Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1652: Đệ tử bị vứt bỏ




Lúc nói lời này, khóe miệng Xích Hỏa co quắp, ngay cả trong lòng hắn cũng thấy Vệ Phong quả thực không xứng với Tô Nhan, ngay cả tư cách xách dép cho người ta cũng không có.

Nhưng đây chính là một cơ hội tốt tấn công Băng Tâm Cốc, chỉ cần có thể ở đây bức bách Băng Tâm Cốc thỏa hiệp, vậy Hỏa Diệu Tông liền có thể chiếm thế thượng phong trong tranh đấu sau này, Điểm quan trọng nhất, có thể mượn chuyện lần này, công kích tâm tình Lạc Lê, khiến trong lòng nàng xuất hiện sơ hở.

Chuyện này nếu thành, ngày sau tất sẽ trở thành bóng ma trong lòng Lạc Lê, tu vi không cách nào tiến bộ thêm.

Mà bản thân tu vi của lão lại có thể tiến bộ hơn, sẽ không bao lâu nữa, Xích Lan Tinh sau này nhất định là thiên hạ của Hỏa Diệu Tông.

Xích Hỏa vừa dứt lời, Nhiễm Vân Đình liền bước lên trước một bước, thần sắc lạnh lùng nói:

- Si tâm vọng tưởng, Tô Nhan vẫn là đệ tử hạch tâm của Băng Tâm Cốc ta, sao có thể gả cho người ngoài? Nàng cả đời này chỉ có thể ở Băng Tâm Cốc, không đi đâu hết! Xích Hỏa hắc hắc cười quái dị, nhìn Nhiễm Vân Đình nói: -Nếu như lão phu không có nhìn lầm, nàng tu luyện chính là bí mật bất truyền của Băng Tâm Cốc các ngươi, Băng Ngọc Công đi? -Như thế thì sao? Nhiễm Vân Đình không biết lão đang có cái chủ ý quỷ quái gì.

- Là đúng, vậy càng dễ chứ sao, lão phu thấy nàng đã động phàm tâm, Băng Tâm bị long đong, đã bị công pháp cắn trả, tựa hồ còn không nhẹ đâu…Ân, với tình hình như vậy của nàng, chỉ sợ không dùng được một hai năm nữa, một thân tu vi sẽ tan hết, cuối cùng chỉ là một người bình thường, có tác dụng gì với Băng Tâm Cốc ngươi?

Nhiễm Vân Đình sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ lão quái Xích Hỏa nhãn lực tinh thông.

Tình hình của Tô Nhan rất bí mất, cũng chỉ có sư phụ là nàng mới có thể cảm nhận được một chút.

Lại không nghĩ tới Xích Hỏa lần đầu gặp Tô Nhan liền đã phát hiện ra.

Lúc này, Nhiễm Vân Đình sắc mặt lo lắng vô cùng, liếc nhìn Tô Nhan, trong mắt vẻ thất vọng rõ ràng.

Nhưng Tô Nhan như không nhìn thấy, thâm chí thần sắc không có gì biến hóa, vẫn chỉ là khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, đứng ở bên kia, dựa vào người Dương Khai, dường như với nàng mà nói, tu vi thực lực chỉ là phù vân, chỉ cần có thể ở cùng với Dương Khai, có chết cũng đáng.

Nhiễm Vân Đình càng thêm thất vọng.

- Tô Nhan… Dương Khai vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nhìn người đứng bên cạnh mình, đôi mặt đẹp vẫn luôn chăm chú vào giai nhân của mình.

Hắn vội vàng phóng ra thần niệm, thăm dò trong cơ thể Tô Nhan.

Cuối cùng cũng nhận thấy có chỗ không thỏa đáng.

Khí tức trong cơ thể Tô Nhan quả thật có chút phù trầm bất định.

Rõ ràng là có dấu hiệu bị công pháp bản thân tu luyện cắn trả.

Tình hình như thế tạm thời vẫn còn nhẹ, nhưng nếu là thời gian dài, nhất định sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

- Không sao.

