Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1796: Lông chim thần




Chim thần trước mặt, hư không lực trở nên bất ổn, khe nứt không gian sụp đổ gây ra lực lượng dao động làm cho lòng người kinh sợ, một lát sau, khe không gian ở Thất Lạc Chi Địa đã ngưng tụ lại.

Nhưng nó không hoàn toàn biến mất mà tạo thành một lốc xoáy lớn trước mặt chim thần, lốc xoáy mờ ảo trong suốt như mặt gương.

Nhìn qua mặt kiếng có thể thấy lờ mờ hình ảnh đối diện.

Đó là một thân ảnh đang quay đầu, có chút mờ mịt, thân ảnh kia không phải Dương Khai thì là ai?

Chim thần đã thấy hắn, nó không chút do hót lớn, vụt cánh lên, bay vào lốc xoáy trước mặt, ngay sau đó, thân ảnh của nó xuất hiện ở bên kia mặt kiếng.

Sau khi chim thần rời khỏi Thất Lạc Chi Địa, uy áp ngập trời đã biến mất.

Nhóm cường giả Hư Vương Cảnh chạy thoát lúc nãy chạy ào tới, rối rít hiện thân, tụ tập cách lốc xoáy không xa, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm tình huống bên kia.

Bên kia, Dương Khai đang bị chim thần truy đuổi, điên cuồng bỏ chạy, thân hình càng lúc càng xa.

Mà không gian chỗ hắn và chim thần thoạt nhìn có chút quen mắt.

- Đó là Tinh Vực? Nghê Quảng cau mày, nhận ra đó là nơi trước kia họ tiến vào Thất Lạc Chi Địa.

- Sao lại có chuyện như vậy? Quỷ Tổ mơ hồ, nghĩ mãi không thông.

Cách đó không xa, Tử Long biến sắc, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhanh chóng có quyết định, âm thầm nói với Tử Đông Lai một tiếng, sau đó dùng thánh nguyên bao lấy Tử Đông Lai, bay vào lốc xoáy.

Hứa Nguy bị chế trụ, không thể không đi theo.

Sau khi ba người vọt vào lốc xoáy, xuất hiện ở bên kia, bọn họ lập tức đuổi theo Dương Khai, hiển nhiên là không từ bỏ ý đồ, dù sao hiện giờ Bất Lão Thụ đang trong tay Dương Khai, chỉ cần đuổi kịp Dương Khai là có thể giành lấy Bất Lão Thụ.

- Nghê thúc, chúng ta cũng đi. Tuyết Nguyệt khẩn trương, vội vàng nói.

Nghê Quảng gật đầu: - Có vẻ như đi vào lốc xoáy là tới Tinh Vực, hơn nữa không có nguy hiểm gì, chỗ này cũng không còn nhiều lợi ích... vậy thì đi thôi!

Vừa nói vừa quay đầu nhìn Quỷ Tổ: - Vị bằng hữu này, ngươi định

Quỷ Tổ hừ lạnh: - Bổn tông tông chủ đang bị truy kích, lão phu không thể khoanh tay đứng nhìn!

- Tốt, Nghê mỗ đi với ngươi.

Hai người thống nhất ý kiến, đồng loạt đi tới chỗ lốc xoáy.

Còn lại Khổng Pháp nghĩ một hồi cũng vội vàng đi theo.

Đúng như lời Nghê Quảng, nơi này đã không còn nhiều lợi ích, lưu lại cũng không có thu hoạch lớn mà còn có thể gặp nguy hiểm, ngược lại chạy ra ngoài có khi may mắn giành được lợi ích từ Dương Khai.

Không lâu sau, mọi người đều biến mất.

Lại một lúc sau, một thân ảnh lén lút xuất hiện, mặt lộ vẻ sợ hãi quay đầu nhìn quanh, chính là Mạnh Đồng sớm đã rời khỏi đây.

Không biết hắn ẩn nấp ở đâu, chờ bên này yên tĩnh lại mới hiện thân.

Thở phì phò...

Một tiếng xé gió từ xa vọng lại.

- Còn có người ở đây? Mạnh Đồng ngạc nhiên nhìn qua, một lát sau, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện.

Sau khi thấy rõ người mới tới, Mạnh Đồng mỉm cười xem như chào hỏi.

- A, là Mạnh huynh? Người kia đã nhận ra Mạnh Đồng, mừng rỡ hô.

