Khi luyện chế chiến hạm cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông, đã cho thêm vào lượng lớn Thiên Huyễn Lưu Ly, chẳng những khiến phòng ngự của chiến hạm tăng lên rất nhiều, còn có thể thông qua điều khiển pháp trận, khi bay trong tinh vực, có thể cho chiến hạm ngụy trang thành một khối thiên thạch, có tác dụng đánh lừa mắt.
Loại thủ đoạn này, chỉ có Dương Viêm có thể tạo ra, cả Tinh Vực, bất kì một luyện khí sư nào cũng không thể luyện hóa nhiều Thiên Huyễn Lưu Ly vào trong chiến hạm như vậy.
Trước Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, dưới ánh mắt của bao người, Dương Khai chỉ là thả Thạch Khổi ra, khiến nó tự khai thác.
Thiên phú thần thông của Thạch Khổi vốn là cắn nuốt các loại khoáng vật quý hiếm, tinh luyện tinh hoa khoáng vật, Thiên Huyễn Lưu Ly lại là một loại khoáng vật, nên không tránh khỏi bị Thạch Khổi khắc chế.
Đến Vực Thạch Sơn ở Huyết Ngục kia đều bị Thạch Khổi đào rỗng, Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn sao có thể ngăn cản bàn tay ma thuật của Thạch Khổi!
Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của đám người Cung Ngạo, Thạch Khổi nhanh chóng đi tới trước Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, sau đó mở rộng miệng, ghé vào phía dưới núi, gặm ăn từng miếng lớn.
Rột rột rột
Tiếng giòn giã vang lên, mắt thường có thể thấy được Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn bị Thạch Khổi gặm thành một lỗ hổng, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn khiến Lưu Ly Môn không thể làm gì trong mấy nghìn năm liền mất đi một khối lớn.
Các võ giả Lưu Ly Môn nhìn thấy trợn tròn mắt há hốc mồm.
Lại một lúc lâu sau, cả người Thạch Khổi đều đã chui vào trong Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, tuy rằng không thấy rõ tình huống bên trong nó, nhưng tiếng động rồn rột vẫn vang lên bên tai không dứt, theo thanh âm này, chắc chắn lại có rất nhiều Thiên Huyễn Lưu Ly bị nó cắn nuốt.
- Tông chủ, con rối này sao lại có năng lực thần kỳ như thế? Cung Ngạo Phù kinh hô.
Nàng biết tồn tại của Thạch Khổi, dù sao năm đó Long Huyệt Sơn đánh một trận, nàng cũng đứng từ xa nhìn qua. Chỉ có điều khi đó, Thạch Khổi chỉ là hóa thân thành người đá khổng lồ, vung Hám Thiên Trụ, uy vũ không ai sánh nổi.
Nhưng không ngờ, Thạch Khổi ngoài chiến lực xuất sắc, lại còn có thể dễ dàng gặm ăn Thiên Huyễn Lưu Ly.
- Khà, khà, nó là tồn tại rất đặc thù, giúp ta không ít việc. Dương Khai thuận miệng đáp một câu, cũng không có ý giải thích, nghĩ một chút, lại nói: - Số lượng Thiên Huyễn Lưu Ly ta cần không ít
- Tông chủ cứ thoải mái, dù là đem toàn bộ Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn này đi cũng không sao! Cung Ngạo Phù không đợi hắn nói xong, đã chủ động thể hiện.
- Không đến mức như vậy. Dương Khai bật cười khanh khách. - Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn này cũng không nhỏ, ta chỉ lấy một phần trăm là đủ dùng rồi.
- Nếu như thế, e là cần hai ba ngày, tông chủ nếu không chê, không ngại thì đến ngọn núi cao nhất nghỉ ngơi được không? Đợi hai ngày sau lại đến.
- Cũng được. Dương Khai gật gật đầu.
Cung Ngạo Phù ngay lập tức sắp xếp, đích thân đưa hắn, Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường đến ngọn núi cao nhất, tiến vào trong cung điện tốt nhất.
