Bọn họ không nghĩ rằng Dương Khai dễ nói chuyện như vậy, không ngờ lại cho phép thành lập lại Lưu Ly Môn. Nếu sớm biết như thế, họ đã sớm quy thuận gia nhập, đâu cần phải tính toán nhỏ nhen như vậy nữa chứ?
Tiếc rằng bây giờ hối hận cũng đã muộn, mặc dù Dương Khai dễ nói chuyện, nhưng mà hắn không phải là kẻ ngu. Sau khi nghe được những ưu đãi hậu hĩnh mới xin gia nhập Lưu Ly Môn, làm sao hắn có thể thu nhận chứ?
Không ít người đều tỏ ra cay đắng, tuy nhiên họ vẫn giữ vững được tinh thần, vội vã tiến lên chúc mừng cho Cung Ngạo Phù.
Hiện tại Cung Ngạo Phù đã là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, dĩ nhiên là bọn họ muốn nịnh bợ.
Một câu nói của Dương Khiến khiến địa vị của Cung Ngạo Phù lên cao ngất, nàng làm ra vẻ như rất đắc ý, tràn đầy sức sống, mỉm cười đáp lại mỗi người. Dù sao nàng cũng đã từng là tông chủ của một tông môn, ứng phó với tình huống này chỉ là chuyện nhỏ.
Dương Khai nhìn khắp một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nhan Bùi.
Mặt của Nhan Bùi vốn đen như đít nồi, không ai có thể đoán ra tâm trạng của lão khi nhìn qua vẻ mặt. Thấy Dương Khai đang nhìn mình, lão liền há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng rồi ôm quyền nói: - Dương tông chủ bảo trọng, lão phu cáo từ!
Dương Khai cười ha hả:
- Nhan lão tiên sinh định đi đâu?
Nhan Bùi nhướng mày nói: - Ta cũng không biết, tới đâu hay tới đó.
Đại quân của Thi Linh Giáo ở bên ngoài hung hăng càn quấy, tuy rằng thực lực của Tụ Bảo Lâu không tầm thường, nhưng cũng không thể chống lại Thi Linh Giáo, nếu không lão cũng không dẫn người trốn vào Lăng Tiêu Tông để nhờ giúp đỡ. Hiện tại lão lại phải chuẩn bị rời khỏi, tương lai mờ mịt, cảm thấy hết sức lo lắng.
- Nếu như Nhan lão tiên sinh không chê thì ở lại đây đi, Lăng Tiêu Tông ta tuy rằng không có gì tốt, nhưng cũng đủ rộng để bố trí cho người của Tụ Bảo Lâu yên ổn sinh sống.
Thân thể Nhan Bùi khẽ run lên, gương mặt đen xì cũng trở nên đỏ ửng vì kích động. Lão vô cùng cảm động nhìn Dương Khai, ngập ngừng một lúc rồi cúi đầu nói: - Lão hủ cảm thấy thật hổ thẹn!
Lần trước, những cường giả của các tông môn kia đến Lăng Tiêu Tông gây rối, người của Tụ Bảo Lâu mặc dù không tham dự, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ thông báo trước cho Diệp Tích Quân biết sơ qua mà thôi.
Đối với một ân nhân đã từng đón tiếp mình, chứa chấp mình tị nạn, thì việc làm đó không thể nghi ngờ là rất không có đạo nghĩa.
Vậy mà bây giờ Dương Khai lại không để bụng chuyện lúc trước, chủ động lên tiếng giữ bọn họ lại, lấy ân báo oán, điều này làm cho Nhan Bùi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết phải chui đi đâu.
Hắn cũng biết, giữa Tụ Bảo Lâu và Dương Khai cũng không thân thiết gì lắm, chẳng qua chỉ giao dịch về lợi ích được vài lần. Sở dĩ Dương Khai chủ động lên tiếng giữ lại, hoàn toàn là vì nể mặt Tiền Thông mà thôi.
Quan hệ giữa Tiền Thông và Nhan Bùi rất tốt.