- La trưởng lão! Mạnh Đồng gọi, người tới chính là Kiếm Minh La Lam, tuy không quá thân nhưng cũng gặp qua vài lần, con người Mạnh Đồng chính là vậy, cường giả Hư Vương Cảnh mà không có cừu oán với hắn cũng không quá than thiết, hắn luôn là một thân một mình.

- Ở đây vừa xảy ra chuyện gì? Vừa rồi thiếp ở xa thấy được bóng dáng chim thần. La Lam tò mò hỏi, lúc chim thần rời tổ nàng có thấy, nhưng khoảng cách quá xa, chờ nàng chạy tới thì mọi chuyện đã xong, cho nên nàng không rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì.

- Nói ra thì dài dòng. Mạnh Đồng cười khổ - Nhưng giờ có cơ hội rời khỏi đây, La trưởng lão không phiền nếu rời khỏi đây trước rồi mới nói?

La Lam ngẩn ra, trầm tư nhìn lốc xoáy kia, khẽ nói: - Thông qua lốc xoáy này?

- Không sai, bọn họ đều đi cả rồi, có lẽ trong Thất Lạc Chi Địa chỉ còn hai người chúng ta, Mạnh mỗ cũng đang định đi. Mạnh Đồng gật đầu.

- Đi hết rồi? La Lam kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: - Nếu thế thì thiếp và ngươi cũng đi thôi.

- Tốt. Mạnh Đồng mỉm cười, nói xong liền đi trước, phóng tới chỗ lốc xoáy.

Sau khi hắn và La Lam rời khỏi Thất Lạc Chi Địa trở về Tinh Vực, lúc này mới kể lại mọi chuyện cho La Lam nghe.

Khi biết được Bất Lão Thụ rơi vào tay Dương Khai, La Lam thất kinh!

Dù sao lúc đó ở đây có nhiều cường giả như vậy, lại có ba vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng cuối cùng người đắc thủ lại là một Phản Hư Cảnh, đây đúng là một sự châm chọc.

La Lam không khỏi cảm khái, không ngờ vận may của Dương Khai lại tốt như vậy.

Bất quá chim thần không định từ bỏ mà đuổi theo Dương Khai từ Thất Lạc Chi Địa tới Tinh Vực, lúc này Dương Khai đang gặp nguy hiểm.

- Mọi chuyện là vậy. Mạnh Đồng kết thúc.

La Lam có chút lo âu nhìn ra xa, không rõ rốt cuộc Dương Khai có thể thoát được một kiếp này không, Dương Khai cho nàng ấn tượng không tệ, hơn nữa lại là người Cổ Kiếm Tâm muốn kết giao, đương nhiên nàng không hy vọng Dương Khai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng thế cục lúc này nàng không làm gì được, La Lam có cảm giác vô cùng bất lực.

- La trưởng lão, Mạnh mỗ đi đây, sau này còn gặp lại! Mạnh Đồng là người cẩn thận, tuy Bất Lão Thụ cũng có lực hấp dẫn với hắn, nhưng hắn không nghĩ vận may có thể nghịch thiên, cho nên hắn không định thừa nước đục thả câu, sau khi rời khỏi Thất Lạc Chi Địa, hắn muốn quay về động phủ của mình bế quan.

Chuyến này hắn có thu hoạch không nhỏ, lần này trở về bế quan, nếu vận may đủ tốt thì cho dù không thể tấn thăng cũng có thể giúp thực lực tăng lên không ít.

- Đa tạ Mạnh huynh đã giải thích nghi hoặc, Mạnh huynh thượng lộ bình an! La Lam nhẹ nhàng gật đầu.

- Cáo từ! Mạnh Đồng hơi chắp tay, xoay người rời đi.

Chờ Mạnh Đồng đi khỏi, La Lam không khỏi thở dài một tiếng, không có ý định truy đuổi Dương Khai mà xác định phương hướng, trở về Thanh Mộc Tinh.

Cùng lúc đó, Dương Khai đang chạy hết tốc lực trong Tinh Vực!

Sau lưng, Thất Diệu Khổng Tước truy đuổi như tia chớp làm hắn không ngừng than khổ.

Chim thần mạnh như thế nào, lại tương đương với cảnh giới gì hắn không rõ, nhưng dựa vào biểu hiện trên đường truy đuổi, thực lực của nó tuyệt đối không dưới Hư Vương tam tầng cảnh.

Bởi vì cho dù mình thi triển bí thuật không gian, không ngừng di động cực nhanh cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của nó.

