Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1747: Song Sa Đảo




- Có người muốn đi cùng ta sao? Là người nào vậy? Dương Khai nhíu mày, trước đó một chút tin tức hắn đều chưa từng nghe qua. Cổ Kiếm Tâm nhìn lại về một bên, Dương Khai theo tầm mắt của hắn nhìn lại, bất ngờ gặp được 3 khuôn mặt quen thuộc

- Dương công tử! Nguyệt Hi chậm rãi bước đến, cách đó không xa đứng vững

- Dương đại ca! Hòa Tảo Hòa Miêu cũng giòn tan kêu một tiếng. Dương Khai nhìn về phía Cổ Kiếm Tâm, người này nhún vai một cái, mỉm cười nói:

- Ta đã trục xuất cac nàng ấy ra khoi Kiếm Minh, thân là thiếu minh chủ, chút quyền lợi này vẫn phải có. Dương Khai biến đổi sắc mặt

- Sau đó ta hỏi nàng một chút các nàng sau này có tính toán gì không, các nàng nói muốn đi theo ngươi. Cũng không biết ngươi có nguyện ý chứa chấp hay không? Cổ Kiếm Tâm cười hì hì nói bổ sung

- Hảo ý của Cổ huynh, Dương mỗ đa tạ. Dương Khai nghiêm mặt nói. Với sự thông minh lanh lợi của hắn, làm gì còn không nhìn ra Cổ Kiếm Tâm đây là đang giúp mình chiếu cố chứ? Dù sao mình trên Thanh Mộc Tinh chỉ là một người cô đơn, tuy nói thực lực cường hãn, nhưng dù sao có một chút chuyện không tiện tự mình xử lý, lại không có nhân thủ đắc lực nào hiệp trợ. Nhưng nếu nói ba thầy trò Nguyệt Hi đi theo mình, tình huống đó lại không giống nhau. Một chút việc vặt phức tạp có thể giao cho các nàng đi làm, mình không tiện ra mặt, cũng có thể bảo các nàng làm giúp. Cũng trừ ba thầy trò Nguyệt Hi ngày sau trong Kiếm Minh có thể sẽ gặp cục diện khó xử. Như Dương Khai nói trước đó, sau khi trải qua chuyện của Tần Kỳ Dương, ba thầy trò Nguyệt Hi chỉ sợ rất khó đứng vững trong Kiếm Minh. Họ vô luận đi đến nơi nào, đều sẽ lưng đeo một tội danh vong ân phụ nghĩa, không tránh khỏi sẽ bị người chỉ chõ. Giờ này các nàng bị trục xuất khỏi Kiếm Minh, đương nhiên sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.

Cổ Kiếm Tâm suy tính chu toàn. Cũng có thể nói là cực lực muốn giữ lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Khai, cho nên mới phải thúc đẩy chuyện này. Đối với hảo ý lần này của hắn. Dương Khai đương nhiên không có đạo lý cự tuyệt. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thầy trò ba người Nguyệt Hi, nghiêm nghị hỏi

- Các nàng nguyện ý đi theo ta chứ

- Chỉ cần công tử nguyện ý chứa chấp, Nguyệt Hi nguyện ý theo hầu bên yên ngựa! Nguyệt Hi vội vàng trả lời

- Chúng tôi cũng nguyện ý!

Tỷ muội hai người đồng thanh nói

- Vậy thì tốt, từ nay về sau, các nàng sẽ cùng đi theo ta. Dương Khai gật gật đầu

- Đa tạ công tử! Nguyệt Hi dịu dàng thi lễ một cái, trên mặt tràn đầy hớn hở

- Tiểu huynh đệ... La Lam một mực đứng ở bên cạnh, mãi cho đến lúc này mới chen lời, hỏi

- Về phần những thứ Không Linh Tinh mà ngươi cần, tạm thời bổn cung bên này tiếp cận không nhiều lắm. Nhưng bổn cung sẽ tận lực đi sưu tập, qua một đoạn thời gian, ta bảo người đưa qua cho ngươi được không?

