Những người đứng xem thực lực không yếu kia thiếu chút nữa không nhịn được nhảy dựng lên, trong quan sát của bọn họ, một quyền này của Dương Khai trực tiếp đánh vỡ nát đầu Đường Phúc Thủy.
Bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cả quá trình đầu Đường Phúc Thủy bị đánh nát, cảnh tượng đó giống như được chiếu chậm vô số lần, khắc sâu ở trong lòng bọn họ.
Mỗi người đều câm như hến, ánh mắt nhìn Dương Khai thay đổi ý nghĩa.
Vốn cường giả Phản Hư Cảnh còn có chút xem thường Dương Khai, thời khắc này tất cả đều vô cùng sợ hãi.
Đường Phúc Thủy là tu vi thực lực gì, bọn họ sao không biết rõ, trong số cường giả Phản Hư Cảnh ở đây, Đường Phúc Thủy tuyệt đối có thể xếp vào nhóm ba người trên.
Thế mà một cường giả như vậy, không ngờ bị Dương Khai tung một quyền liền đánh nổ tung đầu, chết không thể chết lại. Mà trong cả quá trình, Dương Khai vốn cũng không có dấu hiệu vận dụng thánh nguyên, dường như chỉ là bằng vào thân thể và chỉ là lực đạo của một đầu quyền, liền hoàn thành hành động vĩ đại như thế.
Không có người nào lại ngu xuẩn đến mức cho rằng Đường Phúc Thủy khinh địch hoặc là duyên cớ gì dẫn tới kết cục như vậy. Đường Phúc Thủy thân là điện chủ Phiêu Miểu Điện, có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, cả đời lớn nhỏ chiến đấu vô số lần, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, làm sao có thể khinh địch?
Mà xem từ khí thế ra tay của hắn, cũng là toàn lực ứng phó. Nhưng hắn vẫn bị một kích mất mạng.
Điều này cũng chứng tỏ: thực lực của Dương Khai đã hơn xa Đường Phúc Thủy, cho nên hắn mới ngay cả một kích đều không thể tiếp nhận.
Đường Phúc Thủy là Phản Hư tam tầng cảnh, chẳng lẽ Dương Khai là Hư Vương Cảnh?
Vừa nghĩ đến đây, liền vang lên một tràng tiếng hít ngược hơi lạnh, mọi người đều có cảm giác như phổi bị rót đầy hơi lạnh.
- Giết hết người Phiêu Miểu Điện cho ta! Dương Khai không mảy may có ý buông tha, nổi giận quát một tiếng.
Ba người Dương Tu Trúc. Sở Hàn Y và Lâm Ngọc Nhiêu đã sớm nín cơn phẫn nộ trong lòng, bất quá Dương Khai không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyển biến. Thời khắc này vừa nghe Dương Khai hạ lệnh, lập tức đồng loạt gào to một tiếng, mỗi người đều bạo phát ra thánh nguyên cùng vực tràng, vọt tới hướng mười mấy người trong đó.
Mười mấy người kia là theo Đường Phúc Thủy cùng đến, đều mặc phục sức Phiêu Miểu Điện, rất dễ nhận ra.
Dương Khai hiển nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Như mãnh hổ xuống núi, như lang vào đàn dê, ba người Dương Tu Trúc tấn công vào giữa trận doanh Phiêu Miểu Điện, tức thì vang lên một tràng tiếng kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ hòa lẫn trong tiếng phản kháng. Không tới thời gian mười hô hấp, mười mấy người Phản Hư Cảnh của Phiêu Miểu Điện kia liền toàn quân bị diệt, hoàn toàn không gặp dáng dấp giống như chống cự.
Thế lực Phiêu Miểu Điện ở nơi này nghiêm chỉnh mà nói không tính là quá yếu, trừ Đường Phúc Thủy chết đi là Phản Hư tam tầng cảnh, còn có một vị Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ; người còn lại có 3 vị lưỡng tầng cảnh, 7, 8 vị nhất tầng cảnh.