Nàng cũng không vì Dương Khai an bài bữa tiệc gì, bởi vì nàng biết Dương Khai cũng không để ý những điều này, chỉ dặn dò đệ tử môn hạ hầu hạ tận tâm, khi Dương Khai không cần thì tuyệt đối không được quấy rầy.
Ba ngày sau, tất cả thỏa đáng, Thạch Khổi cắn nuốt Thiên Huyễn Lưu Ly ba ngày, bụng thoạt nhìn có chút tròn vo, có thể thấy được số lượng khổng lồ.
Dương Khai bảo nó nôn ra Thiên Huyễn Lưu Ly, sau khi thu vào trong nhẫn không gian, liền từ giã Cung Ngạo Phù.
Trước khi đi, hắn để lại cho Lưu Ly Môn vài bí bảo Hư cấp, một vài linh đan Hư cấp dùng để tu luyện.
Chính là trả tương đương với những Thiên Huyễn Lưu Ly đã bị lấy đi kia, bất luận là bí bảo Hư cấp hay linh đan Hư cấp, đều là thứ cực kỳ quý trọng trên U Ám Tinh. Cung Ngạo Phù đương nhiên vui không kiềm được, dẫn trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ trong môn cung tiễn Dương Khai.
Mười ngày sau, tại Lăng Tiêu Tông.
Trên quảng trường nghị sự đại điện kia, một tòa pháp trận không gian mới được bố trí ra dưới sự chủ trì của Dương Khai.
Không gian pháp trận này, có chút không giống so với pháp trận Dương Khai đã từng bố trí trên U Ám Tinh trước đó, khác biệt chủ yếu nhất, chính là chiếm diện tích nhỏ hơn chút, nhưng cảm giác của toàn pháp trận lại càng tăng thêm ngưng trọng.
Đây là một pháp trận có thể tiến hành truyền tống đến tinh tú ở cự ly rất xa!
Cũng là pháp trận Dương Khai dùng để định vị Lăng Tiêu Tông!
Giống như trước kia đã làm, có này làm căn cơ, dương Khai chỉ cần ở bố trí pháp trận ở tinh tú bên kia, định vị tới đây, liền có thể tiến hành truyền tống.
Đến lúc này, hai đại pháp trận không gian của Lăng Tiêu Tông đã thành hình.
Một chỗ là bố trí bên ngoài Lăng Tiêu Tông, dùng để liên lạc với cả U Ám Tinh, chỗ khác là cái vừa bố trí xong này, tương lai có thể nối tiếp đến một nơi nào đó trong Tinh Vực, Dương Khai cũng vô cùng mong đợi.
Ba tháng, cả Lăng Tiêu Tông dốc hết toàn bộ tông lực, cũng thu thập không đến 2000 khối Không Linh Tinh cho Dương Khai mà thôi.
Những Không Linh Tinh này gần như đã là toàn bộ U Ám Tinh hiện có, trừ khi vẫn còn mỏ quặng Không Linh Tinh chưa được phát hiện. Theo tính toán của Dương Khai, những Không Linh Tinh này dùng để bố trí ba bốn pháp trận vượt Tinh Vực sẽ không vấn đề gì.
Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, cùng thân nhân bằng hữu nói lời từ biệt, Dương Khai lại một lần nữa đi vào tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa, cùng Dương Viêm hàn huyên một trận, lúc này mới tế ra Tinh Toa, bay thẳng lên trời.
Trong Lăng Tiêu Tông, vạn người ngẩng đầu lên nhìn, nhìn độn quang kia xông thẳng lên trời, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
- Thượng lộ bình an! Tô Nhan và Hạ Ngưng ở trên đỉnh những ngọn núi khác nhau, trong lòng đồng thời lặng lẽ cầu chúc.