- Vậy làm phiền tiền bối. Trước đó, Dương Khai sau khi chọn lấy hoàn Song Sa Đảo làm thành địa bàn của mình, liền đưa ra yêu cầu muốn thu mua đại lượng Không Linh Tinh với Cổ Kiếm Tâm cùng La Lam. Thế nhưng vật này thật sự là khan hiếm, La Lam trong lúc nhất thời cũng không tìm được nhiều lắm. Tuy nhiên có sự hứa hẹn này của bà ta, sớm muộn gì Dương Khai vẫn có thể lấy được một chút. Sau đó, Dương Khai dẫn thầy trò ba người Nguyệt Hi, tế ra Tinh Toa, rời khỏi Thanh Mộc Cung. Đám người Cổ Kiếm Tâm ở tại chỗ nhìn theo Dương Khai đã đi xa, lúc này mới quay trở về. Lần này đi Song Sa Đảo, mặc dù sử dụng pháp trận không gian trên Thanh Mộc Tinh, cũng phải hao phí nửa tháng. Cũng may Dương Khai có lệnh bài của La Lam đưa cho. Có lệnh bài này, pháp trận không gian của các thành trì lớn không cái nào là không mở rộng cửa đối với Dương Khai. Dựa theo lộ tuyến của La Lam định xuống cho hắn, Dương Khai không ngừng sử dụng từng ngọn pháp trận không gian. Cuối cùng không được nửa tháng, đã tới Song Sa Đảo. Song Sa Đảo tuy là một chỗ vắng vẻ, nhưng cũng có một tòa pháp trận không gian cùng liên lạc với bên ngoài. Lúc thân ảnh của đám người Dương Khai xuất hiện trong pháp trận, một người cầm đầu phụ trách ở chỗ này bảo vệ các võ giả lập tức đi lên trước, trên dưới quan sát nhìn bọn họ, lúc này mới làm theo thông lệ quát hỏi:

- Chư vị tới Song Sa Đảo, có gì phải làm sao? Dương Khai nhìn hắn một cái, phát hiện người này bất quá là Thánh Vương tam tầng cảnh võ giả. Thực lực của mấy võ giả còn dư lại phụ trách trông coi chỗ này cũng đều không cao. Từ trình độ của những võ giả này, có thể suy đoán ra thực lực của cả Song Sa Đảo cũng không mạnh. Hắn không trả lời, mà là lấy ra tấm lệnh bài của La Lam đưa cho, quơ quơ trước mặt võ giả nọ

- Đây là cái gì? Võ giả nọ trợn to con ngươi, gương mặt vẻ mặt mờ mịt

- Không nhận ra sao? Dương Khai nhíu mày:

- Ừ, coi như không nhận ra, đảo chủ của các ngươi gọi là gì, ở đâu? Dẫn ta đi gặp hắn. Võ giả nọ bị Dương Khai một phen tranh giành hỏi cùng thái độ vênh váo hung hăng chấn nhiếp một phen, tuy rằng hắn không nhận biết lệnh bài kia rốt cuộc đại diện cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán bộ dáng Dương Khai dường như có chút lai lịch không nhỏ. Người này lập tức thu liễm vẻ thờ ơ trước đó, nghi thần nghi quỷ đáp

- Đảo chủ của bổn đảo là Chu Lương, xin hỏi mấy vị bằng hữu đến từ nơi nào, biết đảo chủ đại nhân sao? Dương Khai không trả lời. Nguyệt Hi hừ lạnh một tiếng