Nhưng bọn họ sớm đã bị thủ đoạn kinh khủng của Dương Khai dọa cho sợ hãi vỡ mật. Mà ba người Dương Tu Trúc đều là cường giả đỉnh cao còn sống sót từ trong lịch lãm Huyết Ngục, vì thế bọn họ sao có thể ngăn cản công kích mãnh liệt của ba người?
Sau mười hô hấp, trên quảng trường chỉ còn lại tử thi ngổn ngang, mùi máu tươi xông lên trời cao!
Ba người Dương Tu Trúc không nói một lời, lại trở về phía sau Dương Khai, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Toàn trường tĩnh lặng, mỗi người đều có thể nghe được tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực của mình; ánh mắt của bọn họ nhìn Dương Khai và ba người Dương Tu Trúc giống như nhìn một đám ác ma không chuyện ác nào không làm, tràn đầy hoảng sợ.
- Ngươi... các ngươi lại dám ra tay ngoan độc như thế! Phong Nghiên thân thể mềm mại run rẩy, chỉ tay về phía Dương Khai, dùng một giọng nói không thể tin nói: - Những người này đều là chiến lực đỉnh cao cuối cùng của Nhân tộc ta trên U Ám Tinh, ngươi giết bọn họ, sau này còn người nào đi theo chiến đấu với đại quân Thi Linh Giáo? Các ngươi là muốn diệt tộc Nhân tộc ta trên U Ám Tinh hay sao?
Nghe lời nói ngây thơ của nàng ta như thế, Dương Khai cười lạnh: - Vậy sao? Một khi chiến lực của bọn họ đã đỉnh cao như vậy, vì sao không thấy bọn họ ra ngoài chiến đấu? Ngược lại muốn núp ở bên trong Lăng Tiêu Tông ta?
Phong Nghiên nhất thời nghẹn lời, lúc nàng còn muốn nói thêm nữa, bỗng nhiên Phong Bà Tử trừng mắt nhìn nàng một cái.
Lúc này Phong Nghiên mới hồi phục tinh thần lại. Vừa rồi nàng cũng không biết bị chạm dây thần kinh nào trong đầu mà lại nổi lên chỉ trích cách làm của Dương Khai, giờ này bị Phong Bà Tử trừng mắt nhìn tiền tỉnh thần lại, thân thể mềm mại không khỏi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, quần áo đều bị ướt đẫm.
- Sự kiên nhẫn của ta có hạn! Dương Khai lần nữa nhích mình.
Mọi người đều biến sắc, tất cả đều sợ hãi nhìn Dương Khai, nhưng không ai ra miệng trả lời.
Vừa rồi bọn họ ỷ nhiều người, xem thường không có coi Dương Khai ra gì, cảm thấy Dương Khai dù căm tức thế nào đi nữa cũng không có khả năng trở mặt tại chỗ, trước sau cũng phải ngồi xuống nói chuyện phải quấy với bọn họ, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn hung tàn cùng chiến lực kinh khủng của Dương Khai, bọn họ mới biết mình sai lầm rồi!
Tông chủ Lăng Tiêu Tông trẻ tuổi này vốn cũng không cần thiết nói chuyện gì với bọn họ, một mình hắn đã có thể tàn sát tất cả mọi người tại chỗ.
Ở trước mặt võ lực tuyệt đối, tất cả trù tính cùng tính toán đều là bọt nước tan vỡ.
Hồi lâu, Phong Bà Tử mới thở dài một tiếng nặng nề, mở miệng nói: - Giang sơn thay đổi có nhân tài ra, chúng ta thừa nhận gặp hạn! Dương tông chủ muốn thế nào cứ nói ra đi!
Dương Khai hừ lạnh:
- Ta chỉ muốn biết, Lăng Tiêu Tông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Phong Bà Tử quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, tất cả người chạm vào ánh mắt của bà ta đều cụp mắt xuống, hiển nhiên không dám làm người đối thoại với Dương Khai, Phong Bà Tử lộ vẻ ảm đạm, thê lương nói: - Dương tông chủ! Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng chúng ta cũng là bị bức không có biện pháp!
- Xem ra tiền bối vẫn còn muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta! Dương Khai cười nói tà ác, một thân thánh nguyên có dấu hiệu bắt đầu vận chuyển.
