩn cầu nhìn Dương Khai: - Có thể cho hai con yêu thú lui về trước không...
Hai con quái vật nhìn chằm chằm mình làm tim hắn đập thình thịch, loại cảm giác tính mạng treo trên sợi tóc vậy thật không dễ chịu.
Dương Khai hừ lạnh, hạ chỉ thị, Vĩ Quan Xà và Tinh Hoàng Quy lập tức biến thành Kim Huyết Ti, bay trở về Dương Khai.
Lữ Quy Trần lau mồ hôi, liếc nhìn Dương Khai, phát hiện hắn không kiên nhẫn nhìn mình, vội vàng nói: - Ta cho ngươi biết bí mật này, ngươi không giết ta chứ?
- Mạng ngươi không đáng, giết ngươi tha ngươi chỉ cần một ý niệm, còn tùy bí mật ngươi nói có đủ lớn không!
- Lớn! Thân thể Lữ Quy Trần chấn động. - Bổn tọa... khụ khụ, ta dám dùng tánh mạng để bảo đảm, bí mật này ngươi tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú.
- Bớt nói nhảm, dài dòng nữa thì chết đi.
- Dạ dạ dạ... Lữ Quy Trần run lên, không ngừng nói: - Nếu ta nói ngươi biết, khối đại lục này sinh ra lực lượng căn nguyên của chính mình, ngươi tin hay không?
- Căn nguyên? Dương Khai sáng mắt, trầm giọng nói: - Sao ngươi biết được?
- Ta ở chỗ này mấy chục năm rồi a. Lữ Quy Trần cười khổ. - Một ngày cách đây mấy năm, ta đang bế quan, đột nhiên cảm thấy linh khí của khối đại lục này không bình thường, dưới lòng đất có lực lượng gì đó truyền lên, ta tưởng rằng có dị bảo xuất thế liền dùng thần niệm dò xét, nào ngờ thần niệm vừa tản ra liền bị cổ lực lượng kia hút vào. Lúc đó ta thấy một đoàn hào quang chói mắt, cảm giác như trẻ con mới sinh, đang tò mò với thần niệm của ta, mà khi ta tiếp tục tiến vào lại bị nó bài xích, lúc đó ta không biết đó là cái gì, sau này cẩn thận nghĩ lại thì có thể đó là căn nguyên của khối đại lục này, về phần có đúng hay không... ta cũng không dám chắc chắn.
Hắn nói rất nhanh, sau đó thấp thỏm lo âu nhìn Dương Khai.
- Căn nguyên! Ha ha, xem ra đó đúng thật là căn nguyên. Dương Khai cười ha hả.
Năm đó hắn ở trên Huyền Không đại lục, lúc thần niệm xuyên qua hư không, vô tình xâm nhập vào sâu trong lòng đất, hắn cũng gặp một đoàn năng lượng phát sáng, nguồn năng lượng to lớn khiếp người, Dương Khai không biết là cái gì.
Thời điểm đó thực lực của hắn không cao, không thể làm gì nó, bất quá hắn cũng để ý, để lại một tia thần niệm ở đó.
Chính là nhờ tia thần niệm đó Dương Khai mới xác định chính xác vị trí của Huyền Không đại lục, quay về chỗ này.
Giờ nghe Lữ Quy Trần nói như vậy, Dương Khai lập tức xác định, tuyệt đối là căn nguyên không thể nghi ngờ!
Nếu như nói Huyền Không đại lục là một hành tinh nhỏ, như vậy thứ mà Lữ Quy Trần và mình thấy chính là căn nguyên tinh tú.
Chỉ có điều, năm đó căn nguyên vẫn đang lớn lên, chưa hoàn toàn sinh ra, mà thứ Lữ Quy Trần thấy được là căn nguyên vừa sinh của hành tinh.
Khối Huyền Không đại lục này, nếu cứ để vậy, tương lai có thể sẽ trở thành một hành tinh tu luyện chân chính.
- Thiếu hiệp, ta... Lữ Quy Trần quan sát Dương Khai, không biết hắn xử trí mình như thế nào, khẩn trương lên tiếng hỏi.
- Đợi ở đó đừng nhúc nhích, dám tự tiện hành động, ngươi sẽ chết. Dương Khai nói xong, liền cảm ứng vị trí tia thần niệm của mình, thân hình thoắt một cái định bỏ đi nhưng nhanh chóng quay lại, ném cho Lữ Quy Trần một chiếc nhẫn, nói: - Đem những thứ ngươi tìm được mấy chục năm nay bỏ vào đó.
