Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1681: Tra hỏi




Khang Phi Nhiêu đã nhìn ra được, dù không có người đá khổng lồ hỗ trợ, mình cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Khai, tên thanh niên này căn bản không có dùng hết sức!

Trên đời này sao lại có Phản Hư Cảnh mạnh mẽ như vậy? Khang Phi Nhiêu vốn tưởng ở tầng thứ Phản Hư Cảnh này, mình đã đạt đến cực hạn, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện mình sai lầm.

- Nói xem Thái Dương Chân Tinh là có chuyện gì? Lời của Dương Khai truyền tới. - Tại sao ngươi nói nói mình có thành tựu ngày hôm nay, còn phải cảm kích ta, ta không nhớ đã làm gì cho các ngươi.

Khang Phi Nhiêu liếc hắn, cũng không trả lời, thẳng đến khi Thi Châu truyền tới khí tức hủy diệt, thần sắc mới thay đổi, vội nói: - Ngươi vô ý làm ra! Có lẽ là ngươi không biết thôi.

- Hả? Dương Khai nhướng mày.

- Ngươi cho rằng Thái Dương Chân Tinh chỉ là tùy tiện đặt ở đó thôi? Ngươi sai, sở dĩ đặt ở đó, là vì lợi dụng Thái Dương Chân Hỏa trong đó trấn áp một chỗ Hoàng Tuyền Nhãn.

- Hoàng Tuyền Nhãn? Dương Khai chợt biến sắc.

Khang Phi Nhiêu cười gằn: - Không sai, nối liền với con đường Hoàng Tuyền địa phủ, trong đó trào ra tử khí Âm Thi nồng nặc, loại tử khí Âm Thi này không có tác dụng gì đối với sinh linh, chỉ có nguy hại, nhưng đối với Thi Linh tộc chúng ta thì lại là thứ đại bổ! Có tử khí Âm Thi, thực lực của chúng ta mới trưởng thành đến cực hạn Phản Hư Cảnh... À, có lẽ còn chưa phải cực hạn!

Khang Phi Nhiêu vốn cho rằng mình tuyệt đối đứng trên đỉnh cao Phản Hư Cảnh, nhưng giao đấu với Dương Khai, hắn mới nhận ra mình kém xa.

- Bên dưới Táng Hùng Cốc lại có thứ này? Dương Khai nhíu mày.

Khang Phi Nhiêu cười to nói: - Vậy ngươi cho rằng Thi huyệt làm sao hình thành? Liệt tổ liệt tông Cổ Dương Tông ta đã sớm phát hiện Hoàng Tuyền Nhãn, cho nên mới phải dùng Thái Dương Chân Tinh trấn áp. Sở dĩ chúng ta có thể trở thành Thi Linh nhất tộc tôn quý, cũng là bởi thi khí trong Thi huyệt! Trước kia chúng ta không làm gì được Hoàng Tuyền Nhãn, nhưng mà ngươi lấy đi Thái Dương Chân Tinh thì khác, cho nên mới nói, bổn hộ pháp còn phải cám ơn ngươi!

Sắc mặt Dương Khai khó coi, sắc mặt âm trầm nói: - Nói như vậy, U Ám Tinh biến thành như thế, có nguyên nhân là ta?

- Ha ha ha! Khang Phi Nhiêu ngửa mặt cười to. - Không sai, trong này tự nhiên có nguyên nhân của ngươi. Ngươi nói... nếu cho những người trên U Ám Tinh biết tin tức này, bọn họ có thể nào hận ngươi thấu xương hay không?

- Người như ta trước giờ không chịu uy hiếp, nếu ngươi lấy điều này uy hiếp muốn ta tha mạng cho ngươi, ta chỉ có thể nói ngươi tính sai rồi. Dương Khai cười lạnh.

Sắc mặt Khang Phi Nhiêu biến đổi mấy lần, cuối cùng không nói ra lời nào chọc giận Dương Khai.

Hiện tại Thi Châu của hắn bị Dương Khai nắm giữ, khống chế sống chết, tự nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đó.

- Giáo chủ của các ngươi là ai? Cũng là một trong những Thi tướng ta gặp ngày đó?

Dương Khai lại hỏi.

Khang Phi Nhiêu lắc đầu: - Không phải!

- Vậy là ai?

- Ta không biết.

- Nói bậy bạ! Dương Khai hừ lạnh, tay tăng thêm sức, Thi Châu của Khang Phi Nhiêu lập tức phát ra tiếng rắc, có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.

Khang Phi Nhiêu toàn thân run rẩy, cắn răng gầm lên: - Ta thật không biết, giáo chủ hắn căn bản không phải người Thi Linh tộc ta, có một ngày bỗng vào trong Thi huyệt, truyền thụ cho chúng ta một chút pháp môn Thi tu, lại nói cho chúng ta biết làm sao chuyển hóa tộc nhân. Nếu không có hắn, chúng ta hoàn toàn không thể rời Thi huyệt, có lẽ bây giờ còn đang mò mẫm tiềm tu, dù sao con đường chúng ta đi, từ trước đến nay chưa có người nào đi qua.

