Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1647: Chẳng qua cũng chỉ có thế.




Dương Khai sắc mặt hơi biến không dám mạnh động, thu lại thế bản thân.

Thế trường nếu bị quá sức mạnh cường ngạnh trừ phá thì sẽ có nguy hại lớn đối với bản thân, lúc chữa trị sẽ rất phiền toái.

- Trận pháp lực? Dương Khai rất nhanh đã hiểu rõ trên người Nhiễm Vân Đình rốt cuộc phát sinh biến hóa gì.

Cô ta hiển nhiên là mượn trận pháp trên Băng Tuyệt Đro cho nên mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

Ngẫm lại cũng không có gì lại, Nhiễm Vân Đình có thân phận địa vị không thấp ở Băng Tâm Cốc, xếp hạng chỉ sau Thái thượng trưởng lão cùng cốc chủ nên đương nhiên có thể điều động được trận pháp uy lực.

- Hahaha, Tuyệt Đại Trận của Băng Tâm Cốc ta có thể xếp hạng đệ nhất trên Xích Lan Tinh, tiểu tử ngươi có thể chết dưới đại trận này thì cũng có thể nhắm mắt.

Nhiễm Vân Đình cười lớn, lệnh bài trên tay vung lên mang theo một luồng ánh sáng, cả người tựa hồ đều dung nhập vào trong hàn băng bốn phía, mờ ảo không dấu vết.

Bốn phía xung quanh nổi lên công kích như đao băng, giống như châu chấu quá cảnh che phủ trời đất hướng đánh tới Dương Khai.

Đây cũng là uy lực của Băng Tuyệt Đại Trận.

Mặc dù là cường giả Hư Vương cảnh bị vây hãm trong đó cũng khó có thể an toàn thoát thân.

Trong nháy mắt khi Nhiễm Vân Đình điều động uy lực của đại trận để đối phó với Dương Khai, tất cả cường giả ở Băng Tuyệt Đảo đều phát giác.

Ở trên đảo, trong băng cung của cốc chủ, Băng Lung thần sắc biến đổi ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Người nào đang dụng uy năng đại trận? Là đại trưởng lão sao? Thần niệm du địa thả ra, rất nhanh chóng cô thấy được tình hình chiến đấu ngoài đảo chỗ băng phong.

Băng Lung không khỏi kinh hô một tiếng vội bay khỏi băng cung tới chỗ chiến đấu.

Mười mấy vị trưởng lão trong đảo cũng đều có phát giác, vội vàng hướng về phía này bay tới.

Ở một chỗ không người biết tới trên đảo, một cô gái mái đầu bạc trắng đang ngồi khoanh chân ở một bên hàn đàm.

Nàng thoạt nhìn tuổi không lớn lắm,dường như mới chỉ hai tám xuân xanh nhưng một thân khí tức so với Băng Lung cùng Nhiễm Vân Đình còn mạnh hơn vô số lần.

Cường giả Hư Vương Cảnh.

Băng Tâm Cốc thái thượng trưởng lão Lạc Lê.

Thiếu nữ tóc bạc trắng kia khuôn mặt tạo cảm giác xung đột mạnh mẽ làm nàng vô duyên cớ sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.

Thời khắc này nàng dường như đang mượn băng hàn lực của hàn đàm để làm gì đó, hơi thở phảng phất mùi đàn hương, lúc hít vào thở ra có mang theo hàn khí.

Lạc Lê sắc mặt có chút tái nhợt, đây là di chứng để lại từ lần trước nàng luyện công sai lầm.

Trong nháy mắt Băng Tuyệt Đại Trận bị động dùng, Lạc Lê cũng có phát giác nhưng nàng chỉ lạnh lùng hướng liếc qua rồi không để ý nữa.

Nhân vật như vậy, chuyện xảy ra bên ngoài đã không cần nàng nhúng tay, chỉ là đám tiền bối làm càn, khắc có Băng Lung đi xử lý.

Nhưng đang lúc Lạc Lê tiếp tục trị thương, nét mặt nàng biến sắc, dường như có chút phát hiện hướng nhìn về một hướng khác.

Sắc mặt ngưng trọng chưa từng có trầm giọng nói:

- Xích Hỏa ngươi quả nhiên không kiềm chế được sao? Lại dám tự tiên xông vào Băng Tuyệt Đảo ta.

Đây là…ô, không trách ngươi lại có nội tình như vậy.

Sau khi đã nhận ra sự tồn tại của một người, Lạc Lê sắc mặt càng thêm ngưng trọng, hồi lâu mới thở dài một tiếng:

- Không biết Băng Tuyệt Đảo có vượt qua được ải khó khăn này không, hy vọng các người đừng quá đáng.

Khi nói nàng chậm rãi đứng dậy, thân thể nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.



- Ngu xuẩn, nếu ngươi có thể điều động toàn bộ uy lực của Băng Tuyệt Đại Trận thì còn có thể giết ta, nhưng với bản lĩnh thấp kém của ngươi lại dám mượn dùng uy lực đại trận? Dương Khai quát chói tai, trên người nổi lên hào quang năm màu.

