- A Nghê Quảng ngây ra nhìn Quỷ Tổ. - Ngươi ở đây 2000 năm, chỗ này có gì tốt mà ngươi lưu luyến vậy?
Hắn quan sát không thấy ở đây có gì kỳ lạ.
- Ngươi cho là lão phu nguyện ý? Quỷ Tổ nhăn mặt. - Lão phu là bị nhốt 2000 năm! Bị nhốt 2000 năm, ngươi biết tư vị đó ra sao không? Đơn giản là sống không bằng chết a...
Hồi tưởng lại 2000 năm thời gian kia, Quỷ Tổ cũng sợ hãi.
Quỷ Tổ gầm thét làm cho Nghê Quảng biến sắc: - Ngươi bị nhốt 2000 năm... ra vậy, thì ra là như vậy, trách không được trước kia ta chưa từng nghe qua ngươi, thì ra là bị nhốt 2000 năm, nói vậy, ngươi mới thoát ra không lâu?
- Không sai, nhờ có Dương tiểu tử, nếu không lão phu vẫn ở trong tù. Quỷ Tổ gật đầu.
- Chỗ này có thể nhốt nổi ngươi sao? Nghê Quảng khó hiểu. - Sao ta không thấy có gì hung hiểm.
- Đây là... là Hỗn Loạn Thâm Uyên sao? Tuyết Nguyệt luôn luôn quan sát, giờ bỗng thốt lên.
- Tiểu nha đầu kiến thức không tệ. Quỷ Tổ cười. - Không sai, đây chính là Hỗn Loạn Thâm Uyên!
- Cái gì? Đây là Hỗn Loạn Thâm Uyên.
Nghê Quảng biến sắc, - Là nơi nghe đồn vô cùng nguy hiểm trong Tinh Vực?
- Thế nào, ngươi sợ sao? Quỷ Tổ liếc mắt nhìn hắn.
- Nhiều lời, nghe nói cho dù là cường giả Hư Vương Cảnh cũng có thể chết không có chỗ chôn, ngươi nói ta có sợ không?
- Hắc hắc, lời đồn không sai, bình thời Hỗn Loạn Thâm Uyên không có nguy hiểm gì, nhưng nếu xuất hiện hỗn loạn lốc xoáy, bị quấn vào trong đó sẽ tan xương nát thịt!
Quỷ Tổ cười lạnh. - Năm đó lão phu bị cừu nhân đuổi giết, bất đắc dĩ chạy tới đây tị nạn, bỗng bị lốc xoáy quấn vào...
- Vậy mà cũng không giết được ngươi sao? Mạng ngươi cũng dài thật. Nghê Quảng kinh ngạc.
- Quả thật lão phu mạng dài, bị quấn vào trong đó, bị nhốt trong đó hai ngàn năm, đến khi Dương tiểu tử cũng bị cuốn vào trong đó, hắn mới mang ta thoát ra. Quỷ Tổ hít một hơi thật sâu, cũng nhờ vậy Dương Khai mới quen biết Quỷ Tổ.
Chỉ có điều từ lúc thoát ra hai người không có gặp lại, cho đến khi vào Thất Lạc Chi Địa.
- Tiền bối, theo lời ngươi nói, Dương Khai hẳn là
- Không sai, Dương tiểu tử đã vào nơi đã nhốt lão phu. Quỷ Tổ toét miệng cười.
Tuyết Nguyệt biến sắc.
- Đừng lo lắng, ngươi đừng quên Dương tiểu tử tinh thông lực lượng gì. Năm đó lão phu có thể thoát vây là nhờ hắn, giờ hắn vào đó nhất định đã nắm chắc mười phần, hơn nữa, hắn vào trong đó, Tử Long lão thất phu chỉ có thể giương mắt nhìn, chúng ta chỉ cần ở bên ngoài chờ đợi, nói không chừng có ngày Dương tiểu tử lại chạy ra.
- Ở chỗ này chờ... có phải hơi nguy hiểm không? Nghê Quảng lo âu, tuy rằng hiện giờ Hỗn Loạn Thâm Uyên vẫn yên bình, nhưng vạn nhất xuất hiện hỗn loạn lốc xoáy thì lấy mạng hắn sao.
- Sợ cái gì, hỗn loạn lốc xoáy không phải lúc nào cũng xuất hiện. Quỷ Tổ không sợ hãi.
- Nếu vậy thì chờ, nói trước là lão phu còn rất nhiều chuyện trong thương hội, không thể trì hoãn quá lâu, tối đa là hai tháng. Nghê Quảng vừa nói, vừa lén lút quan sát Tuyết Nguyệt.