Dứt lời, hắn đã biến mất.
Lữ Quy Trần cầm nhẫn không gian hồi lâu, đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn vị trí Dương Khai biến mất, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, gương mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi hắn căn bản không biết Dương Khai bỏ đi như thế nào, xem ra chênh lệch giữa mình với hắn là không thể đo, buồn cười vì lúc nãy hắn còn nghĩ nếu liều chết cận chiến cũng gây được chút thương tích cho Dương Khai.
Nếu thật sự làm như vậy chỉ sợ sớm đã chết không toàn thây.
Sửng sốt hồi lâu, Lữ Quy Trần mới ủ rũ cúi đầu rời đi, chuẩn bị bỏ hết đồ vào nhẫn.
Thiên tài địa bảo tuy tốt, nhưng phải có mạng mới dùng được, giờ quả đấm của Dương Khai lớn hơn, hắn sao dám phản kháng?
Dưới lòng đất, Dương Khai mất khí lực rất lớn mới xuống tới.
Nơi này cách mặt đất hơn vạn dặm, nhưng lại có một không gian trống trải.
Ở giữa không gian có một đoàn năng lượng phát sáng, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Chính là đoàn năng lượng mà mấy chục năm trước Dương Khai đã thấy.
Bất quá lúc này nó nhỏ hơn trước, ngưng luyện hơn, hơn nữa lúc Dương Khai đến nơi này, đoàn năng lượng sinh ra một cỗ lực bài xích mãnh liệt, muốn đẩy hắn khỏi mảnh không gian này.
Dương Khai đứng thản nhiên tại chỗ, mặc cho cổ lực lượng bài xích kia cường đại như thế nào, hắn cũng không động đậy.
Nhìn chằm chằm đoàn năng lượng phát sáng, Dương Khai mừng rỡ: - Quả thật là căn nguyên.
Hắn là Tinh Chủ của U Ám Tinh, luyện hóa qua căn nguyên của U Ám Tinh, ở phương diện này có hiểu biết.
Căn nguyên của Huyền Không đại lục khác biệt rất với của U Ám Tinh, nhưng tuyệt đối là lực lượng căn nguyên, ẩn chứa lực lượng kinh khủng khiếp người.
- Ha ha, dung hợp cả tia thần niệm của ta vào, chẳng phải nói đây là đồ của ta sao? Dương Khai lại quan sát một hồi, không khỏi hưng phấn.
Không biết xảy ra chuyện gì, tia thần niệm mà mình để lại theo căn nguyên sinh ra và lớn lên mà dung hợp vào.
Nói cách khác, lực lượng căn nguyên này đã có lạc ấn của mình!
Trách không được cảm giác lực lượng căn nguyên này vạn phần kinh khủng nhưng không lay chuyển nổi mình, thì ra là như vậy, Dương Khai bừng tỉnh.
Ngay sau đó, Dương Khai kích động run lên.
Đoàn lực lượng căn nguyên đã có lạc ấn của mình, chắc chắn luyện hóa vô cùng dễ dàng, nếu luyện hóa nó xong, vậy mình có thể trở thành chủ nhân của đại lục này chứ?
Mình đã là chủ của U Ám Tinh, nếu tiếp tục trở thành chủ của đại lục này, vậy chính là... lưỡng tinh chi chủ!
Chuyện như vậy, mấy triệu năm qua trong cả Tinh Vực chưa từng phát sinh.
Mặc dù là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh cũng không có khả năng luyện hóa căn nguyên của hai hành tinh.
Nghĩ vậy làm Dương Khai vô cùng phấn khởi, hắn đã biết lợi ích khi trở thành Tinh Chủ, Tinh Chủ và hành tinh như cùng một nhịp thở, cùng vinh nhục, hành tinh tu luyện cường thịnh thì Tinh Chủ cũng có lợi, hành tinh tu luyện suy nhược thì Tinh Chủ cũng yếu.
Huyền Không đại lục xem như hành tinh tu luyện mới sinh không lâu, có khả năng phát triển vô hạn, chỉ cần luyện hóa lực lượng căn nguyên của nó, sau này nó lớn lên mình cũng có ích lợi vô hạn!
Nghĩ tới đây, Dương Khai không kiềm chế được tâm tình của mình.