Đôi cánh rộng lớn vỗ nhẹ một cái đã đi được mấy chục mấy trăm dặm.

Dương Khai gần như muốn thổ huyết.

Chim thần như có thù giết cha cướp vợ với hắn, truy đuổi chặt chẽ, khoảng cách giữa hai người khi thì nới rộng, khi thì thu nhỏ, căn bản không thể thoát ra.

Càng làm cho Dương Khai kinh hồn là thỉnh thoảng chim thần còn phun ra Thất Diệu Bảo Quang, mỗi lần như vậy hắn đều phải hết sức chăm chú né tránh, không dám để bảo quang chạm vào.

Tình cảnh đào tẩu trong Tinh Vực, sau lưng có cường địch truy kích khá quen thuộc...

Năm đó lúc Dương Khai thoát khỏi Thúy Vi Tinh, Lạc Hải cũng truy kích hắn như vậy, đuổi theo hắn trong Tinh Vực hơn nửa năm, đến khi Dương Khai đến Xích Lan Tinh trốn vào Huyền Giới Châu, Lạc Hải mới hoàn toàn mất dấu hắn.

Mà lúc này, chim thần lại truy đuổi giống vậy, thực lực của nó còn cường đại hơn Lạc Hải nhiều.

Nếu trong khoảng thời gian này Dương Khai không có tiến bộ về lực lượng không gian, lần này tuyệt đối không thể chạy.

Liên tục điều động lực lượng không gian, lần lượt tránh né Thất Diệu Bảo Quang, cục diện thoạt nhìn vô cùng hung hiểm.

Sau vô số lần tập kích không hiệu quả, dường như chim thần đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.

Nó không chỉ bắn bảo quang tập kích Dương Khai nữa, từ trên người bắn ra rất nhiều lông chim do năng lượng tinh thuần ngưng tụ, phô thiên cái địa đánh tới Dương Khai.

Đòn này còn khó chịu hơn bảo quang.

Dương Khai phải chịu nhiều đau khổ.

Ở trong Thất Lạc Chi Địa vất vả ngưng luyện ra hơn 20 con huyết thú, phải hao tổn vài con để tránh nguy hiểm.

Mỗi một con huyết thú đều đại biểu cho một Kim Huyết Ti, huyết thú hao tổn nghĩa là Kim Huyết Ti bị phá hủy.

Trong lòng Dương Khai đang rỉ máu.

- Vèo... Một tiếng xé gió khó nhận ra từ đằng sau vang lên, Dương Khai biến sắc, lúc đang muốn tránh né lại hoảng sợ phát hiện lần công kích này của chim thần đã khác trước, nhanh hơn, hung mãnh hơn.

Hắn không dám chậm trễ, vội vàng xoay người, huơ tay trước mặt.

Không gian trước mặt hắn chịu ảnh hưởng của lực lượng không gian, xuất hiện một khe nứt không gian vòng tròn.

Cái khe vừa thành hình, một đạo quang mang đã xé không đánh tới.

Tâm linh rung động, cái khe do Dương Khai tạo ra trực tiếp bị đánh vỡ, một đạo công kích hung mãnh xuyên qua cái khe, đánh vào giữa ngực Dương Khai.

Đau đớn dâng lên, Dương Khai cảm thấy thân thể của mình như bị đánh tan, có thứ gì đó xuyên từ trước ngực ra sau lưng, mang theo một mảng Kim huyết.

Hắn bị thương nặng, thần sắc uể oải.

Dưới quán tính mãnh liệt, thân thể của hắn như bao vải rách, văng thẳng ra sau.

Dương Khai cúi đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ thương thế của mình, trán toát mồ hôi lạnh.

Chỗ lồng ngực của mình quả nhiên bị thứ gì đó xuyên qua, nhưng may mắn không thương tới tim mà xuyên qua ngực phải.

Thương thế như vậy không đủ để trí mạng, nhưng cũng đủ cho Dương Khai khốn đốn.

- Xuy xuy... Âm thanh như tiếng gọi hồn vang lên, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại thì thấy xung quanh thân thể Thất Diệu Khổng Tước là hàng loạt cọng lọng chim trôi lơ lửng.

Đó là lông chim thần, mỗi một cọng đều là tinh hoa ngưng luyện từ tinh khí thần của nó, không dễ dàng sử dụng.

Bởi vậy có thể thấy quyết tâm của chim thần muốn đánh chết Dương Khai lớn cỡ nào.