Mặc dù hắn nói với Quỷ Tổ nhưng thật ra là cho Tuyết Nguyệt nghe.
Nếu biết Dương Khai trốn vào hỗn loạn lốc xoáy, không nguy hiểm tới mạng sống, hẳn Tuyết Nguyệt phải yên tâm, không cần một mực chờ ở đây.
- Tùy các ngươi, lão phu muốn chờ Dương tiểu tử ra. Quỷ Tổ khẽ cười.
Trong lúc nói chuyện đã tới gần đám người Tử Long.
Tử Long đang khó chịu trong lòng, thấy đám người Nghê Quảng chạy đến, không khỏi hừ lạnh, sắc mặt không vui.
Nghê Quảng cũng lười quản hắn, lúc trước hai người giao thủ trong Thất Lạc Chi Địa, người này không thể làm gì người kia, giờ này coi như đã xé rách da mặt, không có gì để hàn huyên, lập tức đứng cách xa đám người Tử Long, lẳng lặng chờ đợi.
..
Huyền Không đại lục, Dương Khai phá toái hư không, thản nhiên hiện thân.
Nơi này xem như trạm dừng chân thứ nhất của hắn trong Tinh Vực, ở đây hắn đã gặp được Quỷ Tổ, thấy được cái gì gọi là Hư Vương Cảnh, chính là ở chỗ này hắn cảm thấy mình yếu kém, âm thầm hạ quyết tâm nỗ lực tu luyện để cường đại hơn.
Sau mấy chục năm, hắn trở về chỗ này, không khỏi có chút cảm khái.
Tuy rằng tu vi của hắn vẫn chưa đạt Vương Cảnh, nhưng cũng không tính là yếu.
Năm đó hắn tùy tiện bị mấy Nhập Thánh Cảnh bắt, hiện tại hắn giơ tay đã giết được chục triệu Nhập Thánh Cảnh.
Huyền Không đại lục chính là nơi Dương Khai nghĩ có thể thoát khỏi Tử Long.
Năm đó trước khi hắn rời đi đã để lại một đạo thần niệm sâu dưới lòng đất Huyền Không đại lục cho nên hắn có thể men theo đó mà xác định vị trí của Huyền Không đại lục, dùng lực lượng không gian tới đây.
Đứng tại chỗ, khẽ hít một hơi, Dương Khai cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không biết Huyền Không đại lục sinh ra như thế nào, khối đại lục lơ lửng giữa hư không có diện tích không lớn, ước chừng chu vi không tới 200, 300 ngàn dặm, nhưng linh khí dạt dào, vô số thiên tài địa bảo.
Năm đó Dương Khai ở chỗ này đào được không ít dược liệu cấp Hư Vương.
Lần thứ hai tới Huyền Không đại lục, Dương Khai phát hiện này lý linh khí còn nồng đậm hơn trước, không biết chỗ này có cái gì huyền diệu, có thể sinh ra biến hóa như vậy.
Bất quá Huyền Không đại lục có thể xem như một hành tinh cực nhỏ, bởi vì nó có pháp tắc thiên địa của mình, có căn nguyên, nếu như cho nó đủ thời gian, có lẽ nó có thể biến thành một hành tinh tu luyện.
Chẳng lẽ các hành tinh trong Tinh Vực đều sinh ra như vậy?
Dương Khai suy tư, nhưng không bắt được trọng điểm.
- Ha ha, rốt cục cũng có người tới đây. Bỗng nhiên có tiếng cười to, tiếng cười tràn đầy hưng phấn.
Dương Khai nhướng mày, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Hắn không ngờ trên Huyền Không đại lục còn có người khác.
Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy người kia, lập tức bừng tỉnh!
Không ngờ hắn biết người đó.
Lữ Quy Trần! Một cái tên hắn gần như quên mất lại hiện lên trong đầu.
Hắn là võ giả Tử Tinh, năm đó lúc Dương Khai bị võ giả Tử Tinh bắt, áp tải vào chiến hạm Tử Tinh, lúc đó Lữ Quy Trần là người dẫn đầu, hơn nữa, Lữ Quy Trần hạ một đạo cấm chế trên người Dương Khai.
Khi đó Lữ Quy Trần giống Kiếm Minh Nguyệt Hi, đều là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đối với Dương Khai đã là cao cao tại thượng, cho nên Lữ Quy Trần hạ cấm chế, hắn không thể phản kháng.
Lúc đó hai thế lực lớn Tử Tinh và Kiếm Minh có mấy trăm võ giả gặp phải rủi ro đến Huyền Không đại lục, chỉ có điều sau đó Quỷ Tổ thí nghiệm pháp trận không gian, tử thương vô số, kết quả không còn mấy ai sống.