Hắn thử dùng thần niệm trao đổi với lực lượng căn nguyên, phát hiện đối phương không phản ứng chút nào.
Nghĩ nghĩ, Dương Khai hiểu ra.
Căn nguyên này mới sinh ra không lâu, giống như trẻ sơ sinh vậy, sao có thể có phản ứng gì?
- Trước luyện hóa rồi tính sau. Dương Khai lẩm bẩm, khoanh chân ngồi xuống, tay kết ấn quyết, hai mắt nhắm chặt, ngay sau đó, một cỗ thần hồn lực tinh thuần từ cơ thể hắn tràn ra.
Một đạo thần hồn lực mà mắt thường có thể thấy xuyên qua, biến thành Dương Khai.
Đây là linh thể thần hồn của Dương Khai.
Muốn luyện hóa căn nguyên tinh tú, phải thần hồn xuất khiếu, dung hợp với lực lượng căn nguyên, cho nên luyện hóa căn nguyên tinh tú là chuyện vô cùng nguy hiểm, hơi lơ là sẽ tan thành mây khói.
Những cường giả Hư Vương tam tầng cảnh nếu không có mười phần nắm chắc, căn bản không dám làm chuyện như vậy, đây cũng là nguyên nhân trong Tinh Vực có ít Tinh Chủ.
Vô tận năm tháng, có rất nhiều cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh cao chết trong quá trình luyện hóa căn nguyên tinh tú.
Nếu không phải căn nguyên tinh tú của Huyền Không đại lục vừa mới sinh ra, không cường đại, nếu không phải trước đó nó đã dung hợp tia thần niệm của mình, đã có lạc ấn của mình, Dương Khai không dám tự phụ như vậy.
Không như lúc luyện hóa căn nguyên U Ám Tinh, lần kia là Dương Viêm giúp hắn, không có chút nguy hiểm, mà lần này phải dựa vào chính mình.
Cũng may Dương Khai khá nắm chắc, bởi vì hắn có Luyện Tinh Quyết.
Luyện Tinh Quyết từ Đế Uyển là bí thuật chuyên luyện hóa căn nguyên tinh tú, tiểu sư tỷ dựa vào bí thuật này mới có thể trở thành Tinh Chủ của Thông Huyền đại lục.
Linh thể thần hồn nhoáng lên một cái, vọt vào trong căn nguyên, cả quá trình không có chút trở ngại, Dương Khai cảm giác mình rơi xuống một dòng nước ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Điều này làm hắn vui mừng quá đỗi, quả nhiên là vì mình có lạc ấn trên đó nên căn nguyên không bài xích thần hồn của mình.
Xem ra, chuyện sẽ rất thuận lợi a, Dương Khai nghĩ.
Hắn thầm vận Luyện Tinh Quyết, bắt đầu luyện hóa lực lượng căn nguyên.
Thời gian từ từ trôi qua, căn nguyên bắt đầu tiêu tan, một cỗ khí tức huyền diệu truyền ra.
Cả quá trình thuận lợi không tưởng tượng nổi, lúc linh thể thần hồn dung hợp với lực lượng căn nguyên tới một mức độ, Dương Khai đổi ấn quyết, bắt đầu dẫn lực lượng căn nguyên vào trong cơ thể mình.
Chỉ cần thu căn nguyên vào trong cơ thể là có thể hoàn thành luyện hóa, trở thành Tinh Chủ khối đại lục này!
Nhưng vào lúc này, một cổ lực lượng khác bỗng bạo phát trong cơ thể Dương Khai, cổ lực lượng này mạnh hơn căn nguyên Huyền Không đại lục rất nhiều.
Bị cổ lực lượng này quấy nhiễu, căn nguyên Huyền Không đại lục vốn ôn thuận trở nên hỗn loạn, không chịu khống chế của Dương Khai nữa.
- Không xong! Dương Khai kinh hô, mở mắt ra, thay đổi ấn quyết, ngay sau đó, linh thể thần hồn quay trở về thể xác.
Phụt một tiếng, Dương Khai há mồm phun ra một ngụm máu tươi, phế phủ rung chuyển, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Dương Khai thở hổn hển, lúc này hắn mới áp chế thánh nguyên và khí huyết trong cơ thể xuống.
Nhìn căn nguyên trước mặt, Dương Khai chau mày: - Sao lại như vậy?