- Hắc hắc hắc hắc... Trong lúc ba bên giằng co, bỗng nhiên Dương Khai cười quỷ dị.
Tử Long nhíu mày, ánh mắt quay sang, không vui hỏi: - Tiểu tử ngươi cười cái gì?
Dương Khai chỉ lạnh lùng liếc hắn, không lên tiếng.
Tử Long híp mắt, mơ hồ xẹt qua tia sáng lạnh.
Chỉ một tên Phản Hư Cảnh nho nhỏ, dám không để ý mình, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Tuy rằng trong lòng căm tức, nhưng vẫn có thể nhịn được, ngược lại Tử Đông Lai bên cạnh hắn lại không hài lòng, trừng Dương Khai quát khẽ: - Tiểu tử, không nghe cha ta hỏi ngươi sao? Ngươi điếc hả?
Dương Khai liếc hắn, móc lỗ tai, sau đó búng tay bắn ráy tai không tồn tại về phía Tử Long Tử Đông Lai, cười khẩy nói: - Hắn hỏi là ta phải đáp? Hắn là thứ gì? Ngươi lại là thứ gì?
Dương Khai tự cho rằng mình và Tử Long cùng Tử Đông Lai không oán không thù, nhưng vừa rồi Tử Long trực tiếp ra tay với mình, nếu không phải mình có thực lực mạnh mẽ, sợ là đã gặp chuyện.
Đối phương là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, ra tay với mình vốn đã là ỷ lớn hiếp nhỏ, hơn nữa còn là đánh lén!
Làm cho Dương Khai nổi giận, lúc này Tử Đông Lai hống hách như thế, càng làm hắn không vừa mắt.
Cho nên Dương Khai không hề khách khí với hai cha con này.
Nghe hắn nói vô lễ như thế, trong mắt Tử Long càng tràn đầy sát khí, Tử Đông Lai cũng giận quá hóa cười: - Được, có gan lắm! Bổn thiếu chủ đã rất lâu không đụng tới kẻ to gan như ngươi. Ngươi chờ đó cho bổn thiếu chủ, nửa canh giờ sau, bổn thiếu chủ sẽ đích thân lấy mạng ngươi!
- Tử Đông Lai phải không? Dương Khai liếc hắn, tràn đầy khinh thường. - Không biết ngươi có nghe qua một câu này.
- Cái gì? Tử Đông Lai cười lạnh nhìn Dương Khai.
- Đó là chó cắn người... sẽ không sủa, còn kêu to như ngươi, bình thường sẽ không biết cắn người! Dương Khai cười hắc hắc.
- Ngươi mắng ta? Sắc mặt Tử Đông Lai bỗng nhiên lạnh lẽo, giọng trầm thấp.
- Mắng thì sao! Dương Khai cười ha hả, giống như điên cuồng, chớp mắt với hắn, đưa tay ngoắc: - Tới đánh ta đi, tới đánh ta đi, có gan thì ra đánh chết ta đi, ngu ngốc!
Tử Đông Lai sắp nổ phổi.
Ngẫm lại hắn thân là thiếu chủ Tử Tinh, thân phận tôn sung, tu vi cũng không kém, bất kể đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh tôn sùng, không vừa mắt ai thì hạ lệnh một cái, kẻ đó tuyệt đối sẽ không sống thấy được mặt trời ngày hôm sau.
Có bao giờ hắn bị kẻ nào khiêu khích mà không làm gì được?
Nếu là bình thường, hắn đã sớm xông lên cho Dương Khai một trận, nhưng ở chỗ quỷ quái này, Thất Diệu Bảo Quang bao trùm dược cốc, cho dù hắn muốn chà đạp Dương Khai thế nào, muốn hả giận thế nào, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Hắn không có bản lĩnh xuyên qua Thất Diệu Bảo Quang xông về phía Dương Khai.
Cho đến giờ hắn chưa từng gặp chuyện bực bội như thế, cảm thấy trong lòng cực kỳ phiền muộn, hận không thể xông lên đập cho Dương Khai một trận.
Ánh mắt Tử Đông Lai âm độc nhìn Dương Khai, phun ra lửa giận.
- Đần độn!
Dương Khai hừ lạnh, phun nước miếng về phía Tử Long, tràn đầy khinh thường.
- Ngươi chờ đó, nửa canh giờ sau, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả trêu chọc bổn thiếu chủ là thế nào. Tử Long hung tợn nói.
- Ngươi chỉ biết sủa thôi sao? Dương Khai khinh thường liếc hắn.
Tử Đông Lai giận dữ, còn muốn nói nữa, Tử Long đã trừng hắn, nhàn nhạt nói:
- Không cần lãng phí nước miếng với hắn, nửa canh giờ sau, hắn sẽ là người chết, với một người chết, con nói nhiều làm gì?