Tô Nhan nhẹ nhàng mỉm cười.

Thần sắc điềm tĩnh, không mảy may vì vận mệnh của mình mà lo lắng.

- Ta sẽ nghĩ cách hóa giải cho nàng.

Dương Khai hít sâu một hơi, biểu tình ngưng trọng nhìn nàng, bảo đảm nói.

- Ngươi có thể tự sát liền có thể hóa giải cửa ải khó khăn trước mặt này của nàng.

Nhiễm Vân Đình một cỗ tức giận dâng lên, hướng Dương Khai quát khẽ.

- Sư tôn, xin người đừng nói những lời này!

Tô Nhan thu lại nụ cười trên mặt, nhíu chặt lông mày, biểu tình nghiêm túc, -Sư đệ nếu là chết đi, ta cũng không muốn sống một mình! Nhiễm Vân Đình há miệng, kinh ngạc nhìn Tô Nhan, lô ra biểu tình kinh ngạc.

Tô Nhan cũng là lần đầu tiên dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình, điều này khiến cho Nhiễm Vân Đình vô cùng chấn động.

Từ trước đến nay, Tô Nhan đối với mình đều là gọi dạ bảo vâng, bản thân bất luận muốn nàng làm gì, đệ tự này đều có thể gấp trăm gấp nghìn lần hoàn thành, khiến bản thân vô cùng hải lòng, vô cùng xem trọng.

Nhưng hôm nay, nàng lại đối đầu với mình.

Xem ra, bản thân vất vả dạy dỗ nàng, kỳ vọng nàng báo đáp sư tôn này, trong lòng nàng vẫn còn không quan trọng bằng một tiểu tử chưa ráo máu đầu.

Nhiễm Vân Đình cười lạnh một tiếng, sắc mặt băng hàn, thật sâu nhìn Dương Khai một cái, dùng một loại ngữ khí trầm thấp nói: -Tiểu tử, ngươi làm hại Tô Nhan, cho dù ngươi chết, cũng không chuộc được tội nghiệt của ngươi! Sau khi nói xong, nàng lần nữa lui trở về, nhắm mắt lại, dường như không muốn nghĩ tới chuyện kế tiếp.

- Ta có làm hại sư tỷ hay không, không phải ngươi nói là được, ngươi coi là gì? Dương Khai hừ lạnh.

- Được rồi, kịch vui dừng lại ở đây! Xích Hỏa đứng dậy, đôi con ngươi như hỏa diễm thiêu đốt, hướng Lạc Lê nhìn chằm chằm: -Lão phu đã nói rõ ý đến đây, Lạc Lê, ngươi nên đưa ra lựa chọn, giao người ra đây, lão phu có thể rút lui, nếu không giao… Trong lời nói của hắn cẩn chứ ý uy hiếp rõ ràng.

Các trưởng lão Băng Tâm Cốc sắc mặt đều đại biến.

Lạc Lê lạnh lùng nhìn Xích Hỏa, lại quay đầu nhìn Lạc Hải, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Đây là ý của Lạc Hải đại nhân sao? Nàng so với ai cũng hiểu hơn hết, Xích Hải lần này dám phách lối như thế đến Băng Tuyệt Cốc, hơn nữa không coi ai ra gì chọn lấy đệ tử ưu tú nhất của cốc, nghiên cứu căn nguyên này, vẫn là vì có Lạc Hải ở phía sau làm chỗ dựa! Không có Lạc Hải mà nói, Xích Hỏa ngay đến trong vòng nghìn dặm phương viên Băng Tuyệt Đảo cũng không dám tùy ý đặt chân lên.

Lạc Hải nghe vậy liền cười, ôn hòa nói: -Lạc Lê sư muội nói như vật thật không có đạo lý, chuyện này là chuyện giữa Băng Tâm Cốc và Xích Hỏa Hỏa Diệu Tông, bổn tọa chỉ là may mắn gặp dịp, tham gia náo nhiệt mà thôi.