Bên ngoài U Ám Tinh vạn dặm, gió mạnh vô hình của Tinh Vực ở khắp nơi, gió lốc tinh không lớn nhỏ hội tụ thành hình ở chỗ này, tùy tiện tàn phá, tiêu diệt, sau đó lại thành hìnhVòng đi vòng lại.
Biển thiên thạch bay nhanh vù vù, có thể khiến bất kỳ võ giả hoặc chiến hạm xâm nhập nào vào chỗ này tan xương nát thịt.
Đây là một tầng chắn của U Ám Tinh.
Võ giả U Ám Tinh gọi nó là Tử Vực!
Nó ở bên ngoài trăm vạn dặm, bao quanh U Ám Tinh, ngăn trở bất kỳ kẻ nào rời khỏi U Ám Tinh, cũng ngăn trở bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào trong.
Nếu như chỉ có hung hiểm này, vẫn chưa đủ để ngăn cản bước chân của cường giả Hư Vương Cảnh, mặc dù U Ám Tinh ở nơi hẻo lánh, mấy vạn năm tới rồi cũng sẽ có cường giả Hư Vương Cảnh giá lâm.
Nhưng trong Tinh Vực này, lại tích chứa thứ biến đổi muôn màu khiến cường giả Hư Vương Cảnh đều cảm nhận được.
Lực lượng đế uy!
Cũng chỉ có lực lượng đế uy mới có thể làm cho cường giả Hư Vương Cảnh chùn bước.
Lần trước khi Dương Khai đưa đám người Tiền Thông rời khỏi U Ám Tinh, là dựa vào phòng ngự cường đại của chiến hạm cấp Hư Vương, cố gắng sống sót, từ đây xông ra ngoài. Nhưng lần này, hắn lại lẻ loi một mình, chiến hạm cấp Hư Vương cũng lưu lại Lăng Tiêu Tông, đề phòng bất trắc.
Dương Khai chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hắn trước kia không biết Tử Vực này tạo thành như thế nào, nhưng sau này sau khi nghe Dương Viêm giải thích nhiều bí mật thượng cổ như vậy, liền đã hiểu rõ, khu vực Tử Vực này chính là do chiến trường đại chiến giữa Dương Viêm và Trùng Đế lưu lại.
Cho nên nơi này mới tràn đầy lực lượng đế uy, cho nên nơi này mới hung hiểm vô cùng.
Cũng may lực lượng đế uy tuy rằng vô cùng kinh khủng, nhưng cũng không phải lần đầu tiên Dương Khai cảm nhận, năm đó lúc Đế Uyển mở ra, hắn liền mượn lực lượng đế uy, đem lực lượng không gian dung hợp vào trong Thế tràng của bản thân.
Chống cự đối với lực lượng đế úy, Dương Khai tự tin không kém bất kì kẻ nào.
Hắn vọt thẳng vào trong Tử Vực, tránh né thiên thạch đánh đến từ bốn phương tám hướng.
Gió mạnh vô hình của Tinh Vực quét trên người hắn, giống như từng lưỡi giao sắc bén, cắt thân thể hắn, bắn tóe ra tia lửa chói mắt, phát ra thanh âm kẽo kẹt chói tai khiến người khác ghê răng.
Hào quang ngũ sắc nở rộ bên ngoài cơ thể Dương Khai, hắn đã vận dụng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm hộ thể!
Phối hợp với việc không ngừng uống Hỗn Thiên đan, thể lực Dương Khai giờ này đã sớm thăng hoa đến một loại cảnh giới khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.
Gió mạnh khiến Hư Vương Cảnh đều e sợ kia lại không thể làm thương hắn chút nào. Thỉnh thoảng có thiên thạch đánh vào người cũng trong khoảnh khắc bị chia năm xẻ bảy
Hắn sung sướng không sợ, vọt vào trong gió lốc Tinh Vực, gió lốc khổng lồ gần như có thể cắn nuốt hết một tinh tú rất nhanh nhấn chìm thân hình hắn.
Nhưng không mất quá lâu, Dương Khai liền từ trong gió lốc kia bình yên đi ra.