Trong lòng Tử Đông Lai khẽ động, ý thức được phụ thân không hài lòng với biểu hiện của hắn, vội khiêm tốn nghe dạy, gật đầu thưa phải, dù không muốn nói nữa, nhưng sắc mặt của hắn càng thêm âm độc, hiển nhiên tính toán nửa canh giờ sau sẽ xử lý Dương Khai thế nào, báo thù rửa nhục.
- Ha ha ha ha! Bên kia, Hứa Nguy cười to, vừa vỗ tay nói: - Thú vị, thú vị, thật là thú vị. Tiểu tử, ngươi quả nhiên quá thú vị, lão phu phát hiện, đột nhiên lão phu rất hứng thú với ngươi.
Hắn vẫn lạnh nhạt đứng xem, nhìn Dương Khai không cố kỵ đắc tội Tử Long Tử Đông Lai, giống như không biết sống chết, trong lòng thầm sảng khoái, cũng cảm thấy đầu óc Dương Khai không bình thường.
Chẳng lẽ hắn không biết đợi cho Thất Diệu Bảo Quang rút đi, hắn chắc chắn phải chết hay sao? Hơn nữa nhìn hắn mẳng chửi khiêu khích khi nãy, Tử Long tuyệt đối sẽ không đơn giản giết hắn là xong, nhất định sẽ hành hạ một phen.
Tiểu tử này quả thật là tự tìm xui xẻo, nếu hắn có thể nén giận, đợi cho Thất Diệu Bảo Quang rút đi mà chủ động lùi bước, nói không chừng còn giữ được một mạng, nhưng còn bây giờ...
Ánh mắt Hứa Nguy nhìn Dương Khai, cũng giống như nhìn người chết.
- Thế nào, tiểu tử, có hứng thú liên thủ với lão phu không. Hứa Nguy híp mắt cười lên tiếng đề nghị.
- Hợp tác với ngươi? Dương Khai nhìn sang Hứa Nguy, bĩu môi: - Không có hứng thú, ta còn không quên lúc trước ngươi đối đãi ta thế nào.
- Người tuổi trẻ, nói chuyện tích đức một chút. Sắc mặt Hứa Nguy lạnh lùng, Dương Khai không ngừng xưng ta ở trước mặt hắn, quả thật đang đang mắng mình mà.
- Đối với loại người như ngươi, có cần thiết hay sao? Dương Khai cười lạnh không thôi.
Thấy Dương Khai và Hứa Nguy lại cũng xảy ra xung đột, Tử Đông Lai lập tức mỉm cười, lúc này hắn cũng cảm thấy đầu óc Dương Khai có chút không bình thường, trong ba phe ở đây, thực lực của hắn thấp nhất, hắn không biết ẩn giấu tài năng còn thôi, nhưng hắn không coi ai ra gì, cực kỳ ngông nghênh, đắc tội một phe lại đắc tội phe còn lại, quả thật là tự tìm đường chết mà.
Kẻ không có ánh mắt như thế, rốt cuộc làm sao tu luyện đến Phản Hư tam tầng cảnh?
- Hứa trưởng lão, tiểu tử này có vẻ xem thường ngươi đó. Tử Đông Lai cười châm chọc, lại còn châm ngòi thổi gió.
Hứa Nguy nhíu mày, không để ý Tử Đông Lai, dù sao Tử Long tồn tại làm hắn rất kiêng kỵ, hắn không muốn làm theo lời Tử Đông Lai nói, miễn cho có cạm bẫy gì.
Hơn nữa, đợi lát nữa nếu muốn lấy Ngộ Đạo Hoa, chỉ với một mình thì tuyệt đối không đủ, tuy rằng đầu óc Dương Khai có vẻ không bình thường, nhưng dù sao vừa rồi hắn hóa giải công kích của Tử Long, thực lực không kém, có lẽ sẽ mượn hắn kéo chân Tử Long, chỉ cần có cơ hội trong nháy mắt, mình có thể lấy được Ngộ Đạo Hoa, sau đó lập tức chạy trốn.
Hắn đánh không lại Tử Long nhưng mà chạy trốn thì không thành vấn đề.
- Thôi, lão phu không so đo với ngươi. Hứa Nguy giống như rộng lượng vung tay, nhìn Dương Khai tiếp tục nói: - Thật ra trước đó lão phu và ngươi không có nhiều thù oán, chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi.
- Hiểu lầm? Dương Khai cười khẽ. - Vậy hiểu lầm đó có hơi lớn quá.