Hào quang năm màu kia bắt đầu khơi động làm người ta không dám nhìn gần, một loai linh khí bén nhọn trước nay chưa từng có bắn ra từ người hắn.

Dương Khai nắm chặt hư không, một đạo hà quang bỗng nhiên chia lìa từ trong thân thể hắn ngưng tụ tới tay hắn tạo thành một thanh trường kiếm màu sáng vàng rực rỡ.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, kim kiếm, chủ sát phạt.

Một kiếm trên tay, sát niệm của hắn như nước thủy triều, sát khí dày đặc kia làm mắt Nhiễm Vân Đình run rẩy kịch liệt thét lên, cô điên cuồng thúc giục thánh nguyên rót vào lệnh bài trên tay, với ý đồ dùng uy lực đại trận trấn giết Dương Khai.

Vô số băng nhận băng trùy hình thành trong không trung, một lần nữa nhanh bắn hướng về phía Dương Khai.

- Được.

Dương Khai quát lớn, kim kiếm trong tay múa động.

Ánh sáng vàng lóa mắt dường như muốn chém phá hư không mang theo ánh sáng màu vàng, cả Băng Tuyệt Đảo đều ảm nhiên thất sắc, từn đạo kiếm khí vô cùng lợi hại kích bắn ra.

Băng nhận băng chùy băng tiến giống như hoa tuyết dưới mắt trời chiếu rọi, nhanh chóng bị trảm phá, làm cho tan chảy.

Trong phạm vi mười trượng quanh Dương Khai không thể tới gần.

Tư thái hắn phóng đãng, tóc đen bay lên giống như Chiến Thần từ thời thượng cổ p hủ xuống, tung hoành tách nhập hiển lộ ra vô tận hào khí.

Vô số cô gái trong Băng Tâm Cốc nhìn ngây người, chỉ cảm thấy trong tâm hồn thiếu nữ trào dâng một loại cảm giác kh ông thể ức chế, loại cảm giác này làm cho các nàng rung động, tâm tình đều đặt trên người hắn, dường như cả thiên địa không còn gì khác ngoại trừ thân ảnh hắn đang sừng sững giữa không trung.

Ở một chỗ trong đảo băng thất của Tô Nhan bỗng nhiên mở ra, nàng vọt ra đưa mắt đầu tiên nhìn thấy đằng xa ngoài trăm dặm một thân ảnh quen thuộc đang bao phủ trong ánh sáng vàng.

- Sư đệ.

Tô Nhan lẩm bẩm gọi.

Thanh âm tuy nhẹ nhưng dường như có thể vượt qua trăm dặm cách trở.

Dương Khai đang huy vũ kim kiếm lại quay đầu nhìn hướng qua bên này nở nụ cười.

Tô Nhan cũng mỉm cười rồi hướng bay nhanh qua bên đó.

Giờ khắc này, sư tôn chi lệnh, tông môn quy đối với nàng mà nói đã không còn trói buộc, trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có người nam nhân vì nàng mà đại náo Băng Tuyệt Đảo.

Chỉ cần có thể lại nhìn thấy hắn, được nhào vào ngực hắn, có chết cũng không tiếc.

- Chạy đi đâu?

- Tô Nhan ngươi đứng lại đó cho ta.

Chu Vân Tuyên cùng những nữ đệ tử khác phụ trách trông coi Tô Nhan vốn cũng đang chú ý tới trận chiến đấu ở bên ngoài trăm dặm, nhưng khi lấy lại tinh thần đã hoảng sợ phát hiện Tô Nhan không ngờ đã chạy ra ngoài liền vội vàng đuổi theo ra ngoài vừa chạy vừa lớn giọng gọi.

- Tô Nhan ngươi dám cả gan làm trái lệnh đại trưởng lão, ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt.

- Còn không mau quay lại, hiện giờ quay lại có thể chịu khổ một chút, nếu không không ai có thể bảo vệ cô được đâu.

Tô Nhan ngoảnh mặt làm ngơ, dường như không nghe thấy, thân hình càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của hai người Chu Vân Tuyên.

- Xong rồi.

Chu Vân Tuyên sắc mặt tái nhợt, lần này dù thế nào hai người bọn họ cũng không gánh nổi tội danh bảo vệ không chu toàn, chỉ sợ đại trưởng lão nhất định muốn trách phạt.

- Con nữ tiện nhân này, thật tức chết.

Cô gái còn lại nghiến răng.

- Trương sư tỷ làm sao bây giờ.

- Đi theo đi.

Chu Vân Tuyên giậm chân một cái liền tiếp tục đuổi theo.

Tiếng cười ha hả như sấm vang dội cả Băng Tuyệt Đảo.

Dương Khai bị trận pháp bao p hủ đang tùy ý tung hoành, kiếm quang bay vụt như dải lụa, công hóa giải phá thế của Nhiễm Vân Đình thành mảnh nhỏ.

Nhiễm Vân Đình thần sắc dữ tợn, đôi mắt toát ra vẻ không dám tin.

