Mặt cười của Tử Đông Lai cứng lại, da mặt không ngừng co rút.
Ngay cả Tử Long, cũng mở mắt ra, âm trầm nhìn Dương Khai.
Ngay cả hắn tĩnh dưỡng tâm tình không kém, cũng bị Dương Khai chọc cho lửa giận ba trượng, nếu không phải Thất Diệu Bảo Quang có thể cắn nuốt cả lực lượng thần hồn, hắn nhất định phải dùng thần hồn kỹ biến Dương Khai thành ngu ngốc thật sự, cho hắn hoàn toàn câm miệng.
Nhưng mà trước mắt, dù hắn có ý kiến với Dương Khai thế nào, cũng chỉ có thể nén giận, không thể thật sự làm gì Dương Khai
Hắn tin tưởng Dương Khai cũng là nhìn thấu điểm này, mới không kiêng kỵ như vậy.
- Tử Đông Lai ta thề, đợi lát nữa nhất định cho ngươi nếm thử hết khốc hình nhân gian! Tử Đông Lai cắn răng, vô cùng oán độc nói.
Hắn thật nổi giận, trước mặt cha mình bị Dương Khai hai lần ba lượt làm nhục, thậm chí còn liên lụy tới phụ thân, hắn làm sao chịu được chuyện này? Phải làm Dương Khai trả giá cực kỳ thảm thiết, mới hóa giải được mối hận trong lòng hắn.
- Ta sợ quá. Dương Khai lạnh lùng nhìn Tử Đông Lai. - Nhưng mà tiểu tử, lời thề không phải tùy tiện phát ra là xong, đến lúc đó ngươi không làm được, nhất định sẽ bị trời phạt đó!
Tử Đông Lai giận dữ trừng Dương Khai, không nói nữa.
Hắn coi như nhìn ra được, nếu cãi nhau thì hắn không phải đối thủ với Dương Khai, dù sao hắn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, bị Dương Khai châm chọc mấy lần, hắn hoàn toàn không giữ vững tâm thần, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo.
Ở bên cạnh, Tử Long nhướng mày.
Tử Đông Lai bị giận dữ che mờ tâm trí, có thể không phát hiện chỗ âm hiểm trong lời Dương Khai nói, nhưng hắn là cường giả Hư Vương Cảnh, lịch duyệt phong phú, nào không biết lợi hại trong đó?
Lời của Dương Khai, nghe mặt ngoài không có vấn đề, chỉ là nói chuyện hơn thua với Tử Đông Lai mà thôi.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại cực kỳ độc ác.
Bởi một khi Tử Đông Lai không thể làm được chuyện trong lời thề, như vậy Dương Khai nhất định sẽ thành tâm ma của hắn!
Bây giờ Tử Đông Lai là Phản Hư tam tầng cảnh, lại đột phá sẽ là cửa ải lớn Hư Vương Cảnh. Cửa ải này là một mấu chốt trọng yếu, nếu tâm ma bùng nổ khi Tử Đông Lai đột phá, sẽ tạo thành quấy nhiễu rất lớn, làm không xong thì đột phá thất bại, sẽ hồn phi phách tán.
Cho nên Tử Long nghe Dương Khai nói vậy, liền ý thức được Dương Khai thâm độc cỡ nào.
Tiểu tử này căn bản không phải người đầu óc không bình thường, nhưng vì sao rõ ràng một thân lẻ loi lại nhiều lần khiêu khích cực hạn của mình. Chẳng những đắc tội mình, ngay cả Hứa Nguy cũng cứng đầu đắc tội, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hắn có tự tin cỡ nào có thể trốn thoát được dưới mắt mình cùng Hứa Nguy?
Ngay cả tu vi Tử Long cực cao, kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không biết Dương Khai đang tính toán cái gì.
Nhưng xem tình hình hiện tại, tuyệt đối không thể tha tiểu tử này, chỉ cần hắn còn sống, sẽ trở thành tâm ma quấy nhiễu Tử Đông Lai thăng cấp, cho nên... hắn nhất định phải chết!
Tử Long thầm quyết định, đợi lát nữa Thất Diệu Bảo Quang vừa rút, hắn sẽ ra tay toàn lực, phế bỏ Dương Khai, sau đó cho Tử Đông Lai hoàn thành lời thề. Sau khi phế bỏ Dương Khai, hắn lại đi tranh giành Ngộ Đạo Hoa với Hứa Nguy.
Hắn tự tin vào thực lực của mình, làm chuyện này cũng không khó.
