Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1697: Hà Quang Đảo




Trọng chấn tông môn là đại sự, có lẽ cần mấy chục năm mấy trăm năm nỗ lực, bất quá việc cấp bách là tạo quan hệ tốt với Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện, sau này xem họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trong trận hạo kiếp này, Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện nhanh chóng tích lũy được uy vọng hơn xa Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông và Tinh Đế Sơn năm đó, thế lực hai nhà đã trở thành đại biểu cường đại nhất U Ám Tinh.

Có thể nói trận hạo kiếp Thi Linh Giáo này đã giúp Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện nhanh chóng quật khởi!

Dãy núi Hải Giác, một đạo quang mang lóe lên, Tiền Thông và Dương Khai sóng vai hiện thân.

Tiền Thông trợn mắt nhìn Dương Khai, kinh ngạc không nói nên lời.

Hắn đã là cường giả Hư Vương Cảnh, tu vi còn cao hơn Dương Khai, nhưng hắn vẫn không hiểu Dương Khai mang mình tới đây như thế nào.

Đây tuyệt đối không đơn thuần là bí thuật không gian!

Nghĩ nghĩ, trong đầu Tiền Thông chợt có suy đoán làm hắn khiếp sợ:

- Ngươi luyện hóa căn nguyên U Ám Tinh, trở thành Tinh Chủ?

Chỉ có khi trở thành Tinh Chủ mới có thể mang mình từ Hải Giác Thành tới đây trong nháy mắt mà mình không phát hiện, nhớ lại lúc trước mình cảm thấy thiên địa biến hóa vi diệu, Tiền Thông gần như có thể khẳng định suy đoán của mình là chính xác.

- Ha ha, Tiền trưởng lão hảo nhãn lực, quả là ta đã luyện hóa căn nguyên U Ám Tinh. Dương Khai không phủ nhận, dù sao chuyện như vậy cũng không giấu được, hơn nữa Tiền Thông không phải người ngoài.

Tiền Thông thất thần, ngay sau đó biểu tình cổ quái nói: - Không ngờ, không ngờ ngươi lại đi trước mặt lão phu, tuổi trẻ đáng sợ a!

Hắn có chút cao hứng vì Dương Khai, lại có chút bị đả kích.

- Vận may mà thôi. Dương Khai không dám tự mãn, hắn có thể luyện hóa căn nguyên tinh tú, hoàn toàn là công lao của Dương Viêm, nếu không với bản lãnh của hắn, tối thiểu cũng phải tu luyện đến Hư Vương tam tầng cảnh mới có thể thử, căn nguyên U Ám Tinh bị Dương Viêm giam cầm trong thức hải hơn vạn năm, sớm đã không chịu nổi cô đơn, có Dương Khai đón nhận, đương nhiên để Dương Khai luyện hóa vô cùng dễ dàng.

Đây đúng là vận may.

- Một khi đã như vậy, lão phu cũng không cần động thủ, kế tiếp dựa vào ngươi đó. Tiền Thông cười ha hả, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, cũng không vì vậy mà hâm mộ hay ghen tỵ gì, mà chủ động lui một bước, lẳng lặng đứng nhìn.

Dương Khai không nhiều lời, thần niệm khuếch trương, quét qua phía dãy núi Hải Giác, sau khi nhận ra bên trong chỉ có Thi Linh tộc tồn tại, lúc này mới giơ hai tay lên, uy thế từ từ tăng lên.

Kèm theo động tác của hắn, toàn bộ dãy núi Hải Giác chấn động, tiếng vang kịch liệt truyền ra, ầm ù ù như tiếng trống trận, thanh âm truyền khắp mọi ngóc ngách trong núi.

Mắt thường có thể thấy được, dãy núi dài mấy trăm ngàn dặm lại từ từ bay lên.

Tiền Thông hít một hơi khí lạnh, sâu trong nội tâm tràn đầy khát vọng.

Đây là uy của Tinh Chủ, chỉ với ý nghĩ có thể thương hải tang điền, có thể dời núi lấp biển...

Hơn nữa, đây là do Dương Khai không muốn phá hủy dãy núi này, nếu không hắn hoàn toàn có thể làm cho dãy núi này biến mất.

Loại thủ đoạn này, cho dù hắn vận hết toàn lực cũng không thể làm được.