Lời nói xoay chuyển, Lạc Hải lại nói: -Nhưng bổn tọa lại cảm thấy Xích Hỏa nói cũng không sai, đệ tử tên Tô Nhan này tư chất quả thật không tầm thường, lại bị Băng Ngọc Cung cắn trả, chỉ sợ sau này khó mà thành đại khí, không bằng gả cho Vệ Phong, hai nhà các ngươi vừa hay có thể kết làm thông gia, hóa giải ân oán giữa hai phái, sau này chung sống hòa thuận, chẳng phải tốt hơn sao? Nghe hắn nói như vậy, Lạc Lê sắc mặt khẽ trầm, biết Lạc Hải đây là đứng về phía Hỏa Diệu Tông.

Về phần nói là kết làm thông gia, hóa giải ân oán giữa hai phái, đây quả thực là chuyện hoang đường.

Hai đại tông môn đã tranh đấu mấy nghìn vạn năm ở Xích Lan Tinh, ân oán giữa hai bên đã có thể nói là huyết hải thâm thù, căn bản không có khả năng hóa giải, trên đời này, một ngày có Hỏa Diệu Tinh thì không có Băng Tâm Cốc, một ngày có Băng Tâm Cốc thì không có Hỏa Diệu Tinh, hai tông môn sẽ vĩnh viễn tiếp tục tranh đấu, không chết không thôi.

- Ta hiểu rồi.

Lạc Lê nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại, hiển nhiên là rơi vào trong lựa chọn khó khăn.

Không ai làm phiền nàng, các trưởng lão Băng Tâm Cốc toàn bộ đều nhìn Lạc Lê, muốn biết nàng sẽ đưa ra đáp án như thế nào.

Lạc hải vẻ mặt vân đạm phong khinh, yên tỉnh thưởng trà.

Xích Hỏa lại là bộ dáng đắc ý, hắc hắc cười quái dị không ngừng.

Hắn không sợ Lạc Lê không đáp ứng, lần này có Lạc Hải đi cùng cáo mượn oai hùm làm lớn chuyện, chính là đứng trên đầu Băng Tâm Cốc, về phần nha đầu gọi là Tô Nhan kia, chỉ là con cờ tranh đấu mà thôi.

Không có Tô Nhan, cũng có thể có Trương Nhan, Vương Nhan…Băng Tâm Cốc có nhiều nữ đệ tử như vậy, còn sợ không tìm được một người thích hợp sao? Vệ Phong cũng không bi thảm rồi, lúc này hắn liền như là mèo ngửi thấy mùi cá, con ngươi đảo tròn, mặc dù hai bên má đau đến xuyên tâm, lại vẫn là vẻ mặt nụ cười tàn nhẫn nhìn Tô Nhan, ánh mắt đó liền như là nhìn thấy đồ chơi của mình, ánh mắt tục tĩu âm tà.

Trong lòng lại đang âm thầm nảy sinh ác độc, đợi đến khi có Tô Nhan trong tay sau này nên hành hạ nữ nhân này thế nào, dạy cho Dương Khai biết cái giá phải trả khi trêu chọc mình.

Dương Khai và Tô Nhan hai ngươi sóng vai đứng ở giữa Băng Cung, giống như người ngoài cuộc.

Không ai đi quan tâm cảm nhận và ý kiến của bọn họ, trong đối thoại và đàm phán của các cao tầng này, hai người bọn họ căn bản là không có quyền phá ngôn.

Trong đôi mắt đẹp rạng ngời hạnh phúc của Tô Nhan nổi lên một tầng ưu tư nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé nắm tay Dương Khai càng thêm dùng lực.

Nàng âm thầm quyết định, nếu là Thái Thượng trưởng lão thật sự muốn thỏa hiệp, vậy nàng liền dùng tính mạng của bản thân vì Dương Khai tạo ra một đường hy vọng chạy trốn! Về phần bản thân nàng, cho dù là chết, cũng không thể đi đến Hỏa Diệu Tông kia.

Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyên này không hề liên quan đến mình, cẩn thận quan sát thần sắc biến hóa của Lạc Lê.