Phong Bà Tử biến sắc mặt, vội vàng lui về sau, bày ra tư thế nghênh địch.
- Để ta nói cho tông chủ biết rốt cuộc Lăng Tiêu Tông xảy ra chuyện gì! Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến một thanh âm hùng hậu, Dương Khai nghe có hơi quen tai, quay đầu nhìn lại liền thấy một lão già mặt đen như than từ bên kia sãi bước đi tới.
Bên cạnh lão già, còn đi theo một người trung niên chừng hơn 40 tuổi, như hình với bóng. Đi tới trên quảng trường, người trung niên này vừa thấy tử thi ngổn ngang đầy đất, âm thầm kinh hô một tiếng.
Thầy trò Nhan Bùi của Tụ Bảo Lâu!
Dương Khai đã từng quen biết với lão già mặt đen danh xưng là Đấu giá sư này, biết lão có quan hệ không tệ với Tiền Thông, cho nên trong lòng tuy rằng vẫn còn căm tức, nhưng cũng cố kiềm chế gật gật đầu nói: - Thì ra là Nhan lão tiên sinh!
- Dương tông chủ khách sáo rồi! Để Nhan mỗ nói cho tông chủ biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Lão mặt đen Nhan Bùi ôm quyền, ngược lại cũng sảng khoái, liền nói ra liên tục hết thảy những gì mình biết, Dương Khai nghiêm túc lắng nghe...
Hai năm trước, Thi Linh Giáo ngang trời xuất thế, thế lực giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!
Rất nhiều tông môn cùng gia tộc đều bị đuổi tận giết tuyệt, nhổ cả gốc rể, mà các tông môn nổi danh kia đều là đối thủ trọng điểm chiếu cố của Thi Linh Giáo.
Ở trước mặt võ lực cùng nhân số cường đại, trên cơ bản không có bất kỳ một thế lực nào trên U Ám Tinh có thể ngăn cản.
Ảnh Nguyệt Điện, Phiêu Miểu Điện, Lưu Ly Môn, Càn Thiên Tông, Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn... lần lượt bị diệt, tử thương vô số.
Lăng Tiêu Tông nhờ có vị trí địa lý đặc thù, Thi Linh Giáo cũng không có biện pháp xâm nhập.
Lúc Dương Khai không có mặt, Diệp Tích Quân trông coi Lăng Tiêu Tông, cũng không có ngồi xem không quản chuyện trên U Ám Tinh, xuất phát từ đạo nghĩa nên Diệp Tích Quân thường xuyên phái cao thủ tông môn đi cứu viện các tông môn kia.
Diệp Tích Quân còn đích thân ra tay.
Chỉ có điều tuy rằng Lăng Tiêu Tông thực lực không yếu, nhưng đối mặt với Thi Linh Giáo một con quái vật lớn như vậy, mọi cách chi viện cũng có vẻ như muối bỏ biển, chẳng những làm cho thực lực bản thân tổn thương lớn, cũng không thể cứu vãn thế cục.
Cuối cùng bất đắc dĩ phải mở rộng cửa Lăng Tiêu Tông, đón nhận võ giả chạy nạn.
Dương Khai cảm ứng được hơn một ngàn người kia, chính là vì nguyên nhân này đi tới Lăng Tiêu Tông.
Vào Lăng Tiêu Tông, những người này cảm giác giống như bỗng nhiên từ địa ngục đi tới thiên đường, chênh lệch to lớn như thế nên mỗi người đều vô cùng mừng rỡ!
Ở bên ngoài, bọn họ phải mọi lúc mọi nơi lo lắng Thi Linh Giáo đuổi giết, ngay cả trị thương đều không thể yên tâm, lúc nào cũng phải đề phòng, nhưng khi vào bên trong Lăng Tiêu Tông, có Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ, hoàn toàn không cần quan tâm những thứ này nữa, bọn họ có thể cực kỳ thư thái an ổn ở nơi này, cho dù phía ngoài trời long đất lở, cũng không ảnh hưởng mảy may tới trong này.