Người thanh niên này rốt cuộc yêu nghiệt tới mức nào.

Với tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh lại có thể áp chế uy lực Băng Tuyệt Đại Trận của mình.

Cô vốn tưởng mình ở Phản Hư Cảnh đã là số một số hai, không có bao nhiêu cường giả Phản Hư Cảnh có thể chống lại mình, nhưng hôm nay cô mới hiểu rõ sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân.

Người thanh niên Dương Khai này giờ này đã có thể đạt được trình độ này, nếu để hắn đột phá đến tam tầng cảnh chẳng phải có thể đối kháng với cường giả cấp Hư Vương Cảnh sao? Ý niệm này làm Nhiễm Vân Đình hoảng sợ.

Trong lúc hoảng sợ cô cũng càng kiên định ý niệm đánh chết hắn.

Người này không chết thì ngày sau Băng Tâm Cốc chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn.

- Băng Tâm Cốc đại trưởng lão chẳng qua cũng thế.

Dương Khai trầm giọng hét lớn, cũng không coi Nhiễm Vân Đình ra gì, tay trái cầm kiếm, tay phải sờ trên kiếm vàng khẽ quát:

- Đi.

Ánh sáng vàng nhoáng lên một cái rồi biến mất, bong kiếm bén nhọn nháy mắt đã tới trước Nhiễm Vân Đình muốn xuyên thủng cô ta.

Dù Nhiễm Vân Đình có thúc giục uy lực của Băng Tuyệt Đại Trận như nào đi nữa cũng không ngăn trở được ánh sáng vàng này tập sát.

Nhất thời nét mặt cô xám như tro tàn, ánh mắt dao động.

Tới lúc này cô mói hiểu được lúc trước Dương Khai cúi người hành lễ với mình không phải bởi vì e ngại mà là vì muốn thay Tô Nhan giải quyết xong duyên phận với mình.

Duyên phận đã hết hắn có thể không chút do dự ra tay đánh chết mình.

Hối hận sao? Không hề.

Nhiễm Vân Đình ánh mắt kiên định, mặc dù là chết cô cũng sẽ không hối hận vì quyết định của mình.

Tô Nhan là trụ cột của Băng Tâm Cốc trong tương lai, có thể làm Băng Tâm Cố phát dương quang đại lực áo Hỏa Diệu Tông trở thành thế lực cường đại nhất trên Xích Lan Tinh hay không đều phải xem bản lĩnh của Tô Nhan.

Tự mình có lẽ sẽ chết, nhưng đánh chết Băng Tâm Cốc đại trưởng lão cũng không phải chuyện nhỏ, một khi thái thượng trưởng lão trách tội Dương Khai cũng đừng mong còn sống.

Chỉ cần hắn chết thì Tô Nhan có thể chuyên tâm toàn lực tu luyện.

Nàng chắc chắn sẽ toát ra hào quang bao phủ cả Tinh Vực, tương lai của nàng nhất định sẽ đứng ở chỗ cao nhất trong tinh vực.

Người thanh niên này là gì, mặc dù thiên tài tuyệt thế thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ vẫn bị Tô Nhan bỏ xa.

Tử vong đuổi tới tận nơi Nhiễm Vân Đình vẫn không nhúc nhích, nhìn Dương Khai mà cười gằn quỷ dị.

Đúng lúc này uy lực Băng Tuyệt Đại Trận bỗng đột nhiên tăng lên, vốn là không thể ngăn trở oai của kim kiếm đại trận nhưng tại phát huy tác dụng khó có thể tưởng tưởng.

Khí băng hàn nồng đậm hội tụ lại, trở thành một bức tường băng không tì vết trước mặt Nhiễm Vân Đình.

Kim kiếm đâm vào phát ra tiếng va chạm ghê người, từng chút từng chút một tới gần Nhiễm Vân Đình.

Tường băng dường như không thể cản trở kim kiếm đột nhập.

Nhưng Dương Khai lại quay đầu nhìn lại bên kia.

Bên đó Băng Tâm Cốc cốc chủ Băng Lung chẳng biết đã hiện thân từ lúc nào, trên tay cũng đang cầm một tấm lệnh bài, diêu tương hô ứng với tấm lệnh bài của Nhiễm Vân Đình làm tăng lên uy lực của Băng Tuyệt Đại Trận.

Trên mặt nàng một mảnh ngưng trọng, mồ hôi rịn ra trên trán, thúc giục thánh nguyên rót vào trong lệnh bài.

Càng lúc càng có nhiều trưởng lão xuất hiện, mỗi người đều kinh hô rối rít xuất ra lệnh bài.

Được nhiều Băng Tâm Cốc trưởng lão điều động, uy lực của Băng Tuyệt Đại Trận càng thêm lớn.

Cuối cùng, kim kiếm bị cản trở lại còn cách Nhiễm Vân Đình có ba tấc.

Kim kiếm vô cùng sắc nhọn như xà tâm phun ra một đạo kiếm khí đâm rách trán Nhiễm Vân Đình, làm mi tâm cô ta rịn ra một giọt máu tươi chói mắt.