- Nhan lão tiên sinh quá lời rồi, chờ khi vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi, có lẽ Lăng Tiêu Tông chúng ta còn phải nhờ Tụ Bảo Lâu giúp đỡ nhiều, đến lúc đó hy vọng Nhan lão tiên sinh sẽ không từ chối!
- Dương tông chủ khách khí rồi, nếu sau này Lăng Tiêu Tông cần Tụ Bảo Lâu chúng ta làm gì, cứ thông báo một tiếng là được. Nhan Bùi nghiêm túc nói.
Dương Khai hài lòng mỉm cười, vì hắn đã xử lý được lão mặt đen Nhan Bùi một cách rất cao tay.
Hắn lên tiếng giữ Nhan Bùi lại, quả thật một phần là vì Tiền Thông, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất chính là Tụ Bảo Lâu không thể khinh thường được. Xét về chiến lực, có lẽ trước mặt bọn họ chưa đáng nhắc tới, nhưng Tụ Bảo Lâu làm ăn trải rộng trên khắp U Ám Tinh, có rất nhiêu mối làm ăn mà Lăng Tiêu Tông không có được. Lăng Tiêu Tông muốn phát triển lớn mạnh thì việc có nhiều đồng minh như vậy không phải là chuyện xấu.
Hơn nữa, nhóm Diệp Tích Quân, đầu sỏ uy hiếp Lăng Tiêu Tông đã bị đền tội, cơn tức giận trong lòng Dương Khai cũng đã nguôi xuống, những người còn lại hắn không muốn truy cứu nữa.
Nếu giết hết những người này, đối với đối U Ám Tinh mà nói quả thật là một tổn thất lớn. So với việc chết trên tay hắn, còn không bằng để cho bọn họ đi chiến đấu với Thi Linh Giáo, phát huy được một chút tác dụng.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường hết sức hòa thuận vui vẻ, nhưng 99% cường giả khi đối mặt với Dương Khai đều cư xử hết sức e dè, chỉ sợ làm cho Dương Khai không vừa ý.
Chỉ có đám người Cung Ngạo Phù coi như là đã gia nhập Lăng Tiêu Tông mới tỏ ra tự nhiên được một chút.
Dương Khai đã lâu không trở về Lăng Tiêu Tông nên hết sức quan tâm đến chuyện trong tông môn, đối với thương thế của đám người Diệp Tích Quân cũng khá lo lắng, dĩ nhiên không muốn nói nhiều với bọn họ. Sau khi phất tay ra hiệu cho bọn họ tự trở về nơi ở, hắn liền gọi tất cả những người ở trên chiến hạm về.
Những người này không cần đến Dương Khai để ý mà đã có đám người Dương Tu Trúc an bài thỏa đáng.
Dương Khai vội vàng chạy về phía tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa.
Nhưng ngoài ý muốn của hắn chính là, hắn còn chưa bay ra khỏi Lăng Tiêu Tông, đã thấy được một đám đông đang từ xa bay tới nghênh đón hắn. Khí tức của người dẫn đầu hết sức quen thuộc, không phải Diệp Tích Quân thì là ai nữa chứ?
Dương Khai rất ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh hắn đã hiểu ra. Khi hắn ra tay trên quảng trường, tuy chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng ít nhiều cũng đã gây ra động tĩnh. Có lẽ Diệp Tích Quân đã cảm ứng được, nên mới dẫn người của Lăng Tiêu Tông vốn đang ở sâu trong tầng sáu ra ngoài.
Nếu bọn họ đã trở lại, Dương Khai chỉ cần đứng tại chỗ chờ là được rồi.
Một lát sau, một nhóm hơn 200 người dưới sự chỉ huy của Diệp Tích Quân liền hạ xuống trước mặt Dương Khai không xa.
Dương Khai còn chưa kịp quan sát tình hình của Diệp Tích Quân, đã nghe Diệp đại trưởng lão lên tiếng hỏi: - Đã xử lý xong xuôi rồi chứ?
Dương Khai ngẩn ra, bật cười nói: - Đại trưởng lão tin tưởng ta như vậy sao?
