Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1678: Lực Phách Thể




Một chiêu không thể giải quyết đối thủ như mình nghĩ, thiếu nữ phản ứng cực nhanh, hạ thấp người, đồng thời tung người đá ngược, mũi chân lóe lên ánh sáng vàng, như ẩn hiện kiếm mang.

Kim Kiếm - Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm! Không gì không phá.

Chân nhỏ của nàng như hóa thành trường kiếm sắc bén, đâm thẳng vào ngực Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, vươn tay nắm lấy mắt cá chân thiếu nữ, đồng thời điều động thánh nguyên hóa giải thế công của nàng, cầm nàng trong tay như đồ chơi.

Góc váy thiếu nữ bay lên, suýt nữa lộ cảnh xuân, cũng may nàng nhanh tay, ấn góc váy xuống.

Đang tràn đầy căm tức, bỗng nhiên cúi xuống thấy mặt cười hì hì của Dương Khai.

- Ủa... Tông chủ thúc thúc! Cô gái kia liếc qua liền nhận ra Dương Khai, lập tức mỉm cười mừng rỡ hô lên.

- Quả nhiên là ngươi! Dương Khai gật đầu, cổ tay khẽ dùng sức, đặt thiếu nữ xuống, nhìn vẻ mặt non nớt của nàng, cau mày nói: - Vận Nhi, sao ngươi lại ở đây?

Thiếu nữ này, chính là tiểu cô nương mà Hoàng Quyên thu nuôi năm đó, Lâm Vận Nhi!

Năm đó Dương Khai trở về từ Đế Uyển, đi qua một tòa thành ở cạnh Vô Ưu Hải, vô tình gặp được Hoàng Quyên liền đưa nàng về Lăng Tiêu Tông, đồng thời còn dẫn theo một tiểu nha đầu.

Lúc đó Lâm Vận Nhi chỉ mới 5-6 tuổi, nhưng đã biểu hiện ra sức mạnh thân thể kinh người.

Dương Khai nhận ra thân thể nàng khác thường, từng bảo Diệp Tích Quân kiểm tra kỹ càng, sau đó báo cho Dương Khai, Lâm Vận Nhi thiên phú dị bẩm, có thể chất đặc thù, Lực Phách Thể!

Đây là một loại thể chất rất hiếm gặp, có lẽ liên quan tới một loại thú biển nào đó, dù sao theo Hoàng Quyên nói, mẹ của Lâm Vận Nhi có huyết mạch thú biển.

Võ giả sở hữu thể chất này, trời sanh thần lực, hơn nữa theo tu vi tăng lên, lực lượng sẽ càng tăng trưởng khủng bố.

Trước khi rời U Ám Tinh, Dương Khai truyền xuống Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, thoáng cái 7-8 năm trôi qua, tiểu nha đầu năm đó hiện tại cũng thành nụ non chớm nở.

Nhìn hào quang trên người nàng, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đã đạt tiểu thành, phối hợp thể chất đặc thù Lực Phách Thể, có thể phát huy thực lực khủng bố.

Tu vi của nàng không cao, Dương Khai kiểm tra, chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi.

Dù cho Lăng Tiêu Tông hiện tại không thiếu sức người sức của, Lâm Vận Nhi còn được các cường giả Diệp Tích Quân tự mình chỉ đạo, trong vòng 7-8 năm có thể đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, cũng là thiên phú bằng trời.

Tiểu nha đầu này tuyệt đối là ngôi sao mới nổi chói mắt nhất Tinh Vực trong tương lai!

Dương Khai nhìn nàng, như đang nhìn một vị cường giả chí tôn tương lai.

Mà mình truyền xuống Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, giống như chế tạo riêng cho nàng, phối hợp với thể chất đặc thù Lực Phách Thể, làm cho nàng chỉ ở Nhập Thánh lưỡng tam tầng cảnh mạnh mẽ chống đỡ võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh!

Trình độ chiến đấu vượt cấp cỡ này, đã vượt xa dự liệu của Dương Khai.

Dù là bản thân hắn, ở Nhập Thánh tam tầng cảnh cũng không thể ngăn cản công kích của cường giả Phản Hư Cảnh.

Nhưng có thể nhìn ra, tuy rằng Lâm Vận Nhi cực kỳ dữ dằn, nhưng trong người không còn bao nhiêu lực lượng, hơn nữa trên người có thương thế ít nhiều, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng tinh thần của nàng vẫn còn không kém.

- Lúc U Ám Tinh đại loạn, Vận Nhi vừa lúc theo lệnh đại trưởng lão đến Càn Thiên Tông làm việc, kết quả không trở về được, vẫn ở lại chỗ này. Lâm Vận Nhi ủy khuất nói.

2 năm trước, nàng mới 11-12 tuổi mà thôi, phiêu bạt bên ngoài 2 năm, nàng vô cùng tưởng nhớ Lăng Tiêu Tông, nhớ Diệp Tích Quân dốc lòng dạy nàng, nhớ Hoàng Quyên luôn chăm sóc nàng như mẹ ruột, nhớ từng ngọn cây cọng cỏ cùng các sư huynh sư tỷ Lăng Tiêu Tông.

