Bóng người ngồi ngay ngắn ở trên ghế kia ăn mặc cũng bình thường, toàn thân được một tầng năng lượng kỳ quái che khuất, dù Dương Khai đã vận dụng thần niệm, nhưng cũng không thể nhìn kỹ khuôn mặt của hắn.
Dương Khai có một loại cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp đối phương ở đâu rồi thì phải.
Sự phát hiện này khiến Dương Khai nhướng mày.
Nếu như hắn không đoán sai, người này chắc hẳn chính là giáo chủ thần bí của Thi Linh Giáo kia.
Nhưng Dương Khai chợt nhận thấy trên người hắn không không có chút thi khí nào! Nói cách khác, hắn cũng không phải là Thi Linh tộc.
Chẳng lẽ đúng như Dương Viêm nói, người này là người đã đại chiến với Dương Viêm năm xưa, chỉ vì nắm giữ được phương pháp chuyển hóa và khống chế Thi Linh tộc, cho nên mới có thể làm mưa làm gió được?
Trong lúc Dương Khai đang trầm tư suy nghĩ, kia người bỗng nhiên cười vang, rồi nhẹ nhàng vỗ tay, dùng một loại ngữ điệu tán thưởng nói:
- Quả nhiên ngươi đã tìm tới đây, đúng là can đảm đó!
Nghe được giọng nói của người này, Dương Khai giương liền mày lên, vẻ mặt trở nên cổ quái, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía hắn, tựa như đang xuyên thấu qua lớp ngăn cách kia để nhìn rõ hình dạng của hắn vậy.
Đối phương cũng không có ý định che giấu, lực lượng kỳ dị ở trên mặt dần dần tan đi, lộ ra một gương mặt anh tuấn.
- Lục Diệp? Dương Khai khẽ quát.
Người này, không ngờ lại chính là người đã kiếm chuyện với hắn mấy lần, thậm chí còn chặn giết hắn, thiếu chủ Lưu Vân Cốc, Lục Diệp!
Lần đầu tiên chạm trán với hắn là lúc tranh đoạt Hồng Chúc Quả trong lần Lưu Viêm Sa Địa mở ra kia, Lục Diệp đánh lén, Dương Khai và hắn giao đấu một trận, kết quả đã chém rơi một cánh tay của hắn, nhưng cũng để cho hắn trốn thoát mất.
Lần chạm trán sau chính là trận chiến ở Long Huyệt Sơn, sau lưng Tạ gia có bóng dáng của Lục Diệp, là do Lục Diệp giật dây khống chế đám người Tạ Lệ tấn công Long Huyệt Sơn.
Dương Khai không biết là rốt cuộc hắn và Lục Diệp có thù oán gì, mà lại khiến cho Lục Diệp nhớ đến hắn như vậy.
Trước kia Dương Khai còn tưởng rằng hắn chỉ là đơn thuần thù địch với mình, nhưng hiện tại... trong đầu Dương Khai bỗng nhiên lóe lên một cái, liên kết đủ loại đầu mối lại, liền hiện lên một suy đoán hết sức to gan.
- Có lẽ ta không nên xưng hô ngươi là Lục Diệp, dù sao đây cũng chỉ là thân thể sau khi ngươi đoạt xá! Dương Khai khẽ nhếch mép, lộ ra vẻ khẳng định nói.
Lục Diệp đang ngồi ngay ngắn trên ghế rõ ràng thoáng ngạc nhiên một cái, tựa như đã bị nói trúng tim đen làm cho hơi giật mình vậy, hắn liền nhìn Dương Khai nói: - Không ngờ ngươi cũng đoán ra, bổn tọa quả thực là đã coi thường ngươi!
- Điều này có gì khó chứ? Dương Khai khẽ cười nói: - Lần đầu tiên gặp chúng ta mặt là tại Tẩy Hồn Thần Thủy trong Lưu Viêm Sa Địa. Ở đó ta đã lấy được một khối Hư Niệm Tinh, còn ngươi từ đó về sau nhớ ta mãi không quên, chẳng lẽ Hư Niệm Tinh là của ngươi sao?
