Hứa Nguy đánh lén tuy rằng khiến Tuyết Nguyệt có chút trở tay không kịp, nhưng phản ứng của cô cũng là nhanh vô cùng, khi phát hiện không đúng trong nháy mắt liền thúc giục thế tràng của mình, hóa giải một phần áp lực,đồng thời tia sáng trên người chợt hiện, lấy ra một bí bảo Ngọc Như Ý, biến thành một quầng sáng, đem toàn thân mình bao phủ.
Quầng sáng che thân, áp lực vực tràng mang đến, trong nháy mắt giảm bớt rất nhiều.
Ngọc Như Ý trên tay Tuyết Nguyệt là một bí bảo có thể triệt tiêu uy năng cường đại vực tràng Hư Vương Cảnh, cùng dạng với Minh hải Phân Vực Kinh mà Cổ Kiếm Tâm thiếu chủ Kiếm Minh đeo trên người.
Bí bảo như vậy, người bình thường không có khả năng có được, loại bí bảo này luyện chế không dễ dàng, hơn nữa vật liệu hao phí cũng cực kì quý trọng, võ giả bình thường căn bản vô lực gánh chịu.
Nhưng nhân vật như Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm, thế tất sẽ đeo trên người một hai món, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là Phản Hư Cảnh, mà Phản Hư Cảnh muốn chống lại Hư Vương Cảnh, chỗ khó nhất chính là vực tràng áp chế thế tràng, chỉ cần phá trừ chỗ khó này, Phản Hư Cảnh muốn sống dưới tay Hư Vương Canh, thật ra là cũng có cơ hội.
Loại bí bảo này đối với bọn họ mà nói, chính là bí bảo cứu mạng.
Ngọc Như Ý vừa xuất hiện, áp lực của Tuyết Nguyệt giảm đi, áp thân mình từ từ chậm lại, nghiêng đầu nhìn lại, lạnh lùng quét mắt về phía sau liếc một cái, thấy rõ người tập kích mình rốt cuộc là người nào.
- Hứa Nguy! Tuyết Nguyệt chợt quát lên một tiếng, trên mặt có chút thần sắc ngoài ý muốn, cô căn bản nghĩ không ra Hứa Nguy muốn giở trò gì, lại đánh lén mình vào lúc này.
Dù sao làm như vậy đối với lão cũng không có nửa điểm chỗ tốt, ngược lại sẽ đắc tội Hằng La Thương Hội
Hứa Nguy bị kẹp đầu vào cửa sao?
- Tam thiếu, đắc tội!
Hứa Nguy tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng không thoát khỏi uy thế ép người của Tử Đông Lai, tiếp tục kiên trì hướng về phía Tuyết Nguyệt hạ thủ, vực tràng không thể hoàn toàn áp chế Tuyết Nguyệt, lão vung tay lên, một bí bảo hình dáng cây chuỷ thủ được lão lấy ra, rót thánh nguyên vào trong. Chủy thủ trong khoảng khắc chiến động.
- Đi! Hứa Nguy vung tay, chủy thủ kia liền hóa thành một đạo lưu quang, như mũi tên rời cung hướng Tuyết Nguyệt đánh tới.
Tuyết Nguyệt mặt mày biến sắc, đối mặt với một kích của Hư Vương Cảnh, cô cũng không dám chính diện ngăn cản, vội vàng lắc thân mình một cái, né tránh tại chỗ. Đồng thời tay kia đeo bí bảo lấy ra lấy nữa, một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám…
Trong khoảnh khắc, hư ảnh bí bảo hình vòng tay ngập trời, khiến người khác căn bản không phân biết rõ cái nào là thật. Cái nào là giả.
Vô số vòng tay kia quanh quẩn bên cạnh Tuyết Nguyệt, tạo thành một lưới phòng hộ kín mít không kẽ hở.
Đinh đinh đang đang…
Tiếng vang liên tiếp truyền ra, hư ảnh vòng tay và tia sáng chủy thủ chạm nhau, từng đạo hư ảnh bị giã tiêu tan, uy lực chủy thủ kia cũng chậm chậm bị tiêu mòn.
- Hứa Nguy, ngươi muốn chết! Nghê Quảng cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, không khỏi giận tím mặt quát một tiếng.
Hứa Nguy cắn răng không lên tiếng, có khổ không nói ra được, miệng đắng chát như ăn phải hoàng liên.
Lão biết sau khi trải qua chuyện lần này, mình là hoàn toàn chọc phải phiền toái lớn.
- Nghê tiên sinh, đề nghị lúc trước của bổn tọa còn có hiệu lực, ngươi không ngại lại cẩn thận suy nghĩ một chút chứ. Âm thanh Tử Long truyền ra, không nhanh không chậm.
Người bên ngoài không hiểu vì sao Hứa Nguy đầu óc có vấn đề lại đánh lén Tuyết Nguyệt. Nhưng Tử Long lại rất rõ ràng, chẳng qua biết đấy là chủ ý của con trai mình, hiện tại, cũng chỉ có con trai mình mới có thể làm cho Hứa Nguy xuất thủ.
Tử Long đối với quyết định này của Tử Đông Lai cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nghê Quảng mặt trầm như nước, vừa khống chế khôi lỗi hình người cùng Tử Long tranh đoạt Bất Lão Thụ, vừa âm thầm chú ý tình huống Tuyết Nguyệt bên kia, rất nhanh lão liền cắn môi, nạt nhỏ: -Lão phu không lấy được, ngươi cũng đừng nghĩ chiếm được!
- Ngươi muốn làm gì? Tử Long biến sắc.
Nghê Quảng dùng hành động thực tế trả lời hắn, ngay khi Nghê Quảng dứt lời, trong nháy mắt. Trên người khôi lỗi hình người chợt bộc phát ra hào quang chói mắt, ngay sau đó tứ chi đại khai đại hợp, hũng mãnh hướng khôi lỗ to lớn kia công kích.
Một trận tiếng động chạm nhau truyền ra, khôi lỗi cự mãng bị đánh hỏa hoa văng khắp nơi.
- Nghê Quảng! Tử Long gào thét một tiếng, sắc mặt vô cùng dữ tợn, khôi lỗi của hắn trong Thất Diệu Bảo Quang, vốn đã bị áp lực rất lớn, tổn thương không nhỏ, giờ này bị khôi lỗi hình người của Nghê Quảng mãnh liệt công kích một phen, tứ chi đều có chút vận chuyển mất linh.
- Ha ha ha ha! Nghê Quảng cười to, thừa dịp khoảnh khắc khôi lỗi cự mãng bị đánh lui, khống chế khôi lỗi hình người của mình nắm chắc một mảnh lá cây có Bất Tử Nguyên Dịch, sau đó hung hăng kéo một cái, đem cái lá cây kia lôi xuống.
Ngay sau đó, khôi lỗi hình người cũng không quay đầu lại hướng phía ngoài bay ra.
Nhưng trên đường bay ra, trên người khôi lỗi truyền đến thanh âm như gió xé hòm, từng khối từng khối thân thể rơi xuống.
Khôi lỗi này hiển nhiên đã đến cực hạn!
Tốc độ của nó cũng càng ngày càng chậm, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mà cùng lúc đó, khôi lỗi cự mãng của Tử Long cũng không tốt gì, sau khi bị khôi lỗi hình người của Nghê Quảng mãnh liệt công kích một phen, tứ chi của nó cũng vận chuyển tối tăm, hành động mất linh, từng khối thân thể cũng bắt đầu vỡ vụn.
Thấy tình hình như vậy, Tử Long lập tức biết không thể làm đại sự, chỉ có thể lui mà cầu, khống chế khôi lỗi cự mãng cắn một miếng lá cây có Bất Tử Nguyên Dịch, cắn đứt xuống, sau đó để khôi lỗi quay trở về.
Hai con khôi lỗi một trước một sau, đều mang về một mảnh lá cây Bất Lão Thụ, cũng mang về một giọt Bất Tử Nguyên Dịch giống nhau.
Nghê Quảng và Tử Long nhanh chóng hướng phía trước nghênh đón, cũng không dám có chút xem thường.
Nhỡ lúc này Quỷ Tổ đột nhiên hạ thủ tranh đoạt, vậy bọn họ làm tất cả chỉ để người khác hưởng.
Mà bên kia, tình cảnh của Tuyết Nguyệt từ từ rơi vào tình thế tràn ngập nguy cơ, Nghê Quảng không muốn bỏ qua Bất Tử Nguyên Dịch và lá cây Bất Lão Thụ sắp tới tay, chỉ có thể tạm thời để Tuyết Nguyệt tự cầu xin đa phúc.
Lão tin với tình hình của Tuyết Nguyệt, sẽ không dễ dàng bị Hứa Nguy cứ vậy đánh chết.
Tuyết Nguyệt quả thật không có phụ kỳ vọng của lão, cường đại bí bảo và các loại bí thuật liên tiếp xuất hiện, kèm với yêu linh Giải Trĩ cũng bị điều động, nhưng giữa Tuyết Nguyệt và Hứa Nguy dù sao cũng kém một đại cảnh giới, cho nên tình cảnh vẫn không chịu nổi.
- Đồ khốn, dám ỷ lớn hiếp nhỏ, thật quá đáng! Quỷ Tổ vẫn đứng im lặng bên cạnh không lên tiếng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đưa một tay ra đánh về phía Hứa Nguy.
Sau khi cái tay kia vươn ra, đỉnh đầu Hứa Nguy bỗng nhiên xuất hiện một đường hắc khí hợp thành bàn tay to che trời, trên tay còn có vô số âm hồn quấn quanh bay mua, phát ra tiếng kê rên kinh khủng thảm tuyệt nhân hoàn.
Quỷ Tổ bất ngờ ra tay, khiến vong hồn Hứa Nguy đều ứa ra, lão hú lên quái dị, cũng không dám hướng về phía Tuyết Nguyệt phát khởi tấn công, ngược lại vội vàng lấy ra bí bảo phòng hộ của mình, đồng thời vận chuyển thánh nguyên, hướng chỗ trống trên trời đánh ra một kích.
Oanh…một tiếng vang thật lớn, bàn tay khổng lồ màu đen bị đánh khẽ run lên, nhưng vẫn như cũ hướng xuống dưới vỗ tới, trực tiếp đem Hứa Nguy bao phủ.
Mặt đất rung chuyển, Hứa Nguy kêu lên một tiếng đau đớn, chờ đến sau khi bàn tay màu đen khổng lồ tán đi, Hứa Nguy sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, bến khóe miệng tràn ra máu tươi.
Dưới một kích kia, lão hiển nhiên bị thương.
Chênh lệch giữa Hư Vương lưỡng tầng cảnh và nhất tầng cảnh, là hiển nhiên!
Sau một kích, Quỷ Tổ cũng không có đuổi cùng giết tận, dù sao lão tuy rằng lợi hại hơn so với Hứa Nguy, nhưng muốn đánh chết một Hư Vương Cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, trước mắt còn có thứ quan trọng hơn chờ mình xử lý, lão nào có tâm tình cùng Hứa Nguy dây dưa?
Lão sở dĩ xuất thủ, cùng hoàn toàn là vì Dương Khai.
Lão thấy, Tuyết Nguyệt là nữ nhân của Dương Khai, mình lại là thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông, sao có thể trơ mắt đứng nhìn Tuyết Nguyệt bị một Hư Vương Cảnh khi dễ? Thật muốn ngồi xem không quản như vậy, cũng không giải thích được với Dương Khai bên kia.
- Còn dám xuất thủ lung tung, lão phu giết ngươi! Quỷ Tổ âm trầm dò xét liếc Hứa Nguy một cái, hung tợn uy hiếp nói.
Hứa Nguy lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.
Tuyết Nguyệt thở hổn hển, liếc nhìn Quỷ Tổ một cái, hướng lão nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ cảm tạ, ngược lại thì Tử Đông Lai, bởi vì bị Quỷ Tổ quấy nhiễu, khiến tâm tình vô cùng khó chịu, trong mắt lóe lên thần sắc tức giận không hiểu.
Hắn không hiểu, người như Quỷ Tổ, vì sao phải đi giúp Tuyết Nguyệt.
Mà trì hoãn một hồi như vậy, hai người Nghê Quảng và Tử Long đã lần lượt đem một mảnh lá cây Bất Lão Thu và Bất Tử Nguyên Dịch thu vào tay, hai ngươi đều với tốc độ nhanh nhất sớm lấy ra dụng cụ đã chuẩn bị, đem bảo vật bỏ vào trong đó phong tồn xong, nhét vào trong nhẫn không gian, lúc này mới thở ra một hơi.
Bất kể như thế nào, lần này có thể chiếm được một mảnh lá cấy Bất Lão Thụ và một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, chuyến này cũng đã rất có thu hoạch, về phần Bất Lão Thụ kia…
Khôi lỗi của hai người toàn bộ đều bị hủy diệt, bọn họ không còn biện pháp xâm nhập vào trong Thất Diệu Bảo Quang muốn làm gì thì làm.
- Di, tiểu Dương Khai đến! Quỷ Tổ bỗng nhiên có cảm giác hướng về một phía nhìn lại.
Nghe lão nói như vậy, Tuyết Nguyệt sắc mặt vui mừng, nhìn theo ánh mắt của lão, quả nhiên thấy được bên kia có một đạo ánh sáng nhanh chóng bay tới, trong đó có biểu lộ khí tức Tuyết Nguyệt vô cùng thân thiết.
Một lát sau, Dương Khai hiện thân, vừa nhìn thấy chỗ này hội tụ nhiều người như vậy, cũng là thất kinh.
Hắn vội vội vàng vàng, không nghĩ tới vẫn là tới muộn.
Hắn xem xét liếc Tuyết Nguyệt một cái, không dấu vết gật gật đầu, sau đó chạy đến bên cạnh Quỷ Tổ, thấp giọng hỏi: -Thái thượng trưởng lão, ta có phải hay không đến chậm một bước a?
- Ân, có chút đã muộn.
Quỷ Tổ gật đầu, -Nhưng không có gì, bảo bối lớn nhất còn ở nơi này, bọn họ lấy không được, ha ha ha ha.
Dương Khai nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn đến trên người Bất Lão Thụ, híp mắt cẩn thận đánh giá, trên mặt từ từ nổi lên vẻ khiếp sợ.
Hắn có thể cảm giác được, tiểu thụ miêu này thoạt nhìn yếu đuối nhưng bên trong tích chứa sinh cơ khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi, mà trong đó một mảnh lá cây có một giọt sương trắng ngà, cũng là bảo bối vô giá tuyệt đối.
- Bất Lão Thụ, Bất Tử Nguyên Dịch? Dương Khai khẽ hô một tiếng.
- Ngươi nhận ra được vật này? Quỷ Tổ kinh ngạc nhìn hắn.
Vừa rồi nếu không phải nghe được Nghê Quảng và Tử Long nói chuyện, Quỷ Tổ cũng sẽ không nhận ra được Bất Lão Thụ, không ngờ Dương Khai liếc mắt một cái liền nhìn ra.
- Có thể có sinh cơ khổng lồ như vậy, ngoài Bất Lão Thụ ra ta không nghĩ tới thứ khác. Dương Khai trên mặt một vẻ nóng như lửa, -Ở đây lại có Bất Lão Thụ! Chẳng trách chim thần sẽ sống ở chỗ này…
Bất Lão Thụ là thiên địa chí bảo, bàn về giá trị, so với Ôn Thần Liên bảy màu của Dương Khai cũng cao hơn rất nhiều, dù sao Ôn Thần Liên chỉ có tác dụng ôn dưỡng bổ dưỡng thần hồn, mà Bất Lão Thụ lại có thể khiến thành tựu của võ giả bất tử bất diệt thân, thục khinh thục trọng, vừa nhìn là biết ngay.