Nàng vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, có lẽ bởi vì mất đi cha mẹ, nhưng lúc này gặp được Dương Khai, hốc mắt to liền trào ra hơi nước, môi cũng cong lên.

- Thì ra thế! Vậy sao ngươi xuất hiện ở chiến trường này? Dương Khai nhíu mày, thành chủ Mặc Hải Thành này không biết là ai, sao lại an bài Lâm Vận Nhi đi ra chiến đấu?

Hắn nhìn ra, những người ra ngoài chiến đấu đều ôm lòng phải chết kéo dài thời gian, nói thế nào Lâm Vận Nhi cũng là người Lăng Tiêu Tông, hơn nữa nhỏ tuổi như thế, thế nào cũng không đến lượt nàng làm chuyện như vậy.

- Ta tự mình đi ra, muốn làm chút chuyện trong khả năng. Lâm Vận Nhi khịt mũi.

- Tốt! Dương Khai gật đầu thật mạnh, vuốt đầu Lâm Vận Nhi, nghĩ lại, mở nhẫn không gian lấy ra một viên linh đan khôi phục, đưa cho Lâm Vận Nhi: - Dùng nó đi.

- Vâng. Lâm Vận Nhi không hề đề phòng Dương Khai, dù đã 7-8 năm không gặp, nhưng cũng không nói một lời nuốt vào linh đan.

Dương Khai ngẩng đầu, nhìn Hạ Ngưng Thường: - Tiểu sư tỷ, hộ tống bọn họ trở về thành!

- Được! Hạ Ngưng Thường nói rồi, bàn tay vung lên, kết ấn ký rắc rối.

Linh khí thiên địa bị điều động, Hạ Ngưng Thường dẫn dắt, xảy ra biến hóa kỳ quái, hóa thành hào quang chảy vào người những võ giả kiệt sức.

Sau đó, các võ giả Càn Thiên Tông chấn động thân thể, trở nên tràn đầy sức sống.

Ánh mắt nhìn Hạ Ngưng Thường, tràn đầy khó tin!

Bọn họ không biết Hạ Ngưng Thường đã làm thế nào, luyện hóa linh khí thiên địa, truyền vào người bọn họ, tưới mát kinh mạch đan điền đã khô cạn.

- Đi theo ta!

Hạ Ngưng Thường gọi, ngọc bích trên trán tỏa ra hào quang chói lọi làm nàng như nữ thần hạ phàm. Nơi hào quang quét qua, tất cả kẻ địch cảm giác có một cỗ lực lượng kỳ quái tràn vào trong lòng, khiến bọn họ mất đi ý chí chiến đấu.

Hạ Ngưng Thường dẫn đội ngũ không đủ trăm người, mở ra một đường đi hội hợp đoàn người Đỗ Nhạn Lăng.

Dương Khai bay lên cao, thả ra thần niệm, tìm kiếm kẻ địch thực lực mạnh trên chiến trường, Kim Huyết Ti tùy ý hành động, hóa thành ánh sáng vàng điên cuồng thu gặt tánh mạng đệ tử Thi Linh Giáo!

Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y, Lâm Ngọc Nhiêu, ba người kết trận tam giác, đã sớm tung ra một trận bão táp giữa bầy địch, nơi đi qua, một mảnh xác chết.

Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp theo Mặc Vũ khống chế, lúc lớn lúc nhỏ, phát ra hào quang màu xanh làm kẻ địch không thể tới gần.

Một đoàn 7-8 người, hoàn toàn phá tung đại quân Thi Linh Giáo.

Nhanh chóng có người ý thức được không ổn, trên chiến trường, các cường giả Thi Linh Giáo bị giết từng người một, không ai điều động, các binh lính mất chỉ huy như nắm cát rời, không thể tạo thành hiệu quả.

Tình huống này, sau khi Đỗ Nhạn Lăng dẫn người đánh ra, càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Đại quân Thi Linh Giáo binh bại như núi đổ, những người Thi Linh tộc hét thảm trốn đi, các gia tộc tông môn đầu hàng Thi Linh Giáo đều kinh hãi bỏ chạy.

Đám người Đỗ Nhạn Lăng mắt đỏ rực, đuổi giết mấy chục ngàn dặm, giết cho Thi Linh Giáo người ngã ngựa đổ, thế mới đắc thắng trở về.

Lúc này, Mặc Hải Thành tiếng người ồn ào, toàn thành sôi trào.

Đại quân Thi Linh Giáo bao vây Mặc Hải Thành suốt 1 năm, lực lượng Càn Thiên Tông tổn thất không ngừng, nhìn thấy vài ngày nữa sẽ phá thành hủy diệt, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt có người đột ngột đánh ra, ngăn cơn sóng dữ. Chẳng những cứu vớt Mặc Hải Thành trong nước lửa, còn mạnh mẽ bẻ gãy nhuệ khí Thi Linh Giáo.

Mọi người đều đang dò hỏi lai lịch viện quân.