Gương mặt vốn anh tuấn hiền lành của Lục Diệp bỗng nhiên trở nên dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, quát lên: - Không sai, Hư Niệm Tinh đó chính là của bổn tọa, ngươi đã giấu nó đi đâu, sao bổn tọa không thể cảm ứng dược khí tức của nó?
Chuyện này quả thực chính là ác mộng của Lục Diệp. Nếu Dương Khai không đoạt đi Hư Niệm Tinh của hắn, sau khi đoạt xá, hắn chỉ cần dung hợp Hư Niệm Tinh vào cơ thể, thì trong nháy mắt ít nhất cũng sẽ khôi phục được một nửa thực lực. Cho dù bị thiên địa pháp tắc U Ám Tinh áp chế khiến hắn không thể đột phá Hư Vương Cảnh ở đây, thì với tu vi với Phản Hư Cảnh đỉnh phong, hắn muốn rời khỏi U Ám Tinh cũng không có vấn đề gì lớn.
Lúc đó, chỉ cần hắn tìm một chỗ bế quan mấy chục năm, thì việc khôi phục tu vi vốn có cũng không phải mộng tưởng, đến lúc đó, cả Tinh Vực chính là thiên hạ của hắn.
Nhưng viễn cảnh tốt đẹp này đã bị Dương Khai phá hủy tất cả!
Hắn không thể cảm ứng được Hư Niệm Tinh chứ đừng nói chi đến việc tìm lại nó. Đây chính là tinh hoa tu luyện cả đời hắn kết tinh thành, nếu không có vật đó thì với tố chất thân thể của Lục Diệp, muốn khôi phục thực lực quả thực là khó như lên trời.
Bao năm qua, hắn mới chỉ tu luyện đến tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, điều này quả thực làm cho hắn khó có thể nhịn nổi!
- Ngại quả, thứ đó đã bị ta dung hợp rồi! Dương Khai cười tủm tỉm dùng ngón tay chỉ vào đầu của mình.
- Không thể nào! Lục Diệp liên tục lắc đầu phủ nhận, khinh bỉ nhìn Dương Khai như một con kiến hôi, rồi cười nhạo nói: - Dựa vào thực lực của ngươi mà cũng đòi dung hợp được Hư Niệm Tinh của bổn tọa sao, đúng là vọng tưởng!
Luồng thần hồn đoạt xá thân thể Lục Diệp kia chính là nhân vật có cùng cấp bậc với Tinh Không Đại Đế khi còn sống, nên dĩ nhiên Hư Niệm Tinh mà hắn lưu lại có cấp bậc cực cao. Cho dù là cường giả Hư Vương Cảnh, nếu tùy tiện dung hợp, thức hải cũng sẽ bị nứt vỡ, thần hồn câu diệt.
Dương Khai lúc đó chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, sao có thể dung hợp được chứ?
Hiển nhiên Lục Diệp sẽ không tin tưởng loại chuyện hoang đường này, chỉ nghĩ rằng Dương Khai đang nói dối, dùng thủ đoạn đặc biệt gì đó giấu Hư Niệm Tinh đi, khiến hắn không thể cảm ứng được.
- Tin hay không tùy ngươi! Dương Khai nhún nhún vai không quan tâm, dĩ nhiên hắn không có nghĩa vụ phải giải thích rõ cho đối phương. Có chí bảo tầm cỡ Ôn Thần Liên, việc dung hợp Hư Niệm Tinh kia hắn hầu như không cần phải làm cái gì, thậm chí tới tận rất lâu sau này hắn mới biết khối tinh thạch kia chính là Hư Niệm Tinh.
- Bớt nói nhảm đi, hôm nay nếu ngươi đã tới thì cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa. Hư Niệm Tinh rốt cuộc ở đâu, chỉ cần bổn tọa bắt giữ ngươi, không phải sẽ hỏi ra sao? Lục Diệp hừ lạnh một tiếng, khí tức trên người đột nhiên trở nên hung bạo tà ác.