Vừa đi vừa chém, vừa đấu đá, thế không thể chống đỡ!
Trong lòng Dương Khai thậm chí vẫn còn rảnh rỗi để cảm ngộ thần kỳ và huyền diệu đế uy trong Tử Vực này.
Điều này có trợ giúp đối với trưởng thành và tăng lên của bản thân hơn so với hấp thu năng lượng trong Vực Thạch.
Thế của hắn dĩ nhiên đã đạt đến cảnh giới đại thành, thánh nguyên, thân thể, thần thức cũng đều đạt đến trình độ Phản Hư Cảnh đỉnh phong.
Nếu không bởi vì duyên cớ bị pháp tắc thiên địa của U Ám Tinh áp chế, hắn cũng có thể thử đi đột phá gông cùm Hư Vương Cảnh, thành Hư Vương Cảnh uy phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn thu hoạch càng ngày càng lớn.
Nhưng Dương Khai rất nhanh phát hiện ra một vài vấn đề, tìm hiểu lực lượng đế uy trong Tử Vực đúng là thể nghiệm khó có được, nhưng chung quy hắn luôn cảm thấy lực lượng đế uy uyên thâm khó hiểu, không dễ nắm chắc như vực trường trong Vực Thạch.
Hơi suy nghĩ một chút, Dương Khi liền hiểu rõ.
Bản thân mình giờ này mới chỉ là Hư Vương Cảnh đỉnh phong, cảnh giới kế tiếp là Hư Vương Cảnh, sau Hư Vương Cảnh, còn có một tầng cảnh giới cao hơn, còn cao hơn tầng cảnh giới này, mới là cấp bậc của Dương Viêm, mới có đế uy.
Giờ này đi tìm hiểu đế uy, quả thật có chút xa vời.
Giống như một đứa trẻ, điều kiện tiên quyết là học bò còn chưa xong, đã muốn đứng lên đi, đương nhiên là lực không đủ.
Xem ra tu luyện trong Tử Vực, tốt nhất là sau khi đạt đến Hư Vương Cảnh thì lại đến!
Nghĩ tới đây, Dương Khai cũng không lãng phí thời gian nữa, tiến thẳng về phía trước.
Trong đầu của hắn có Tinh Đồ, cho nên căn bản không phải lo sợ sẽ lạc đường trong Tinh Vực mênh mông. Mà thông qua Tinh Đồ, hắn cũng có thể tính toán ước chừng khoảng cách từ U Ám Tinh đến các tinh tú khác, ưu thế này chính là có ích cho việc hắn lựa chọn vị trí bố trí pháp trận không gian.
Vào một ngày của một năm sau, Dương Khai hạ xuống một tử tinh lạnh lẽo.
Trong Tinh vực, loại tử tinh lạnh giá như băng, không có hơi thở sinh linh, không có linh khí thiên địa, thậm chí ngay cả pháp tắc thiên địa cũng không hình thành như thế này có rất nhiều, đếm không xuể, hoặc qua cả tỉ tỉ năm, một vài tử tinh trong đó có thể diễn hóa ra pháp tắc, có thể sinh ra sinh linh, nhưng thời gian như thế quá xa vời, đại đa số tử tinh từ lúc sinh ra đến lúc bị hủy diệt, đều luôn ở vào trạng thái hoang vắng cô tịch.
Sau khi hạ xuống, Dương Khai cũng không lập tức nghỉ ngơi, mà tìm kiếm một hồi trong phạm vi chu vi ba mươi vạn dặm xung quanh.
Sau khi xác định nơi này không có hơi thở của bất kì sinh linh nào, hắn mới tìm một nơi có địa hình hang núi, chuẩn bị bố trí một tòa pháp trận không gian ở chỗ này.
Không gian pháp trận này, trở thành trạm trung chuyển liên lạc với thế giới bên ngoài của U Ám Tinh, là tồn tại không thể thiếu.