- Thân phận của công tử nhà ta là ngươi có thể hỏi chắc? Còn không nhanh dẫn đường phía trước! Nguyệt Hi trong lúc nói chuyện, lơ đãng phóng thích ra Thế tràng tự thân. Võ giả nọ lúc này sắc mặt đại biến, ý thức được một nam ba nữ này căn bản không phải mình có thể chống lại, vội vàng bảo sao nghe vậy dùng tay làm động tác mời, dẫn đường đi đằng trước. Đây là chỗ tốt khi có người thủ hạ, Nguyệt Hi có thể làm ra một bộ giá thế ỷ thế hiếp người. Lấy điều đó nâng lên thân phận và địa vị của Dương Khai, miễn một chút hỏi thăm rắc rối. Dương Khai mang ánh mắt tán dương nhìn về phía Nguyệt Hi, cô nàng hé miệng cười. Thực lực của Chu Lương đảo chủ Song Sa Đảo cũng không cao, chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh tu vi mà thôi, trên dạng đảo đơn độc ở ngoại hải này rất khó xuất hiện một ít võ giả có thực lực cường đại. Sau khi Dương Khai lấy ra một tấm lệnh bài cùng thủ dụ của La Lam, Chu Lương lúc này thần phục trên mặt đất, miệng tôn Dương Khai là chủ. Thuận lợi tiếp quản Song Sa Đảo như vậy, khiến Dương Khai rất hài lòng

- Ừ, ngươi sau này vẫn làm đảo chủ của ngươi. Trước đây ngươi quả lý Song Sa Đảo thế nào, sau này cũng quản lý như vậy, ta sẽ không có nhiều can thiệp. Nếu có chuyện gì cần muốn bẩm báo, nói cho Nguyệt phu nhân là được rồi, nàng sẽ chuyển đạt tới ta

- Dạ! Dường như đã nhận ra Dương Khai rất dễ nói chuyện, cho nên Chu Lương dần dần không khẩn trương nữa rồi

- Chu đảo chủ..

- Có thuộc hạ. Chu Lương vội vàng đáp lại

- Hai chữ đảo chủ tuyệt đối không dám nhận, đại nhân sau này gọi thẳng tên họ của Chu Lương là được rồi. Dương Khai khẽ gật đầu

- Ngươi nói cho ta nghe một chút, tình huống của Song Sa Đảo này như thế nào đi

- Dạ. Chu Lương trầm ngâm một lúc, dường như là sửa sang lại chọn lọc từ ngữ, không lâu sau mở miệng nói:

- Song Sa Đảo, diện tích ước chừng có chu vi 100 ngàn dặm. Linh khí thiên địa trên đảo không tầm thường, duy chỉ có vật liệu sản xuất có chút thiếu. Hiện giờ dân cư thường trú trên đảo ước chừng có 200 ngàn người, tu vi cảnh giới phổ biến không cao. Thuộc hạ bất tài, tuy chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng cũng coi là người mạnh nhất của Song Sa Đảo. Trừ thuộc hạ ra, còn có ba vị Phản Hư nhất tầng cảnh khác, là phó đảo chủ cùng các trưởng lão trên đảo. Thuộc hạ thiết trí một Trưởng lão hội, cùng mấy vị trưởng lão chung nhau quản lý Song Sa Đảo...

- Địa phương 500 ngàn dặm ở phía đông của Song Sa Đảo có một tòa thành trì giáp biển, pháp trận không gian của Song Sa Đảo ta liên tiếp cùng tòa thành trì đó. Còn phía tây cùng phía nam mấy chục đến trên trăm vạn dặm khoảng cách, còn có mấy hòn đảo khác. Tình huống đại khái cùng Song Sa Đảo không sai biệt lắm. Quan hệ giữa mấy hòn đảo coi như hòa bình, chợt có lui tới. Ở chỗ này nguy hiểm lớn nhất là thú biển. Mỗi một lần thú biển tứ lược đều sẽ chết lên không ít người. Nhưng có đại nhân trấn giữ ở đây, nghĩ đến ngày sau Song Sa Đảo sẽ an bình an toàn rất nhiều! Chu Lương vừa giới thiệu vừa không để lại dấu vết nịnh bợ Dương Khai. Vẻ mặt của Dương Khai lạnh nhạt, không tỏ rõ ý kiến. Chu Lương tiếp tục nói

- Sản xuất lớn nhất của Song Sa Đảo cùng mấy hòn đảo phụ cận là nội đan của thú biển. Mỗi một năm đều có thật nhiều võ giả ở bên ngoài đi tới Song Sa Đảo, lao vào săn thú...