Cuối cùng Dương Khai mang thầy trò Nguyệt Hi và đám người Quỷ Tổ rời khỏi Huyền Không đại lục lúc, không mang theo Lữ Quy Trần mà để hắn tự diệt.
Hắn không ngờ mấy chục năm sau lại gặp người này trên Huyền Không đại lục?
Nếu không phải hắn tìm thấy mình, Dương Khai gần như đã quên mất người này.
- Bằng hữu cũng bị hỗn loạn lốc xoáy kia cuốn vào? Lữ Quy Trần mấy chục năm không nói chuyện với người, vừa thấy liền vô cùng nhiệt tình, bất quá sau khi nói xong, hắn liền nhướng mày, nghi ngờ nhìn Dương Khai, ngay sau đó, ánh mắt sáng lên, tay chỉ Dương Khai, run run nói: - Là ngươi, lại là ngươi!
Hiển nhiên hắn cũng nhớ ra Dương Khai.
Dù sao năm đó lúc Dương Khai mang đám người Quỷ Tổ rời khỏi nơi quỷ quái này, vứt hắn ở đây, những năm này Lữ Quy Trần luôn nguyền rủa Dương Khai không được chết tử tế, thời khắc này cừu nhân đang ở trước mắt, đương nhiên là sôi máu.
- Ha ha. Dương Khai nhàn nhạt cười, quan sát Lữ Quy Trần mới phát hiện trạng thái của hắn rất tốt, hơn nữa tu vi đã đạt Phản Hư lưỡng tầng cảnh.
Mấy chục năm từ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh lên tới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, có thể nói là kinh khủng.
Có thể đạt được kỳ tích như vậy, cũng nhờ Huyền Không đại lục có linh khí thiên địa nồng đậm và thiên tài địa bảo ở đây.
Như Quỷ Tổ ở đây hai ngàn năm đã tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, tại địa phương này, trừ tu luyện ra còn có thể làm gì?
- Lại là ngươi! Lữ Quy Trần từ tức giận biến thành mừng như điên. - Ha ha, thật là trời không tuyệt đường sống, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, Lữ Quy Trần ta quả nhiên phúc nguyên thâm hậu!
Dứt lời, hắn biến sắc, trở nên dữ tợn, từng bước tới gần Dương Khai, thánh nguyên vận chuyển, hung tợn nói: - Tiểu tử, ngoan ngoãn hợp tác cùng bổn tọa, mang bổn tọa rời khỏi địa phương quỷ quái này, nếu không bổn tọa cho ngươi chết không toàn thây!
- Bổn tọa? Dương Khai nhướng mày, cười khẩy nói: - Ở trước mặt ta, ngươi dám xưng là bổn tọa?
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi bổn tọa bắt được ngươi rồi nói sau! Lữ Quy Trần thấy Dương Khai không coi mình vào đâu, lập tức giận dữ, giơ tay chộp lấy Dương Khai.
Dương Khai đứng tại chỗ, không có ý tránh né, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lữ Quy Trần.
Ánh mắt này làm Lữ Quy Trần máy động, theo bản năng cảm thấy không ổn, giống như mình là một con nai dám tấn công mãnh hổ.
Nhưng tên đã lên dây, không phát không được, Lữ Quy Trần không suy nghĩ nhiều, thân hình đột tiến, đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, bắt lấy bả vai Dương Khai, thánh nguyên điên cuồng rót vào cơ thể Dương Khai, như muốn kiềm chế.
Tiểu tử này... xem bộ dáng là giả thần giả quỷ rồi, phát hiện Dương Khai dễ dàng bị mình bắt, Lữ Quy Trần mừng rỡ.
Một chiêu đắc thủ, Lữ Quy Trần quát lạnh:
- Không muốn chết thì đừng động, bổn tọa để lại tính mệnh của ngươi còn có chỗ dùng, nếu dám phản kháng, bổn tọa cũng không bảo đảm...
- Cút ngay! Dương Khai thấy hắn như vậy, trong lòng phiền não, mạnh mẽ thúc giục thánh nguyên.
Ngay sau đó, Lữ Quy Trần biến sắc, hắn nhận ra thánh nguyên mình rót vào cơ thể Dương Khai như đá chìm đáy biển, không có dấu vết, ngược lại từ cơ thể Dương Khai bạo phát ra một cỗ lực lượng mà hắn không thể phản kháng, theo cánh tay của mình tràn vào lục phủ ngũ tạng, không thể ngăn cản.