Trong lúc Khang Phi Nhiêu nói, Dương Khai luôn kiểm tra thần sắc của hắn, phát hiện không có chỗ hở nào. Tình huống này chỉ có 2 cách giải thích, một là Khang Phi Nhiêu không nói bậy, hắn thật không biết thân phận lai lịch của giáo chủ kia; hai là diễn xuất của Khang Phi Nhiêu đã đến mức xuất thần nhập hóa, mình không thể nhìn ra sơ hở gì.

Dương Khai cảm thấy khả năng đầu lớn hơn.

- Vậy thực lực của hắn thế nào? Dương Khai lại hỏi.

Khang Phi Nhiêu ngập ngừng mấy lần, cắn răng nói: - Nếu ta nói, ta cũng không biết tu vi của hắn, ngươi có tin không?

- Ngươi cảm thấy sao? Dương Khai lạnh lùng trừng hắn.

Khang Phi Nhiêu thở dài: - Nhưng mà ta thật không biết tu vi của hắn thế nào, hắn chưa từng ra tay.

- Vậy hắn làm sao leo lên tới giáo chủ Thi Linh Giáo? Đừng có nói với ta, chỉ đơn giản là vì hắn truyền thụ cho các ngươi một chút pháp môn tu luyện cùng biện pháp chuyển hóa tộc nhân, các ngươi liền cam nguyện nghe theo hắn sai khiến.

- Sao vậy được? Khang Phi Nhiêu bĩu môi, trên mặt toát ra tức giận. - Mấy sư huynh đệ chúng ta sở dĩ thần phục hắn, là bởi vì trên tay hắn có...

Khang Phi Nhiêu chưa nói hết lời, sắc mặt bỗng đại biến, giống như có chuyện khủng bố gì giáng xuống người hắn, con mắt trợn to, bên trong tràn đầy hoảng sợ, mặt mũi cực kỳ đau đớn.

Trong người hắn, trào ra một cỗ khí tức lực lượng quỷ dị.

Dương Khai biến sắc, vội vàng rút tay lui lại.

Ngay sau đó, Khang Phi Nhiêu bỗng nhiên hét thảm, hết sức thảm thiết, lập tức trong Thi Châu bùng nổ khí tức hủy diệt, hóa thành ngọn lửa xanh thiêu đốt Khang Phi Nhiêu.

Tai mắt mũi miệng Khang Phi Nhiêu phun ra ngọn lửa xanh, nhìn rất dọa người.

Trước sau không quá 10 nhịp thở, một vị Thi Linh tộc Thi tướng đỉnh cấp mạnh mẽ từng giao chiến với Diệp Tích Quân, đã bị ngọn lửa xanh đốt sạch, chỉ còn một đống bụi màu đen.

Dương Khai nhìn rõ ràng, trong lòng trào ra lạnh lẽo.

Rốt cuộc Khang Phi Nhiêu gặp phải chuyện gì, hắn không biết, nhưng hắn đoán có liên quan tới giáo chủ thần bí Thi Linh Giáo. Có lẽ tên giáo chủ kia gieo cấm chế lợi hại gì trên người Khang Phi Nhiêu, một khi hắn có ý tiết lộ tin tức mấu chốt, cấm chế sẽ lập tức bùng phát, kích nổ Thi Châu sinh ra thi hỏa, đốt chết Khang Phi Nhiêu!

Dù chỉ suy đoán, nhưng Dương Khai cảm thấy rất đúng!

Thủ đoạn thật ác độc! Tâm cơ độc địa!

Nhưng rốt cuộc Khang Phi Nhiêu chuẩn bị tiết lộ tin tức nhạy cảm gì, lại chạm đến cấm chế.

Dương Khai hồi tưởng câu hắn nói khi sắp chết, dù đối phương chưa nói trọn câu, nhưng căn cứ một ít lời, Dương Khai có thể suy đoán ra vài điều.

Trên tay giáo chủ thần bí kia, có lẽ nắm giữ bí bảo gì có thể khống chế Thi Linh tộc!

Đây là suy đoán có khả năng nhất.

Khang Phi Nhiêu đã chết, không còn khả năng sống lại, trong lòng Dương Khai không khỏi sinh ra kiêng kỵ giáo chủ thần bí kia.

Có thể gieo cấm chế như vậy lên thủ hạ, xem ra tên giáo chủ này không phải hạng dễ đối phó.

Về phần Khang Phi Nhiêu nói U Ám Tinh biến thành thế này có liên quan tới mình, Dương Khai không phủ nhận, có lẽ thật vì mình lấy đi Thái Dương Chân Tinh trấn áp Hoàng Tuyền Nhãn, cho nên mới khiến thực lực Thi Linh tộc tăng mạnh. Nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất, vẫn là vì giáo chủ thần bí truyền thụ pháp môn Thi tu cùng biện pháp chuyển hóa Thi Linh!