Diệp Tích Quân thản nhiên nói: - Ngươi là tông chủ, bổn cung không tin ngươi thì có thể tin ai chứ?
Dương Khai thở dài, gật gật đầu nói: - Xử lý ổn thỏa rồi.
Diệp Tích Quân nhìn về phía quảng trường, khẽ nói: - Mùi máu tanh rất nồng nặc, chắc là chết không ít người hả?
Dương Khai cười lạnh: - Ba nhà Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn, Phiêu Miểu Điện đều toàn quân bị diệt!
Diệp Tích Quân cũng không bất ngờ nhiều, nhưng những người ở sau lưng nàng thì đều tỏ ra hả hê, như thể thù lớn đã được trả rồi vậy.
Lúc trước do bị ba tông môn kia mê hoặc nên mới dẫn đến những cường giả kia đối địch với Lăng Tiêu Tông, khiến Diệp Tích Quân cuối cùng không thể không dẫn người rút lui.
- Tông chủ! Bỗng nhiên Thường Khởi từ sau tiến lên, thi lễ với Dương Khai một cái, nói: - Bẩm tông chủ, sở dĩ đại trưởng lão dẫn chúng ta rút lui không phải là vì chúng ta đánh không lại những tên khốn kia, mà là vì đại trưởng lão sợ chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử trong môn. Lực lượng của Lăng Tiêu Tông ta còn mỏng manh, nếu tổn thất sẽ không gượng lại được.
- Ta biết điều đó. Dương Khai mỉm cười.
Thường Khởi ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh lão đã kịp thời phản ứng, liền không nói thêm gì nữa, cung kính lui về phía sau Diệp Tích Quân.
Đúng là Dương Khai vẫn luôn nghĩ rằng, sở dĩ Diệp Tích Quân rút lui vào sâu trong Lưu Viêm Sa Địa là bởi vì địch nhiều ta ít, dù sao số lượng địch cũng quá đông. Nhưng sau khi hắn thấy được những người này, hắn lập tức suy đoán ra nguyên nhân chính.
Tuy nhân số nhóm người trước mắt này so với lúc hắn rời khỏi Lăng Tiêu Tông ít đi rất nhiều, chỉ còn lại không quá nửa, nhưng nhìn qua cũng không đáng lo ngại. Nếu Diệp Tích Quân thật sự phát huy bản lĩnh của mình, Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn cùng Phiêu Miểu Điện sao có thể đẩy lui được nàng chứ?
Sở dĩ nàng rút lui khi đang còn dư sức, tất cả là vì để chiếu cố cho những người khác trong tông môn.
Có lẽ nàng có thể lấy một địch mười, nhưng những người khác thì không được. Nhất là nhóm đệ tử Hải Khắc gia tộc đi theo Dương Khai sớm nhất, tu vi của những người này đến nay cũng chỉ tới Thánh Vương Cảnh mà thôi.
Nếu Diệp Tích Quân không rút lui, chắc chắn bọn họ sẽ chết không toàn thây.
Nói cách khác, trận chiến đấu đó, nếu Diệp Tích Quân dùng chiến thuật đánh rắn dập đầu, dĩ nhiên Lăng Tiêu Tông sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nhóm người đang trên quảng trường này tối thiểu cũng phải bỏ mạng hơn phân nửa.
- Nếu tông chủ đã biết, bản cung cũng không có gì phải nói thêm. Diệp Tích Quân khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước.
- Thương thế của Đại trưởng lão sao rồi? Ta đang trở về thì nghe nói ngươi giao thủ cùng hai cường giả Thi Linh Giáo bị thương nặng.
- Ừm, quả thật là bọn họ rất mạnh mẽ, ta lấy một địch hai có chút không phải là đối thủ, nhưng bây giờ đã không có vấn đề gì rồi, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng hơn tháng nữa là có thể bình phục.
- Vậy thì tốt, trong tông sẽ có rất nhiều người vào ở ngay bây giờ, đang cần đại trưởng lão điều hành bố trí.