Hứa Nguy cau mày, sắc mặt thành khẩn nói: - Tiểu tử, ở chỗ này, người không vì mình trời tru đất diệt, đây là chuyện bình thường. Lúc trước lão phu làm quả thật không đúng,nếu ngươi muốn truy cứu, lão phu có thể bồi thường cho ngươi.
Hắn nói chuyện bâng quơ, cũng không nói cụ thể là bồi thường thế nào, tiếp tục: - Nhưng tạm thời không nói chuyện này, bây giờ lão phu muốn hợp tác, ý của ngươi thế nào?
- Hợp tác thế nào? Dương Khai vừa hóa giải dược hiệu, vừa tùy tiện hỏi.
- Đơn giản, hai ta liên thủ, đánh mấy chiêu với chủ nhân Tử Tinh kia. Ngươi nên biết Ngộ Đạo Hoa quý giá, nếu hai ta không liên thủ, không ai có thể lấy được Ngộ Đạo Hoa, sẽ chỉ không công tặng cho người ngoài. Hứa Nguy nghiêm mặt nói.
Dương Khai nhướng mày, cũng không đáp ngay, mà có vẻ suy tư.
Ở bên kia, trong mắt Tử Long chợt lóe lên, nhàn nhạt nhìn Hứa Nguy, nói: - Hứa Nguy, ngươi ngông cuồng, cho rằng liên thủ với tiểu tử này là có thể cướp được Ngộ Đạo Hoa từ trong tay bổn tọa!
Hứa Nguy cười lớn: - Có cướp được không, dù sao cũng phải thử mới biết. 5 đóa Ngộ Đạo Hoa ở trước mắt, Hứa mỗ cũng không muốn bỏ qua, đây là thứ mà Hứa mỗ liều mạng cũng phải tranh giành!
- Nếu vậy, bổn tọa chống mắt mà xem, để coi ngươi cùng tiểu tử này có thể toại nguyện được không. Tử Long lạnh nhạt, nói xong liền nhắm mắt, không vì chuyện bên ngoài mà rung chuyển.
- Tiểu tử, suy nghĩ kỹ chưa? Hứa Nguy thúc giục Dương Khai.
- Ngươi có thể nhìn xung quanh, trong này không ít linh hoa dị thảo, ngoài Ngộ Đạo Hoa ra, còn có một gốc Thiên Anh Thảo. Ngươi biết Thiên Anh Thảo là gì không? Nó có thể luyện chế Hư Vương đan, nếu như ngươi có thể lấy được nó, ngày sau thăng cấp Hư Vương Cảnh có thể nắm chắc rất nhiều. Bên kia còn có mấy gốc Vấn Tâm Lan, là thứ tốt luyện chế đan dược rèn luyện tâm cảnh, người còn trẻ tuổi đã có thành tựu như vậy, nhất định tâm cảnh không ổn, Vấn Tâm Lan là bảo bối cần thiết với ngươi. Nếu như lấy được, lão phu chỉ cần một đóa Ngộ Đạo Hoa, những thứ khác đều thuộc về ngươi, lão phu nói như vậy, đã đủ thành ý chưa?
- Quả thật đủ thành ý!
Dương Khai gật đầu.
- Vậy ngươi cũng đồng ý rồi? Hứa Nguy mỉm cười.
Dương Khai lắc đầu.
Hứa Nguy sầm mặt, giận dữ quát: - Tiểu tử ngươi đùa bỡn ta?
Dương Khai cười ha hả: - Lão già kia, ngươi thật cho rằng tiểu gia đây là ngu ngốc? Mặc cho ngươi động mồm mấy tiếng, liền ma quỷ ám ảnh nghe theo ngươi sai khiến? Ngươi có chút thông minh được không? Cả đống tuổi sống như chó, ta chưa từng thấy kẻ ngu như ngươi!
Nói rồi, Dương Khai lắc đầu thở dài, giống như hết sức đau lòng.
Bị hắn chửi thẳng vào mặt, sắc mặt Hứa Nguy âm trầm cực điểm, ánh mắt như phun lửa, giống như Tử Đông Lai, hận không thể xông lên đánh chết Dương Khai cho hả giận!
Lần này đến lượt Tử Đông Lai cười ha ha: - Hứa trưởng lão, tiểu tử này đúng là không biết sống chết, ngươi đừng lãng phí nước miếng với hắn nữa!
- Ngươi sủa cái gì? Dương Khai quay sang nhìn hắn, lời độc địa không ngớt, không ngừng phun ra nọc độc: - Có thể nào ngậm miệng làm con chó cắn người hay không, một nhớ được cái gì. Nếu ta là cha ngươi, lúc sinh ra đã bóp chết ngươi, sinh ra đứa con ngu xuẩn như thế, xem ra cha ngươi cũng không hơn là bao!