Nếu không có biện pháp chuyển hóa Thi Linh, Thi Linh Giáo tuyệt đối không thể lớn mạnh.

Cho nên Dương Khai chỉ suy nghĩ một hồi, liền không để ý vấn đề này nữa.

Ngẩng đầu nhìn lên, chiến hạm cấp Hư Vương đang ở tùy ý nghiền ép, mỗi một phát tinh pháo đều lấy đi tính mạng mấy chục người Thi Linh tộc hay những kẻ đầu phục.

Trong thời gian hắn chiến đấu với Khang Phi Nhiêu, vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa đã tràn đầy xác chết.

Hét lớn một tiếng, Dương Khai bay lên co, người lóe lên, lực lượng không gian bao phủ thân mình, quay trở vào chiến hạm.

- Về tông! Hắn quát lớn.

Trải qua một phen diệt trừ, số người Thi Linh Giáo bao vây Lăng Tiêu Tông đã bị tổn thất quá nửa, ngay cả Thi tướng áo trắng Khang Phi Nhiêu trấn thủ nơi này cũng mất mạng trên tay Dương Khai, còn lại đều chạy tứ tán, còn giết tiếp cũng không có bao nhiêu thành quả.

Về tông quan trọng hơn.

Cần an trí những người từ Thông Huyền đại lục, dù sao bọn họ ở trong Huyền Giới Châu đã nhiều năm, sớm cho bọn họ tiếp xúc với thế giới này, làm quen pháp tắc thiên địa, mới có lợi cho bọn họ.

Hơn nữa, Dương Khai rất muốn biết tình hình Lăng Tiêu Tông hiện giờ thế nào, nghe nói 2 năm qua Lăng Tiêu Tông tổn thất không nhỏ, đại trưởng lão Diệp Tích Quân bị trọng thương, không biết bây giờ đã khôi phục chưa.

Tam Viêm Hỏa Hoàn ở Lưu Viêm Sa Địa có uy lực bá đạo tuyệt đối, ngay cả chiến hạm cấp Hư Vương muốn đi vào cũng sẽ bị đốt thành tro.

Nhưng chiến hạm này là do tự tay Dương Viêm luyện chế, bên trên có dấu ấn của Dương Viêm, Tam Viêm Hỏa Hoàn sẽ không bài xích chiến hạm, dễ dàng vượt quá lá chắn lửa.

Thẳng đến khi chiến hạm biến mất, những người Thi Linh Giáo chạy tán loạn mới thở phào, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Dưới võ lực mạnh mẽ của chiến hạm, bọn họ thậm chí không sinh ra được lòng chống cự, chỉ có bị đồ sát nghiêng về một phía!

Hiện tại chiến hạm rời đi, bọn họ đương nhiên thả lỏng.

Không nhận được lệnh rút lui, không ai dám tự tiện rời đi, không lâu sau, Thi Linh Giáo từ mọi hướng tụ tập lại, chuẩn bị chờ chỉ thị của Khang Phi Nhiêu!

Bọn họ không hề biết Khang Phi Nhiêu đã ngã xuống.

Thẳng đến hồi lâu, Khang Phi Nhiêu vẫn không hiện thân, ôm lòng khó hiểu, đi đến cung điện tra xét, bọn họ mới biết vị Thi tướng áo trắng này đã chết.

Vô số người kinh hô.

Thi Linh Giáo tứ đại hộ pháp tổn thất một người, chiến hạm cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông trở về, tất cả đang báo hiệu điều gì.

Sơn môn Lăng Tiêu Tông nằm ở tầng thứ tư Lưu Viêm Sa Địa.

Có điều ngày đó Dương Viêm thu một vòng Tam Viêm Hỏa Hoàn, Lưu Viêm Sa Địa không còn sáu tầng, chỉ còn có 4, cho nên nói đúng ra, Lăng Tiêu Tông ở tầng hai, một tầng ngoài là Tam Viêm Hỏa Hoàn bao phủ, một tầng trong cũng vậy, đi tiếp vào nữa là lầu các nơi Dương Viêm ngủ say.

Xuyên qua lá chắn lửa, Dương Khai quét nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, tâm tình không khỏi kích động.

Dù nói Thông Huyền đại lục là quê cũ của hắn, nhưng từ khi hắn đi Tinh Vực, thời gian sinh sống trên U Ám Tinh là dài nhất, Lăng Tiêu Tông cũng nằm ở đây, cho nên hắn có cảm giác thân thiết mãnh liệt với chỗ này.

Dù sao đây là tông môn do một tay hắn sáng lập ra, là chỗ sư môn Lăng Tiêu Các phát dương quang đại, cảm xúc sáng lập dìu dắt, không gì thay thế được.