Dương Khai cười ha hả nói: - Chết đến nơi rồi còn khoác lác!
Lục Diệp nghe vậy, không khỏi ngẩn người ra.
Ngay sau đó, cả Thi huyệt đột nhiên đất rung núi chuyển, một luồng khí tức vô cùng sắc bén ồ ạt phủ xuống. Khí tức kia rất mạnh mẽ, khiến thân thể Lục Diệp như bị giam cầm lại vậy, không nhúc nhích được, chỉ có khuôn mặt là đang hết sức khó coi đứng đó.
Ầm ầm...
Mặt đất tựa như muốn nứt ra, những tiếng nổ lớn liên tiếp truyền xuống. Chỉ sau một khắc, bên trên cung điện nơi Dương Khai và Lục Diệp đang đứng chợt xuất hiện một lổ thủng, một bóng người từ trong đó bay ra, nện thẳng một chưởng về phía Lục Diệp.
Sắc mặt Lục Diệp đại biến, Thế trường của bản thân liền được điều động một cách điên cuồng, muốn thoát khỏi khí thế áp đảo kia.
Nhưng bàn tay trước mặt này lại khiến cho mọi cố gắng của hắn đều trở nên tốn công vô ích.
Thế trường dễ dàng bị vỡ vụn, khi bàn tay kia đánh xuống, Lục Diệp chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó cả người liền bị đập thành thịt nát, bê bết đầy đất.
Tiền Thông lúc này mới hạ xuống, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, cùng Dương Khai liếc nhau.
Dương Khai cũng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Hiển nhiên hai người đều không ngờ, Lục Diệp lại bị đập chết đơn giản như vậy!
- Đây là giáo chủ Thi Linh Giáo sao?
Tiền Thông ngạc nhiên hỏi.
Dương Khai gật gật đầu: - Không sai, chính là hắn!
- Lão phu đã quá coi trọng hắn rồi. Tiền Thông hừ lạnh một tiếng, tuy rằng lão vẫn luôn không xem tên giáo chủ Thi Linh Giáo này ra gì, nhưng cũng không ngờ đối phương lại bị đánh chết dễ dàng như vậy. Điều này khiến cho lão có cảm giác như là đấm vào không khí vậy.
Dương Khai không nói gì, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác không thích hợp. Từ trong tiềm thức hắn vẫn luôn cảm thấy Lục Diệp không thể chết dễ dàng như vậy, dù sao năm xưa hắn còn từ trong tay Dương Viêm chạy thoát mà Dương Viêm cũng không nhận ra được, huống chi là bây giờ.
Cho dù Tiền Thông là cường giả Hư Vương Cảnh, nhưng bàn về trình độ cáo già xảo quyệt, làm sao so được với tên này chứ?
Nghĩ tới đây, Dương Khai thầm giật mình, vội vàng phóng ra thần niệm ồ ạt khuếch tán ra ngoài.
Khi hắn tỏa ra thần niệm cảm để cảm ứng, cảnh vật khắp Táng Hùng Cốc trong nháy mắt liền rõ như lòng bàn tay.
Bỗng nhiên, hắn liền nhận ra một luồng khí tức mờ ảo đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi phóng ra ngoài, hết sức kín đáo. Nếu không phải hắn nảy sinh nghi ngờ cố ý dò xét, thì chỉ sợ quả thật là không thể phát hiện ra.
Mà khi luồng khí tức này bỏ chạy, lại hiện ra một chút dao động của lực lượng không gian.
- Tiền trưởng lão! Dương Khai quát to một tiếng, hai tay bỗng nhiên quơ về phía trước xé một cái, một khe nứt không gian lập tức hình thành.
Tiền Thông cau mày, tuy không rõ tại sao Dương Khai lại làm như vậy, nhưng theo bản năng lão vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, không hỏi một lời liền cùng Dương Khai chui thẳng vào trong khe nứt không gian.