Trải qua nửa canh giờ hỏi thăm, Dương Khai hơi hiểu một chút tình huống của Song Sa Đảo. Tổng thể mà nói, hắn rất hài lòng về địa phương này, vô cùng thích hợp với một phen kế hoạch kế tiếp của hắn. Chỉ có điều, còn phải ở chỗ này chọn một mảnh địa phương, kế hoạch mới có khả năng bắt đầu thực hành. Dương Khai quyết định đích thân đi điều tra một phen. Sau khi bảo Chu Lương rời đi, Dương Khai cùng thầy trò ba người Nguyệt Hi lên tiếng chào, liền một mình điều khiển Tinh Toa, bắt đầu dò xét địa hình của Song Sa Đảo. Phen này dò xét, hao phí thời gian tám ngày của hắn, di chuyển hết cả Song Sa Đảo.

Cuối cùng, Dương Khai chọn mục tiêu trên một khối khu vực phía đông nam. Nơi đấy đến gần biển rộng, phong cảnh không tệ, chủ yếu nhất chính là có một khối to đất trống, hiếm có dấu vết của võ giả thường lui tới. Dương Khai lần nữa tìm được Chu Lương, bảo hắn chiêu mộ một số võ giả từ trên Song Sa Đảo, xây dựng nên một chỗ hành cung cho mình ở chỗ mảnh đất đó. Hắn đương nhiên sẽ không để cho người khác làm công không, mà là sẽ bỏ ra thánh tinh để trả thù lao. Loại chuyện tốt này, Chu Lương sao lại không đồng ý chứ? Mặc dù Dương Khai không thanh toán thánh tinh, hắn cũng sẽ vì Dương Khai làm thỏa đáng, huống chi Dương Khai còn thấu tình đạt lý như thế?

Song Sa Đảo có 200 ngàn người, Chu Lương ra lệnh một tiếng, chỉ tùy tiện chiêu binh 1000 người, bắt đầu rầm rộ xây dựng ở mảnh đất mà Dương Khai lựa chọn. Các võ giả động thủ, tốc độ đương nhiên nhanh vô cùng. Trước sau bất quá nửa tháng, một chỗ hành cung chiếm diện tích vượt qua phương viên mười dặm, rộng lớn vội vàng kiến tạo hoàn thành. Chu Lương lại tự móc tiền túi, tăng thêm một chút gia cụ cùng trang sức cho hành cung. Mãi đến lúc này, Dương Khai mới dẫn ba người Nguyệt Hi đi vào. Hành cung rất lớn, chỉ có bốn người có vẻ vô cùng vắng vẻ. Thầy trò ba người Nguyệt Hi cũng không biết Dương Khai ở chỗ này xây dựng hành cung to lớn như vậy là vì cái gì. Mà họ cũng không đi hỏi thăm, chỉ ngoan ngoãn đi theo hai bên trái phải của Dương Khai, tận tâm hầu hạ. Ban đêm, Dương Khai gọi các nàng vào trong gian phòng của mình

- Công tử bảo chúng ta đến đây, có gì phân phó sao? Nguyệt Hi nghi ngờ hỏi

- Không có chuyện lớn gì, các nàng ngồi đi. Dương Khai đưa tay ra hiệu. Sau khi đợi các nàng ngồi xuống, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi

- Các nàng nếu lựa chọn sau này đi theo ta, ta đây đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Nói như thế, ta có một tông môn, gọi là Lăng Tiêu Tông, ta là tông chủ, tổng đà ở trên một chỗ tinh tu luyện rất xa vời. Các nàng có nguyện ý gia nhập Lăng Tiêu Tông hay không?

Thầy trò ba người nhìn nhau, sau đó nhìn Dương Khai, gần như không có suy tư, đồng loạt gật đầu đáp

- Đương nhiên là nguyện ý

- Ừ. Vậy... từ nay về sau, các nàng đã là người của Lăng Tiêu Tông. Dương Khai mỉm cười nói

- Tông môn tổng đà đường xá xa xôi, trong lúc nhất thời, các nàng sợ là không có cơ hội tới đó. Nhưng yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ dẫn các nàng đi nhìn một chút. Lăng Tiêu Tông... sau này sẽ không quá yếu.