Dị thường xảy ra làm kinh động Thi Linh tộc trốn trong núi, vô số tộc nhân Thi Linh tộc bay tới muốn dò xét tình hình, nhưng bọn họ nhanh chóng hoảng sợ khi phát hiện cả dãy núi Hải Giác bị một cổ lực lượng vô hình giam cầm, bọn họ không thể ngự không phi hành, cũng không thể thoát khỏi nơi này

Không ngờ nơi sinh sống của mình lại trở thành một cái lồng giam.

Người Thi Linh tộc kêu to hoảng hốt, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ sau mười mấy hơi thở, dãy núi Giác Hải đã bay lên cao một trượng, Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai bàn tay đang giơ lên đột ngột hạ xuống.

Ầm ầm...

Dãy núi dài mấy trăm ngàn dặm rơi xuống.

Mặt đất lay động kịch liệt, hàng loạt nổ đùng đùng truyền ra từ trong núi, linh khí thiên địa lúc này biến thành lưỡi dao sắc bén, bạo ngược trong cơ thể tộc nhân Thi Linh tộc.

Đùng đùng đùng đùng...

Từng tiếng nổ tung vang lên, từng tên Thi Linh tộc đã nổ tung thành bột phấn.

Chờ đến khi ổn định lại, Dương Khai lại dùng thần niệm quét qua, dãy núi Hải Giác đã không còn dấu vết Thi Linh tộc, mấy ngàn tên chạy thoát tới đây đều bị giết chết.

Tiền Thông nhìn thấy cảm thán, hồi lâu sau mới thở ra một hơi: - Trường hạo kiếp này dừng ở đây rồi.

- Chờ giết được giáo chủ Thi Linh Giáo là có thể hoàn toàn an tâm. Dương Khai mỉm cười.

- Chuyện này làm ngươi tốn sức rồi, lão phu hiện tại... a, chờ ngươi giết được hắn, lão phu nói với ngươi chuyện này, tạm thời không gấp.

Hiển nhiên Tiền Thông có chuyện gì đó, nhưng hiện tại hắn không muốn nói, Dương Khai cũng không miễn cưỡng.

Hai người nhanh chóng tách ra, Tiền Thông quay trở về trấn giữ Ảnh Nguyệt Điện, chủ trì xây dựng lại tông môn, còn Dương Khai chạy thẳng tới Vô Ưu Hải, chuyến này hắn phải tìm Trùng Đế, làm cho hắn hoàn toàn biến mất ở cõi đời này.

Lúc trước khi hắn tìm Thi Linh tộc đã từng lưu ý tìm khí tức của Trùng Đế, đáng tiếc là không tìm được.

Cho nên hắn nghĩ mục tiêu ở trong Vô Ưu Hải, hắn tin phán đoán của mình không sai.

U Ám Tinh rất lớn, thế lực trên biển và thế lực trên lục địa là hai hệ thống bất đồng, các võ giả hiếm khi dính dáng tới nhau, cho nên lần này tuy Thi Linh Giáo náo loạn trên lục địa U Ám Tinh, các đại tông môn đều tổn thất thảm trọng, nhưng các thế lực ở đáy biển sâu không bị ảnh hưởng.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, những tộc nhân Thi Linh tộc mới muốn chạy vào Vô Ưu Hải để tránh các đại tông môn đuổi giết.

Dương Khai không phải lần đầu tiên tới Vô Ưu Hải, lần trước lúc ra khỏi Đế Uyển, trong lúc vô ý đi ngang qua đây, bất quá lúc đó hắn nóng lòng trở về tông, chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của Vô Ưu Hải, không nói lên được điều gì.

Chuyến này hắn cố ý tìm tung tích Trùng Đế, sẵn tiện khám phá nơi này.

Thế lực dưới đáy biển sâu tuyệt đối không thể khinh thường, trên rất nhiều hòn đảo đều có Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ.

Nhưng giờ hắn đã là Tinh Chủ U Ám Tinh, trên lục địa hay trên biển đối với hắn không có gì khác biệt, tất cả mọi thứ trên U Ám Tinh hắn đều có thể dễ dàng thống trị.

Hà Quang Đảo, lệ thuộc tông môn lớn nhất đáy biển sâu, Hải Điện.

Hải Điện có uy danh hiển hách dưới đáy biển, dân ở đây có thể không biết Lăng Tiêu Tông, không biết Tinh Đế Sơn, nhưng tuyệt đối không thể không biết Hải Điện.

Thế lực này có truyền thừa không ngắn hơn so với Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông năm đó, vô số năm tích lũy, trên biển tài nguyên phong phú làm cho thế lực Hải Điện càng ngày càng khổng lồ, gần như chiếm lĩnh một nửa khu vực đáy biển.

Dưới đáy biển sâu, Hải Điện tuyệt đối là một quái vật lớn.

Nếu không vì đa số công pháp của họ đều là thủy hệ băng hệ, lên lục địa thực lực bị giảm, chỉ sợ U Ám Tinh sớm đã không có Chiến Thiên Minh hay Lôi Đài Tông gì, chỉ cần Hải Điện cũng đủ để nhất thống U Ám Tinh.

Nhưng bởi vì nhiều yếu tố, Hải Điện chỉ có thể diễu võ dương oai dưới đáy biển sâu, không thể lên tới lục địa.

Ngày hôm đó, Dương Khai đi tới Hà Quang Đảo có diện tích ngàn dặm.

Hòn đảo này không coi là nhỏ, nằm trong top 100 của Hải Điện, có vật tư phong phú, hải sản dồi dào, mỗi một năm đều mang lại cho Hải Điện lượng lớn vật tư tu luyện, là một hòn đảo được Hải Điện cực kỳ coi trọng.

Dương Khai biến thành lưu quang, vừa đáp xuống là đệ tử Hải Điện lập tức phát giác.

Võ giả lục địa bất luận là ăn mặc hay màu da đều khác trên biển, cho nên khi Dương Khai vừa đáp xuống liền bị một đội phụ trách tuần tra hòn đảo, duy trì trị an bao vây.

Hà Quang Đảo không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, bất kỳ kẻ nào muốn vào cũng phải theo một vị trí nhất định, điều tra rõ thân phận, đồng thời nộp một số thánh tinh mới được vào.

Còn như Dương Khai từ không trung đáp xuống như vậy, chính là khiêu khích Hải Điện.

Cho nên đội đệ tử Hải Điện đều mang sắc mặt không tốt, mặc dù đã nhận ra Dương Khai rất cường đại, nhưng không sợ hãi lắm.

Dương Khai cũng không muốn gặp bọn họ, mà bước tới một bước, sau đó biến mất.

- Tiểu tử kia đâu rồi? Người có thực lực cao nhất trong đội kinh hô, nhìn xung quanh nhưng không phát hiện dấu vết của Dương Khai.

Những người khác nhìn nhau, có chút rợn tóc gáy.

Đối phương biến mất thần không hay quỷ không biết, điều này nói lên rằng nếu hắn muốn, cũng có thể lấy mạng họ như vậy.

Lúc này họ mới cảm thấy sợ hãi.

- Các ngươi phân tán ra, tìm dấu vết của tên kia, ta đi bẩm báo với đảo chủ! Võ giả cầm đầu biến sắc, lập tức quyết định.

Bỗng nhiên có một cường giả như vậy tới Hà Quang Đảo, bất kể đối phương có mục đích gì cũng phải báo với đảo chủ một tiếng.

Mọi người đồng ý, lập tức phân tán.

Trong một căn nhà gỗ vắng vẻ gần biển, Dương Khai thản nhiên hiện thân, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười.

Cảnh sắc không tệ, đối diện là biển rộng, bao lấy Hà Quang Đảo, lúc này là lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều tà chiếu rọi Hà Quang Đảo, đúng là một nơi nghỉ dưỡng tốt.

Mấy võ giả thực lực không cao đang cảnh giới ngoài nhà gỗ chợt thấy Dương Khai hiện thân đều sửng sốt, ngay sau đó như nhận được chỉ thị, tất cả đều hung thần ác sát thúc giục thánh nguyên, lấy bí bảo ra, đánh tới Dương Khai.

Dương Khai nhíu mày, nhận ra tình huống của bọn họ bất thường, không đuổi tận giết tuyệt, mà đưa tay nắm lấy hư không.

Linh khí thiên địa biến thành dây thừng vững chắc, trói lấy các võ giả, làm cho bọn họ không thể động đậy.

Mấy võ giả lập tức xanh mặt, kinh hãi nhìn Dương Khai.

- Ta đã tới rồi, ngươi trốn cũng không được, sao không hiện thân, dấu đầu lộ đuôi làm cái gì? Dương Khai quát lớn, chắp hai tay sau lưng, đứng tại chỗ lẳng lặng chờ.