Phía ngoài Táng Hùng Cốc, một tên Thi tướng mặc áo bào đen đang ẩn nấp ở một chỗ điều tức, dường như hắn đã ngồi ở chỗ này rất lâu rồi, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Một khắc sau, toàn thân tên Thi tướng áo đen này bỗng nhiên run lên, khí tức liên tiếp tăng lên đến tận Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, dù so với Diệp Tích Quân không kém bao nhiêu.
Hắn từ từ mở mắt, hai tròng mắt hiện ra vẻ oán độc và khiếp sợ, nghiến răng gào thét: - Hư Vương Cảnh, lại là Hư Vương Cảnh! Trên hành tinh này làm sao lại có Hư Vương Cảnh chứ! Lão già kia, bổn tọa nhớ kỹ ngươi, món nợ một chưởng bổn tọa nhất định hoàn trả!
- Ngươi không có cơ hội đó! Bỗng nhiên phía sau chợt truyền đến âm thanh quen thuộc.
Tên Thi tướng áo đen hiện ra vẻ kinh hãi, quay ngoắt đầu lại, liền thấy một cái khe nứt không gian lặng lẽ mở rộng, Dương Khai và Tiền Thông đang từ bên trong đó bước ra.
Thi tướng áo đen kinh hãi, không hề nghĩ ngợi, lập tức gầm lên một tiếng định bỏ chạy.
- Chạy đi đâu? Tiền Thông thét lên, Lĩnh vực của bản thân bỗng nhiên tỏa ra, bao phủ tên Thi tướng áo đen vào trong.
Dương Khai không ra tay mà chỉ chăm chú quan sát Thi tướng áo đen, đồng thời vận chuyển thần niệm tới cực hạn, cảnh giác động tĩnh của hắn.
Thi tướng áo đen kia trước đó Dương Khai đã gặp qua, hắn chắc hẳn chính là huynh đệ của Thi tướng áo trắng Khang Phi Nhiêu, nhưng lúc này hắn đã bị thần hồn Lục Diệp đoạt xá chiếm giữ, trở thành một người khác.
Tu vi Phản Hư Cảnh đỉnh phong tuy rằng cường đại, nhưng ở trước mặt Tiền Thông lại không là gì.
Trong nháy mắt khi thân thể của Thi tướng áo đen bị đánh nát thành vụn phấn, thần hồn câu diệt, Dương Khai liền nhận ra một luồng khí tức bí mật đang thi triển lực lượng không gian nhanh chóng dịch chuyển đến vị trí cách đó hơn trăm dặm, rồi không chút dừng lại tiếp tục dịch chuyển!
Hiển nhiên chính là khí tức của giáo chủ Thi Linh Giáo, nếu không phải Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, thì không thể nào nhận ra biến hóa như vậy.
Sau khi Tiền Thông đánh chết Thi tướng áo đen, liền quay lại nhìn Dương Khai.
Dương Khai không nói một lời, một lần nữa xé rách không gian, ngay sau đó, hai người lại xuất hiện ở cách đó vài trăm dặm.
Vừa mới đi ra khỏi khe nứt không gian, Dương Khai và Tiền Thông đã thấy một tên Thi tướng mặc áo xanh đang điên cuồng chạy ào ào về phía xa.
Lần này không đợi Tiền Thông ra tay, Dương Khai liền phóng ra mười mấy sợi Kim Huyết Ti. Kim Huyết Ti xoắn lại với nhau thành một luồng ánh sáng vàng rực rỡ, tựa như một mũi tên xé rách hư không, đục thẳng một lỗ trên bụng tên Thi tướng áo xanh, khiến Thi Châu của hắn bị vỡ vụn.
Kim Huyết Ti lần nữa bay trở về, Dương Khai cũng không tỏ ra vui mừng sau khi đánh chết cường địch, ngược lại sắc mặt u ám, lần thứ ba xé rách không gian.