Một lúc sau, hắn mới thở dài một hơi, lại gần bên tai Tô Nhan nhẹ giọng nói: -Sư tỷ, có tin ta không? Tô Nhan không hề nghĩ ngợi, nhẹ gật đầu.

- Vậy được.

Dương Khai nhếch miệng cười, -Sư đệ bảo đảm với ngươi, hôm nay ai cũng không mang ngươi đi được, dám chủ ý muốn sư tỷ, ta liền khiến bọn họ phải chết! -Vậy sư tỷ liền mỏi mắt mong chờ.

Tô Nhan hướng Dương Khai nháy mắt.

Dáng vẻ tinh nghịch khiến Dương Khai nhìn đến ngây người, hắn từ trước đến nay chưa từng thấy Tô Nhan còn có một mặt như vậy, dường như là vì cận kề với nguy cơ, khiến nàng dám làm ra những chuyện trước nay chưa từng làm.

Hai người nói chuyện âm thanh mặc dù nhỏ, nhưng lại không qua được hai người Lạc Hải và Xích Hỏa.

Nghe Dương Khai mở miệng cuồng ngôn, hai vị Hư Vương Cảnh đều cười lạnh liếc nhìn Dương Khai, vẻ mặt khinh thường.

- Lạc Lê, đã đến lúc đưa ra quyết định rồi.

Lạc Hải có chút không kiên nhẫn thúc giục nói.

Hắn là nóng lòng muốn đưa Dương Khai về Thúy Vi Tinh, từ từ nghiên cứu bí mật trên người Dương Khai, đâu có nguyện ý ở đây trì hoãn thời gian.

Lạc Lê mở mắt, trong nháy mắt, mọi ánh mắt trong Băng Cung đều hướng về phía nàng.

Nàng đầu tiên là nhìn Tô Nhan, trong đôi mắt đẹp ẩn chứ chút áy náy, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, không để người khác phát hiện.

- Người, các ngươi mang đi đi, hy vọng sau này các ngươi có thể đối xử tốt với nàng! Lạc Lê nói xong, một thân khí thế bỗng nhiên trở nên có chút uể oải, uốn lượn như khí cầu bị đâm thủng, ngay cả sắc mặt cũng hơi tái đi.

Hiển nhiên đưa ra nhượng bộ này, đã trái với tâm nguyên của nàng, khiến nàng vốn có thương thế lại càng thêm họa vô đơn chí.

- Thái Thượng trưởng lão… Nhiễm Vân Đình khẽ quát một tiếng.

Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng khi Thái Thượng trưởng lão đưa ra đáp án như vậy, cô ta vẫn là không cách nào tiếp nhận, sau khi hét lên một câu theo phản xạ có điều kiện, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là Thương tiếc nhìn Tô Nhan, lại thở dài một tiếng, trầm trọng nói: -Đây đều là con đường ngươi tự lựa chọn, sau này không được hối hận! Lúc này, cô ta cuối cùng quyết định buông tha Tô Nhan.

Trước không nói cô ta không cách nào hóa giải được sơ hở trên tâm cảnh của Tô Nhan, cho dù là có giữ Tô Nhan lại, sau này nàng cũng không làm được gì, vì một đệ tử như vậy, đặt Băng Tâm Cốc cả tông môn vào chỗ nguy hiểm, không đáng, dù là mệnh lệnh của Lạc Lê, cô cũng không cách nào làm trái được.

Thật sự vì Tô Nhan mà mất cả tông môn, vậy cô chính là tội đồ của Băng Tâm Cốc.

Cô sẽ không làm chuyện như vậy, tông môn và đệ từ bên trọng bên khinh, đã không cần nói cũng hiểu.

Cô nhắm mắt lại, không nhìn Tô Nhan nữa.

- Được! Xích Hỏa ha ha cười.

Đã bao nhiêu năm rồi, bản thân rốt cuộc hoàn toàn áp chế được Lạc Lê, làm cho nàng nhận thua trước mặt mình, mặc dù là mượn uy danh của Lạc Hải, nhưng kết quả như vậy chính là điều Xích Hỏa mong muốn nhìn thấy nhất.