Huống chi, linh khí thiên địa bên trong Lăng Tiêu Tông cũng là nồng đậm nhất trên U Ám Tinh, cho dù là Tinh Đế Sơn, cũng không bằng một ngọn núi nhỏ yếu nhất trong Lăng Tiêu Tông.
Bọn họ thật sâu ưa thích nơi này!
Trước kia không người nào biết được tình huống bên trong Lưu Viêm Sa Địa, nhưng sau khi Diệp Tích Quân đón nhận bọn họ tị nạn, bọn họ mới phát hiện, nơi này quả thực chính là một bảo địa tràn ngập dầu mỡ!
Một bảo địa như thế ai mà không mơ ước?
Mỗi một võ giả tông môn đều vô cùng hâm mộ ghen tỵ đối với Lăng Tiêu Tông.
Nếu chỉ như thế cũng thôi đi, bọn họ còn không có ngu xuẩn đến mức mới vừa được đón nhận liền trở mặt đối nghịch cùng Lăng Tiêu Tông.
Chỉ có điều sau đó lúc Diệp Tích Quân muốn bọn họ cùng theo mình đi ra ngoài, trước nghĩ cách cứu viện các thế lực khác, tức thì tình huống có thay đổi.
Bọn họ thật vất vả mới đi tới nơi này, nhặt về một cái mạng, sao còn nguyện ý đi ra ngoài lần nữa, sao còn muốn trải qua những ngày lo lắng hãi hùng như trước!
Cho nên không có người của tông môn nào phối hợp.
Ngược lại bọn họ còn lo lắng thái độ và cách hành động của mình sẽ chọc cho Diệp Tích Quân nổi giận, e sợ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Kết quả sau một phen mưu đồ bí mật, bọn họ lại tiên hạ thủ vi cường, ở bên trong Lăng Tiêu Tông nổi lên náo loạn lớn.
Lăng Tiêu Tông từ sau khi thu nhận các cường giả Tinh Đế Sơn, thực lực tuyệt đối không yếu, nhưng trong hai năm qua rất nhiều cao thủ đều chết trận ở bên ngoài, còn sống trở về gần như ai cũng mang thương tích, thực lực giảm nhiều, làm sao có thể địch nổi chiến lực liên thủ của các tông môn đỉnh cao trên U Ám Tinh?
Diệp Tích Quân chỉ đành phải dẫn người Lăng Tiêu Tông, vừa đánh vừa lui, một đường thối lui vào chỗ sâu nhất của Lưu Viêm Sa Địa.
Chuyện này phát sinh cũng đã qua hai tháng trước.
Nhóm người Diệp Tích Quân rút lui, đám người này dĩ nhiên là tu hú chiếm ổ bồ các, chiếm cứ tổng đà Lăng Tiêu Tông.
Tuy rằng bọn họ cũng rất lo lắng sau khi Diệp Tích Quân dưỡng lành thương thế sẽ phản công, nhưng cùng so sánh, bọn họ càng sợ Thi Linh Giáo vây quanh ở bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa hơn.
Ở trong này tối thiểu còn có thể kéo dài mạng sống, nhưng nếu rời Lăng Tiêu Tông, kết quả chỉ có một đường chết.
Cho nên ngay cả trong lòng bất an, bọn họ vẫn từng người chiếm cứ khu vực tốt, ở lại trong tổng đà Lăng Tiêu Tông...
- Chuyện chính là như vậy! Lão mặt đen Nhan Bùi sau khi nói xong, liền không lên tiếng nữa.
Nhưng Nhậm Thiên Thụy đồ đệ của lão, có danh xưng là tiểu mặt đen lại há miệng giải thích: - Tụ Bảo Lâu ta không có tham gia chuyện này, cũng có một số thế lực khác không có tham gia!
Dương Khai nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: - Cho dù các ngươi không có tham gia, cũng không có ngăn lại đúng không?
Nhậm Thiên Thụy sắc mặt trắng nhợt, ngập ngừng nói: - Chúng ta báo tin cho Diệp đại trưởng lão!
- Vậy có phải bổn tông chủ nên cảm tạ các ngươi hay không! Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn...