Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1693: Đoạt xá vô hạn




Năm ngày sau, Dương Khai và Tiền Thông đang mang vẻ mặt khó coi nhìn một cổ thi thể trước mặt.

Cỗ thi thể này cũng không phải là Thi Linh tộc, mà là một võ giả nhân loại, tu vi không cao, chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi.

Nhưng đây cũng chính là cỗ thân thể thứ hai mươi bảy bị vị giáo chủ Thi Linh Giáo thần bí kia đoạt xá!

Dường như hắn cũng không vì đoạt xá mà làm cho thần hồn bản thân bị hao tổn, ngược lại, hắn có thể đoạt xá vô hạn những thân thể khác nhau.

Điều này hoàn toàn trái ngược với nhận thức thông thường của Dương Khai. Một khi cường giả bị mất đi thân thể, thần hồn quả thật có thể tìm thân thể thích hợp tiến hành đoạt xá, nhưng đoạt xá là một chuyện rất nguy hiểm, rất có thể sẽ bị cắn trả, bị đối tượng đoạt xá cắn nuốt khiến cho thần hồn câu diệt. Mà cho dù không bị cắn nuốt, mỗi một lần đoạt xá đều sẽ tiêu hao hồn lực cực lớn.

Tuyệt đối không ai có thể đoạt xá hai lần trong một khoảng thời gian ngắn!

Nhưng tên giáo chủ Thi Linh Giáo thần bí kia lại phá vỡ quy tắc này, chỉ ngắn ngủi có 5 ngày hắn đã đoạt xá 27 lần. Tuy rằng mỗi một lần đều bị Dương Khai nắm được đuôi, truy kích không tha, thậm chí giết chết thân thể đoạt xá, nhưng mỗi một lần thần hồn của hắn đều có thể trốn thoát!

Suốt 5 ngày truy kích mà vẫn chưa thể giết chết giáo chủ Thi Linh Giáo, Dương Khai và Tiền Thông đều đã nhận ra tên địch này rất khó giải quyết.

Tuy nhiên cũng không phải là không hề có thu hoạch.

Bọn họ phát hiện ra, không phải thân thể nào tên giáo chủ Thi Linh Giáo cũng đoạt xá được, chỉ có những người bị hắn gieo Vạn Độc Tà Cổ vào trong đầu, mới có thể trở thành đối tượng để hắn đoạt xá.

Vạn Độc Tà Cổ, Dương Khai đã tiếp xúc qua một lần, lúc trước chính Tạ Lệ của Tạ gia bị Vạn Độc Tà Cổ khống chế, cho nên mới ngu xuẩn dẫn toàn tộc tấn công Long Huyệt Sơn, cuối cùng bị chết không toàn thây.

Loại trùng nhỏ quỷ dị như vậy chính là bí thuật độc môn của giáo chủ Thi Linh Giáo. Một khi bị gieo Vạn Độc Tà Cổ, bất kỳ sinh linh nào đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, phục vụ duy nhất một mình hắn.

Hắn dựa vào thủ đoạn này để nô dịch những tên thuộc hạ cứng đầu, cũng dựa vào thủ đoạn này để thần hồn tiến hành đoạt xá chạy trốn!

Chỉ cần có Vạn Độc Tà Cổ tồn tại trong khoảng cách nhất định, thì thần hồn của hắn sẽ không chịu hạn chế về không gian, trong nháy mắt sẽ tới được vị trí của Vạn Độc Tà Cổ, tiến hành đoạt xá.

Ngoại trừ biết được thông tin này, Dương Khai và Tiền Thông còn bén nhạy phát hiện ra, thân thể mà giáo chủ Thi Linh Giáo lựa chọn đoạt xá có tu vi càng ngày càng thấp.

Lúc mới bắt đầu, thân thể hắn đoạt xá vẫn là Phản Hư tam tầng cảnh, đều là những Thi tướng đứng đầu, nhưng không tới hai ngày sau, hắn chỉ có thể đoạt xá Phản Hư lưỡng tầng cảnh, cho tới bây giờ hắn chỉ có thể đoạt xá những sinh linh Phản Hư nhất tầng cảnh!

Thuật đoạt xá của hắn không phải là không có nhược điểm, mà cũng có tổn hại nhất định, loại thương tổn này là nhằm vào thần hồn, ngay cả giáo chủ Thi Linh Giáo kia cũng không thể nào tránh khỏi.

Tuy là như vậy, nhưng tinh lực của Dương Khai và Tiền Thông cũng tiêu hao rất nhiều.

- Tiếp tục đi, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu, lão phu không tin hắn có thể thoát khỏi tay của lão phu! Tiền Thông tức lộn ruột, hiện tại tốt xấu gì lão cũng là cường giả Hư Vương Cảnh, xứng với danh hiệu đệ nhất trên U Ám Tinh. Nhưng đang trong lúc cuộc sống thỏa mãn nhất, không ngờ lại không thể bắt được một tên giáo chủ Thi Linh Giáo, điều này làm cho lão rất phẫn nộ.

Tiền Thông cũng không biết rằng, lai lịch của tên giáo chủ Thi Linh Giáo này so với tên Hư Vương Cảnh như lão lớn hơn rất nhiều.

- Phát hiện dấu vết của hắn chưa? Tiền Thông quay đầu nhìn Dương Khai hỏi.

Sau mấy ngày đuổi giết, Tiền Thông cũng đã hiểu rõ sự quỷ dị của giáo chủ Thi Linh Giáo. Lão tự nhủ nếu không có Dương Khai truy tung, chỉ dựa vào một mình lão thì căn bản không thể nhổ cỏ tận gốc được.

Lão hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết thần hồn giáo chủ Thi Linh Giáo bỏ chạy.

Dương Khai nhắm mắt cảm ứng, một lúc lâu sau mới chợt mở mắt, rồi không nói một lời đưa tay xé rách hư không.

Tại một nơi trong rừng, một tên thanh niên khôi ngô tà ác đang chạy ào đi, tên thanh niên này nhìn qua chỉ khoảng 30 tuổi, toàn thân tràn ngập dao động thánh nguyên của Phản Hư nhất tầng cảnh, bộ dáng của hắn khá chật vật, hai tròng mắt đỏ thẫm khiếp người, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Hắn vừa chạy thục mạng, vừa thu liễm khí tức của mình, thả ra thần niệm cảm ứng xung quanh.

Trong phạm vi ba mươi dặm xung quanh không có động tĩnh gì.

Nhưng thanh niên khôi ngô tà ác kia cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại, vẫn chạy thục mạng như cũ, tựa như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo hắn vậy.

Trên mặt của hắn hết sức tà ác, ánh mắt hiện lên vẻ thù hận sâu đậm.

Nhớ năm xưa, dù là ở "chỗ đó" hắn cũng có tiếng tăm vang dội, người dám trêu chọc vào hắn quả thật không có mấy ai. Nhưng từ khi đến cái hành tinh tu luyện xui xẻo trong Tinh Vực này, trong mấy vạn năm trở lại đây, vận số của hắn càng ngày càng kém, đầu tiên là bị Dương Viêm đánh tan xương nát thịt, trải qua mấy vạn năm mới sống lại.

Rồi trong giờ phút này, hắn lại bị một tên Phản Hư tam tầng cảnh rác rưởi đuổi theo đến mức lên trời không lối, xuống đất không đường.

Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ cần một ánh mắt của hắn đã có thể khiến cho tên rác rưởi kia bị băm thành vạn mảnh, nhưng hiện tại hắn không thể không chạy trốn.

Thanh niên khôi ngô tà ác lập tức có một loại cảm giác bi phẫn "Rồng bơi lên cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", khiến khí huyết của hắn đảo loạn, hít thở khó khăn.

Thuật bỏ chạy của thần hồn hắn tuyệt diệu có một không hai, cho dù là Hư Vương Cảnh cũng không thể phát hiện được, nhưng tên tiểu tử gọi là Dương Khai kia không ngờ lại tu luyện bí thuật không gian hiếm thấy! Nếu không phải vậy, lắm sao có thể tóm được đuôi hắn nhiều lần như vậy chứ?

Bí thuật không gian này, cho dù ở "chỗ đó" cũng rất ít người có thể tu luyện được, hắn nghĩ nát óc vẫn không hiểu được, ở một nơi như thế này sao lại có người có thể tu luyện được bí thuật không gian đến cảnh giới thâm hậu như vậy chứ, thậm chí còn có thể xé rách không gian, trong nháy mắt đã dịch chuyển được mấy ngàn dặm.

Ngay khi hắn đang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên hư không phía trước truyền đến một luồng dao động năng lượng kỳ lạ.

Thanh niên khôi ngô tà dị chợt ngừng bước, vẻ mặt trở nên tái xanh.

Tình huống như vậy đã xuất hiện mấy chục lần, đối với chuyện này hắn cũng không xa lạ gì, cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh điều gì.

- Đây là do các ngươi ép ta đó! Ánh mắt thanh niên khôi ngô tà dị tràn đầy vẻ thâm độc, tựa như đã hạ quyết định quan trọng gì đó, liền dừng lại, lẳng lẳng đứng chờ.

Luồng dao động năng lượng kỳ lạ ở hư không phía trước càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh, một khe nứt liền bỗng nhiên xuất hiện, bên trong cái khe là không gian trống rỗng đen như mực.

Hai bóng người từ khe nứt không gian đi ra, dẫn đầu là Tiền Thông, theo sau chính là Dương Khai.

Tiền Thông vừa hiện thân, thần hồn mãnh mẽ đã lập tức khóa chặt thanh niên khôi ngô tà dị, ngay cả nói chuyện cũng không liền triển khai Vực trường bao phủ thanh niên khôi ngô tà dị vào bên trong, vực trường hội tụ cảnh giới Phong tràn ngập, biến thành đủ loại sát chiêu ập tới tên thanh niên kia.

Tu vi của đối phương lần đoạt xá này chỉ còn Phản Hư nhất tầng cảnh, thậm chí Tiền Thông còn không thèm ra tay, chỉ cần dựa vào uy năng của Vực trường đã có thể dễ dàng giết chết hắn.

Thanh niên khôi ngô tà dị chợt cười ha hả nói: - Lũ kiến hèn mọn kia, hãy hứng chịu cơn tức giận của bổn tọa đi!

Vừa dứt lời, hắn liền há to miệng phun ra một luồng khí tức màu xanh biếc. Khí tức xanh biếc kia khẽ vặn vẹo trong không trung rồi đột nhiên biến thành một thanh trường đao màu xanh biếc, trên thân đao có những phù văn và đồ án phức tạp, khiến người xem cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Trường đao xanh biếc từ giữa không trung mạnh mẽ chém xuống phía dưới một nhát, không một tiếng động.

Lập tức một màn khiến người ta khiếp sợ liền xuất hiện, Vực trường của Tiền Thông bị một đao này chém đứt, trong nháy mắt đã vỡ tan.

Cùng lúc đó, sắc mặt Tiền Thông và Dương Khai đều tái đi, trong tầm mắt của hai người, trường đao xanh biếc kia lại tỏa ra một luồng ý cảnh thần kỳ, xuyên phá tầng chắn của thần hồn, xông thẳng vào thức hải, sau đó lại hóa thành ảo ảnh trường đao xanh biếc, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém xuống.

Thức hải bị khí kình bén nhọn chém xuống, hải dương liền phân thành hai nửa, trong chốc lát cuồng phong gào thét, sóng cuộn mãnh liệt, trời đất cũng phải biến sắc.

Mà thế giới thức hải nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng thu hẹp lại.

Thần hồn lực của Dương Khai và Tiền Thông bị dính một đao tiêu hao tới hơn một phần ba.

Hai người đều không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn, đầu muốn vỡ toác ra, trước mặt tối đen, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt hai người đều tái nhợt, không ngờ đối phương lại còn có tuyệt chiêu bá đạo như vậy, vội vàng vận chuyển thánh nguyên phòng hộ.

Mà thanh niên khôi ngô tà dị kia sau khi thi triển ra một chiêu, sắc mặt cũng trở nên trắng như tuyết, cả người lảo đảo sắp ngã, muốn thừa cơ truy kích, cho Dương Khai và Tiền Thông một đao nữa, nhưng lại có lòng mà không có sức.

Thanh niên khôi ngô tà dị mắng to một tiếng, rồi bỗng nhiên nổ tung xác thành vụn phấn.

Một luồng thần hồn lực chợt từ vị trí của thanh niên khôi ngô tà dị kia phóng đi, quay một vòng trên không trung cuốn lấy luồng khí tức có thể biến thành trường đao xanh biếc, rồi phá vỡ hư không trốn xa.

Dương Khai chăm chú nhìn phương hướng hắn bỏ chạy, cảm ứng, nhưng xung quanh lại tràn ngập một luồng ý cảnh kỳ lạ, như thể phong tỏa vùng không gian này lại vậy, khiến hắn không thể tìm kiếm động tĩnh của đối phương.

Trong đầu một lần nữa truyền đến cơn đau thấu tim, Dương Khai rên lên một tiếng, vội vàng lấy ra một bình ngọc, đổ ra vài viên linh đan đưa cho Tiền Thông một nửa, còn một nửa liền nhét vào trong miệng, khoanh chân điều tức.

Thấy vậy, Tiền Thông cũng uống linh đan, rồi nhắm mắt điều tức theo.

Khoảng một ngày sau, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn như cũ còn lưu lại vẻ sợ hãi.

Hắn có chí bảo tầm cỡ Ôn Thần Liên bảy màu, cho nên mặc dù thần hồn bị hao tổn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, sau một ngày bồi bổ thần hồn, đã khôi cơ bản khôi phục lại.

Nhưng còn Tiền Thông, xem ra đã bị tổn thương không nhẹ, mặc dù lão là Hư Vương Cảnh, nhưng dính phải một kích như vậy, không mất một năm rưỡi chỉ sợ không thể khôi phục.

Dường như cảm ứng được ánh mắt Dương Khai, Tiền Thông cũng mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhợt, trầm ngâm hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: - Tên kia đã chạy thoát rồi sao?

Dương Khai im lặng gật gật đầu.

Tiền Thông nặng nề thở dài, than thở: - Người này rất kinh khủng, lão phu vốn tưởng rằng sau khi tấn cấp lên Hư Vương Cảnh có thể vô địch trên U Ám Tinh, không ngờ lại ăn thiệt thòi trên tay hắn, đúng là thiên hạ rộng lớn, nhân tài nhiều không kể xiết mà! Hắn sử dụng bảo bối gì, vì sao uy lực lại mạnh mẽ như vậy?

Dương Khai trầm ngâm một lúc, rồi nói: - Nói chung là Đế Bảo.

- Đế Bảo sao? Tiền Thông nhướng mày, tựa như nghĩ ra gì đó liền cảm ứng xung quanh rồi gật gật đầu nói: - Nói vậy cũng có lý, xung quanh nơi này quả thực là tràn ngập lực lượng đế uy, nhưng tại sao không giống như đế uy mà ta đã cảm nhận được lúc ở trong Đế Uyển chứ?

Dương Khai nhìn lão, thầm nghĩ trên đời này Đại Đế không chỉ một vị, nhưng cũng không nói ra.

Chỉ có lực lượng đế uy, mới có thể ngăn cản bí thuật không gian của Dương Khai truy lùng, để cho giáo chủ Thi Linh Giáo cuối cùng trốn thoát mà thôi.