Diệp Tích Quân liếc Dương Khai một cái, rồi hừ lạnh nói: - Ngươi đúng là nhàn rỗi đó.
Dương Khai cười ha ha:
- Đây không phải là thế mạnh của ta mà, hơn nữa, ta đã xa tông môn mất tám năm, thực sự cũng không nắm rõ về tông môn cho lắm.
- Quên đi, đến lúc đó ta an bài là được rồi. Diệp Tích Quân đành phải ôm hết.
Một nhóm hơn 200 người nhanh chóng quay trở về tổng đà.
Khi Dương Khai đưa gần vạn người Nhân Yêu Ma tam tộc từ Huyền Giới Châu đi ra, trấn định như Diệp Tích Quân cũng không khỏi cảm thấy giật mình.
Tuy rằng nàng đã được Dương Khai nhắc nhở trước, biết rằng sẽ có rất đông người tới Lăng Tiêu Tông sinh sống, nhưng không ngờ số lượng lại khổng lồ như vậy.
Hơn nữa tất cả những này người đều được Dương Khai dẫn từ cố hương tới, vấn đề trung thành hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.
Nói cách khác, chỉ riêng về mặt nhân số, hiện tại Lăng Tiêu Tông đã nhiều hơn bất kỳ một thế lực nào trên U Ám Tinh! Tất nhiên vẫn không thể so sánh được với Thi Linh Giáo. Hiện tại người thuần phục Thi Linh Giáo càng ngày càng nhiều, gần như có một nửa võ giả trên U Ám Tinh đã rơi vào ma chưởng của đại quân Thi Linh Giáo.
Gần vạn người của cả ba tộc, bố trí như thế nào là một vấn đề hết sức khó khăn.
Nhưng Dương Khai không cần phải bận tâm.
Sau khi Diệp Tích Quân triệu tập cường giả đỉnh cao của ba tộc Nhân Yêu Ma lại, tìm hiểu nhu cầu của bọn họ, rất nhanh nàng đã sắp xếp chỗ ở cho ba tộc trên những ngọn núi khác nhau.
Trên những ngọn núi kia đều có có sẵn nhà cửa và động phủ, ba tộc Nhân Yêu Ma chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể ở được.
Về phần những người của Lăng Tiêu Tông thì vẫn ở tại vị trí từng người như cũ không thay đổi.
Chỉ trong vòng một ngày, Diệp Tích Quân đã nhanh chóng sắp xếp xong toàn bộ.
Lăng Tiêu Tông vừa được tiếp nhận thêm mười vạn nguồn máu mới, có thể tượng tượng ra, đến một ngày nào đó nhất định họ sẽ trở thành thế lực xứng đáng với cái tên đệ nhất tông môn trên U Ám Tinh.
Mà sau khi có vạn người gia nhập vào Lăng Tiêu Tông, chín chín tám mươi mốt ngọn núi của Lăng Tiêu Tông vẫn chưa dùng hết một phần năm, những ngọn núi còn lại vẫn vô chủ.
Những cường giả của tông môn khác tới đây tị nạn thèm đỏ mắt, nhưng cũng không thể làm gì.
Hơn nữa, đại đa số bọn họ trước đó đã có lỗi với Lăng Tiêu Tông, tuy rằng hiện tại Dương Khai không truy cứu, nhưng bọn họ vẫn hết sức e dè, chỉ sợ làm gì đó chọc giận hắn sẽ bị đuổi đi.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai một mình tuần tra trên những ngọn núi này, xem xét tình hình ba tộc Nhân Yêu Ma sau khi được bố trí chỗ ở.
Kết quả dĩ nhiên là rất tốt, ba tộc Nhân Yêu Ma ai cũng hết sức hài lòng đối với nơi này. So sánh với Thông Huyền đại lục, U Ám Tinh nói chung quả thực chính là thiên đường tu luyện của họ, chứ đừng nói chi đến Lăng Tiêu Tông vốn được bố trí ở nơi giàu có nhất trên U Ám Tinh.