Cuối cùng, bọn họ mới biết người đến đây là Mặc Vũ đại trưởng lão Càn Thiên Tông, cùng tông chủ trưởng lão Lăng Tiêu Tông, mới bỗng bừng tỉnh.

Khó trách những người kia có chiến lực mạnh mẽ như vậy, khó trách bọn họ giết đại quân Thi Linh Giáo kêu cha gọi mẹ, thì ra là những người này!

Nhất thời, trong Mặc Hải Thành, uy danh Càn Thiên Tông cùng Lăng Tiêu Tông như mặt trời ban trưa.

Bên trong phủ thành chủ.

Một số cao tầng Càn Thiên Tông còn sót lại cùng đoàn người Dương Khai chia nhau ngồi.

Thành chủ Mặc Hải Thành, đồng thời cũng là trưởng lão Càn Thiên Tông, Đỗ Nhạn Lăng hành lễ thật sâu với đoàn người Dương Khai, trầm giọng nói: - Lần này cảm tạ Dương tông chủ cùng các vị giúp đỡ, nếu không có các người ra tay, hiện tại Mặc Hải Thành đã là một mảnh sinh linh đồ thán, thiếp thân thay mặt trăm vạn sinh linh Mặc Hải Thành cảm kích ơn cứu mạng của Dương tông chủ cùng các vị.

- Đỗ thành chủ khách khí, Dương mỗ cùng Mặc tiền bối không phải người ngoài, tự nhiên phải ra tay hỗ trợ! Dương Khai mỉm cười xua tay.

Hắn khiêm nhường làm Đỗ Nhạn Lăng sinh nhiều hảo cảm, không khỏi quan sát kỹ Dương Khai

Nói tới, trên U Ám Tinh, Dương Khai gần như là truyền kỳ.

Thời gian hắn nổi danh rất ngắn, nhưng những chuyện đã làm đều là kinh thiên động địa.

Một trận chiến Long Huyệt Sơn, làm hắn tỏa sáng chói lọi, sau đó chiếm cứ Lưu Viêm Sa Địa, cấm địa trên U Ám Tinh, khai tông lập phái. Ngay sau đó lực lượng một tông diệt trừ Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông, thu phục Tinh Đế Sơn.

Dương Khai cùng Lăng Tiêu Tông, gần như trở thành tồn tại nổi danh nhất trên U Ám Tinh!

Trong thời gian 2 năm đại loạn trên U Ám Tinh, Lăng Tiêu Tông cũng đã làm rất nhiều chuyện, trong tông liên tục điều động cường giả, hỗ trợ các tông môn cùng thành trì bị vây khốn, làm cho toàn Nhân tộc mang ơn.

Dương Khai là tông chủ Lăng Tiêu Tông, có thể coi như người đứng đầu U Ám Tinh, dậm chân một cái cả U Ám Tinh cũng phải rung chuyển ba lượt.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhạn Lăng gặp được Dương Khai, tự nhiên hiếu kỳ với hắn.

Nhưng nàng là Phản Hư tam tầng cảnh quan sát, vẫn không nhìn ra sâu cạn của Dương Khai, người thanh niên trẻ tuổi này dường như còn mạnh mẽ hơn đại trưởng lão, cùng tông chủ đã tử trận.

Đỗ Nhạn Lăng cả kinh!

- Đỗ sư muội, tình huống Mặc Hải Thành ác liệt như vậy, tổng đà Càn Thiên Tông đâu? Mặc Vũ vội vàng hỏi.

Đỗ Nhạn Lăng cùng các trưởng lão biết rõ tình hình, thần sắc tối sầm.

Mặc Vũ thấy vậy, không khỏi sinh ra cảm giác không lành, vội hỏi: - Chẳng lẽ tổng đà...

Đỗ Nhạn Lăng cực kỳ bi ai gật đầu: - Tổng đà đã bị công phá, tông chủ lão nhân gia... cũng đã tử trận!

- Cái gì? Mặc Vũ đứng vụt lên, lảo đảo một cái, không thể chấp nhận được kết quả này.

Dương Khai cũng thở dài.

Càn Thiên Tông tông chủ Cố Chân, hắn gặp qua vài lần, người cũng không tệ, tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đứng đầu, nhưng không ngờ đã qua đời.

- Đại trưởng lão, nén bi thương. Đỗ Nhạn Lăng cũng không biết nên nói sao.

- Làm sao tổng đà lại bị công phá, vì sao tổng đà bị phá, Mặc Hải Thành lại vẫn có thể chống đỡ được đến giờ? Sắc mặt Mặc Vũ âm trầm dọa người.

Đỗ Nhạn Lăng đau đớn nói: - Có những kẻ cấu kết Thi Linh Giáo, nội ứng ngoại hợp, cho nên tổng đà không thể chống đỡ!

- Là kẻ nào! Mặc Vũ quát lớn.

- Chúng đã chết rồi, bị tông chủ kéo theo cùng chết. Đỗ Nhạn Lăng ảm đạm.

Mặc Vũ ngây người hồi lâu, mới như mất hết sức lực, ngã xuống ghế, hồi lâu không nói một lời.