- Tiểu tử! Hứa Nguy lại quát lên, ngữ khí không kiêng nhẫn: - Lão phu hỏi ngươi một câu cuối cùng, rốt cuộc ngươi có hợp tác với lão phu hay không?
- Cút! Dương Khai quay sang Hứa Nguy, tràn đầy khinh thường: - Ngươi là cái thứ gì, ta phải hợp tác với ngươi?
- Được được được! Hứa Nguy cũng bị Dương Khai chọc tức không thôi, lạnh lùng nói: - Vậy lão phu xem thử ngươi sẽ chết thế nào!
Dương Khai chết là chắc, điểm này không cần nghi ngờ, Hứa Nguy tin tưởng mình không cần ra tay, Tử Long cũng sẽ không bỏ qua Dương Khai, cho nên hắn cũng lười lôi kéo nữa, chuẩn bị ngồi chơi xem đánh.
- Không cần quan tâm! Dương Khai cười khẽ, đứng đó vươn vai, lắc cổ, lắc vai, tiếng rốp rốp vang lên, làm như lầm bẩm, nhưng giống như đang nói cho Tử Long cùng Hứa Nguy nghe: - Cũng được rồi, ta không lãng phí nước miếng với ngươi nữa.
Hắn giống như sắp làm chuyện gì đặc biệt.
Ba người đều sửng sốt, không biết Dương Khai muốn làm gì.
Nhưng sau đó, ba người đều tròn mắt, ngây người nhìn động tác của Dương Khai, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Ở bên kia, Dương Khai lạnh nhạt bước ra, đi tới một bước, sau đó lại nhấc chân, lại tới một bước..
Hai bước đi ra, hắn đã đến bên cạnh khu vực an toàn do khe nứt không gian đằng sau cung cấp, chỉ cần thêm một tấc, sẽ xông vào trong Thất Diệu Bảo Quang, cục diện cực kỳ nguy hiểm.
- Sao hả? Tự giác chết chắc, muốn tự sát? Tử Đông Lai cười trào phúng.
Hắn không nghĩ tới khả năng khác, tuy rằng không thể, nhưng là suy đoán mà hắn cho là đúng nhất.
Dương Khai liếc hắn, không để ý, lại nhấc bước đi tới trước!
- Ha ha! Tử Đông Lai cười to, xem ra không cần mình ra tay, cũng có thể hả cơn giận.
Nhưng tiếng của hắn vang lên, lập tức tắt ngấm.
Ở trong mắt hắn, Dương Khai chợt mất bóng, như chưa từng xuất hiện!
Ngay trong nháy mắt đó, quanh người Dương Khai trào ra dao động năng lượng hết sức kỳ diệu.
- Đi đâu rồi? Tử Đông Lai hết sức kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, ánh mắt của hắn liếc thấy bóng người, đột ngột xuất hiện ở chỗ khác.
Tử Đông Lai nhìn sang, không nhịn được kinh hô.
Bóng người đột ngột xuất hiện, không phải là Dương Khai mới biến mất hay sao? Lúc này, Dương Khai đã đến một mảnh an toàn khác, mà chỗ này lại chính là nơi 5 đóa Ngộ Đạo Hoa mọc lên!
Ở đằng sau sườn núi 5 đóa Ngộ Đạo Hoa mọc lên, có tồn tại một khe nứt không gian, chính nhờ nó che chở, mới không cho Thất Diệu Bảo Quang quét qua đây.
Lúc Dương Khai xuất hiện, vừa vặn ở cạnh Ngộ Đạo Hoa.
Tử Đông Lai vẻ mặt mê mang, nhìn Dương Khai, lại nhìn chỗ cũ, làm sao cũng không hiểu rốt cuộc Dương Khai thi triển bí thuật khủng khiếp gì, có thể nháy mắt xuyên qua không gian ngăn cách, xuất hiện ở cách đó hơn trăm trượng.
Ở cạnh hắn, Tử Long ánh mắt co rút, như thấy được cảnh dọa người, ánh mắt lóe sáng rực.
- Lực lượng không gian! Hứa Nguy quát lớn, chỉ vào Dương Khai, hét ầm lên: - Tiểu tử ngươi lại tinh thông lực lượng không gian? Ngươi làm sao lại tinh thông lực lượng không gian?
Hứa Nguy giống như gặp ma giữa ban ngày, biến hóa không ngừng, hết sức đặc sắc.
- Lực lượng không gian? Tử Đông Lai ngây một lúc, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại là Hứa Nguy đang nói cái gì.
Nhất thời, ánh mắt của hắn nhìn Dương Khai tràn đầy không tin nổi cùng đố kỵ.
Lực lượng không gian, là lực lượng bàng môn cùng cực, nhập môn khó khăn, muốn tinh thông lại càng thêm khốn khó. Khắp Tinh Vực, hàng tỷ tỷ võ giả, có bao nhiêu người hiểu được lực lượng không gian? Con số tuyệt đối không quá ngàn người.
Mà trong ngàn người này, có thể tu luyện lực lượng không gian đến cảnh giới cao thâm, lại có bao nhiêu?
Tử Đông Lai không biết, nhưng mà hắn biết người như vậy tuyệt đối còn hiếm thấy hơn cả luyện đan sư cấp Hư Vương.
Tử Tinh bọn họ cũngcó võ giả tu luyện lực lượng không gian, nhưng hoàn toàn không thể làm được như Dương Khai, có thể không nhìn khoảng cách, thuấn di trăm trượng, đó là thuấn di chân chính, không phải vì tốc độ quá nhanh mà tạo thành ảo giác.
Những võ giả tu luyện lực lượng không gian trên Tử Tinh chỉ biết tu sửa thô thiển pháp trận không gian, thậm chí bọn họ không thể vận dụng lực lượng không gian đi làm chuyện khác.
Ngay cả như thế, mấy người đó cũng có địa vị cực cao ở Tử Tinh, đãi ngộ còn cao hơn cung phụng bình thường.
Những người này được coi như báu vật của Tử Tinh!
Nhưng trước mắt, những người đó so sánh với Dương Khai, quả thật là trên trời dưới đất!
Nếu nói lực lượng không gian của Dương Khai biểu hiện ra thành tựu cao thủ, vậy những người kia chỉ mới là học đồ võ đạo, dù với ánh mắt của Tử Đông Lai cũng nhìn ra được, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Tên tiểu tử chưa từng nghe danh này, rốt cuộc có cơ duyên thế nào, vì sao tu luyện được lực lượng không gian, thậm chí đạt đến thành tựu như vậy? Ánh mắt Tử Đông Lai nhìn Dương Khai muốn phun lửa, ngọn lửa đố kỵ bùng cháy hừng hực, sâu trong nội tâm cực kỳ không cân bằng.
Mình là thiếu chủ Tử Tinh, bối cảnh ưu việt, vì sao mình không thể nhập môn lực lượng không gian?
Nếu như có thể nắm giữ loại lực lượng này, tuyệt đối lợi hại hơn tu luyện bất cứ công pháp nào!
Tử Đông Lai xiết chặt tay, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
- Thì ra là thế! Tử Long hít sâu một hơi, sắc mặt không còn nắm chắc phần thắng nữa, mà hết sức ngưng trọng: - Thì ra ngươi dựa vào cái này, khó trách dám nói năng vô lễ trước mặt ta.
Dương Khai cười hắc hắc, cũng không phủ nhận.
Chuyện hắn tinh thông lực lượng không gian, không có bao nhiêu người biết, hắn cũng luôn che giấu. Nhưng vào lúc này, đối mặt 5 đóa Ngộ Đạo Hoa dụ hoặc, hắn buộc phải bại lộ.
Ngộ Đạo Hoa cực kỳ khó có, nhất là 5 đóa hoa màu tím nhạt này, dược linh đầy đủ, bỏ qua lần này, sau này còn muốn tín Ngộ Đạo Hoa thì rất khó.
Hai bên nặng nhẹ, đây là lựa chọn của Dương Khai.
- Tiểu tử ngươi hình như tên là Dương Khai? Khí độ của Tử Long tốt hơn con trai mình rất nhiều, sau khi biết Dương Khai lại tinh thông lực lượng không gian, tuy rằng chấn động không nhỏ, nhưng nhanh chóng ổn định tâm thần, lên tiếng hỏi.
Tuy rằng hắn không quá chú ý Dương Khai, nhưng lúc trước mơ hồ nghe được Tuyết Nguyệt gọi Dương Khai, cho nên nhớ tên của hắn.
- Phải thì sao? Dương Khai cười lạnh nhìn Tử Long.
Tử Long cười ha ha, hoàn toàn không tức giận vì thái độ của hắn, mà ôn hòa nói: - Lúc trước bổn tọa đánh lén ngươi, là bổn tọa sai!
Lúc nói, sắc mặt của hắn tràn đầy thành khẩn.
- Phụ thân... Tử Đông Lai kinh ngạc nhìn Tử Long, tràn đầy không thể tin nổi.