Nói như vậy, loại đồ vật lệ khí này chỉ có người tính tình nóng nảy, lòng dạ độc ác mới có được, người Băng Tâm Cốc tu luyện công pháp băng hệ, để ý thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, làm sao lại cũng có người như thế? Không chỉ như thế, những nữ tử ở đây đều nét mặt băng hàn, không tùy tiện nói cười, toàn thân đều lộ ra cỗ khí tức người lạ chớ lại gần.
Các nàng trực tiếp hướng băng phong đi tới, rất nhanh liền đi tới trước một động phủ.
Nữ tử cầm đầu kia quan sát xung quanh một chút, dường như đang hỏi thăm người nào: -Là ở đây sao? Lập tức có người đáp: -Là ở đây không sai.
Nữ tử cầm đầu gật đầu, bỗng nhiên quát lên một tiếng:
- Đệ tử ngoài đảo Thanh Nhã có thể ở đây! Thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền đến một nơi rất xa, hơn nữa còn vô cùng xuyên thấu.
Dương Khai vừa nghe thấy, lập tức vui mừng lộ ra trên mặt, đây thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, tự mình đang lo không tìm được động phủ của Thanh Nhã, bỗng nhiên lại có một đám người muốn đến gặp Thanh Nhã.
Nhưng…những nữ tử này dường như có chút lai giả bất thiện a! Dương Khai âm thầm cau mày, cũng không có vội vã hiện thân, mà trốn ở một chỗ, âm thầm quan sát.
Nữ tử kia vừa dứt lời, không quá ba hơi thở, một tầng màng mỏng chắn phía ngoài động phủ bỗng nhiên chủ động hướng sang hai bên, tan vỡ như bọt khí, từ trong động phủ, một nữ tử mặc quần áo trắng tinh, khí chất đoan trang đi ra.
Thanh Nhã! Dương Khai chân mày nhíu lại, ngay sau đó liền phát hiện không đúng.
Thanh Nhã khí tức hư phù, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ!
Mấy ngày trước khi nàng về Băng Tuyệt Đảo vẫn còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị thương? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, không phải là nguyên nhân tu luyện sai, mà ngược lại như là…bị người đánh vậy! Dương Khai trong lòng nghi ngờ vạn phần.
Bên kia, Thanh Nhã ra khỏi động phủ, thẫy rõ khuôn mặt cùng trang phục của những người vừa tới, cũng không khỏi có chút biến sắc.
Nàng dường như nhận ra nữ tử cầm đầu kia.
- Thì ra là Băng Điệp sư tỷ, sư tỷ tìm ta có việc gì? Thanh Nhã nỗ lực duy trì thần sắc trấn định, nhưng trong giọng nói đang run rẩy đã bán đứng nội tâm căng thẳng của nàng.
Lúc này, có không ít đệ tử Băng Tâm Cốc của cả băng phong bị tiếng hô của Băng Điệp lúc trước kinh động, lần lượt đi ra, thăm dò tình hình.
Đợi sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, đều không khỏi lộ ra thần sắc hoảng sợ.
- Lại là Chấp Pháp Đường Băng Điệp sư tỷ! Nàng làm sao lại tới nơi nay.
Hơn nữa còn là tìm Thanh Nhã sư muội?
- Xong rồi.
Thanh Nhã sư muội không phải là phạm phải sai lầm gì chứ? Bằng không thế nào lại đưa Ôn Thân tới đây?
- Không đến nỗi a, những năm nay Thanh Nhã vào cốc vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đoạn thời gian trước hình như còn lập được công lao không nhỏ, làm sao lại phạm sai lầm?
- Không ổn rồi, nghe một vị sư tỷ trong đảo nói mấy ngày trước đây không biết Thanh Nhã sư muội phạm sai lầm gì chọc giận tới đại trưởng lão, khiến đại trưởng lão tức giận không ít.
- Chuyện này ta cũng nghe nói, hình như lúc đó có một sư tỷ tên là Chu Vân Tuyên còn xuất thủ đả thương nàng.
- Không thể nào.
Thanh Nhã sư muội cùng Tô Nhan quan hệ rất tốt a, có Tô Nhan ở đó, ai dám đánh nàng?
… Chỉ trong chốc lát, đệ tử cả tòa băng phong tựa hồ đều bị kinh động, rối rít từ trong phủ động, đứng ở vị trí hoặc gần hoặc xa mà nhìn.
Tiếng bàn luận xôn xao từ bốn phía truyền đến, nữ tử cầm đầu tên Băng Điệp kia bất vi sở động, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Nhã, trong miệng quát nhỏ:
- Thanh Nhã, ngươi thân là đệ tử Băng Tâm Cốc, được tông môn bồi dưỡng, chẳng những không biết cảm ơn, ngược lại còn cấu kết với người ngoài, dao động căn cứ Băng Tâm Cốc ta, truyền lệnh trưởng lão, từ hôm nay, phế truất tu vi Thanh Nhã, trục xuất khỏi Băng Tâm Cốc, vĩnh viễn không được đặt chân lên Băng Tuyệt Đảo! Một lời khơi ngàn tầng sóng, lời nói của Băng Điệp khiến tất cả đệ tử trong băng phong đều nổ tung, hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, không ít nữ tử đều lấy tay bụm miệng, khiếp sợ mà đồng tình nhìn Thanh Nhã, mắt đẹp run rẩy kịch liệt.
Trục xuất khỏi Băng Tâm Cốc, phế truất tu vi, đây là phương thức trừng phạt tàn nhẫn nhất của Băng Tâm Cốc, phương thức này so với giết một người còn đáng sợ hơn.
Tử vong chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nếu thật là bị phế truất tu vi lại bị trục xuất khỏi Băng Tâm Cốc, vậy người này cả đời đều sẽ sống dưới bóng tối khó tưởng tượng được, đây là vết nhơ vĩnh viễn không thể phai mờ.
Thanh Nhã thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, vốn là sắc mặt không tốt lắm lại càng thêm tái nhợt, run giọng nói:
- Băng Điệp sư tỷ, đây là có chuyện gì xảy ra? Cấu kết với người ngoài, dao động nền móng Băng Tâm Cốc, loại tội danh này không phải là tùy tiện nói ra, Thanh Nhã tự hỏi từ lúc vào Băng Tâm Cốc tới nay, cũng không có làm ra việc gì có nguy hại đến tông môn, đoạn thời gian trước bởi vì tìm được Dương Khai, còn được cốc chủ ca ngợi, thế nào bỗng nhiên liền luân lạc tới tình cảnh này? Băng Điệp bỗng nhiên đến thăm, liền hướng nàng tuyên bố tin tức chấn động như vậy, điều này làm cho nàng căn bản không thể chấp nhận.
- Chuyện gì xảy ra trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Băng Điệp lạnh lùng nhìn Thanh Nhã, cũng không có ý muốn giải thích,
- Ngươi là tự mình động thủ tan hết tu vi, hay là muốn sư tỷ xuất thủ? Trước tiên nói một chút, nếu ngươi tự mình động thủ có thể nhẹ nhàng một chút, sư tỷ hạ thủ không nặng không nhẹ, nhưng có thể khiến ngươi bị thương!
- Băng Điệp sư tỷ! Thanh Nhã cắn răng khẽ kêu, trong đôi mắt đẹp hoảng sợ nổi lên một tia kháng cự kịch liệt: -Sư muội chưa từng làm việc nguy hại tông môn, cũng chưa từng người ngoài cấu kết, chấn động nền móng Băng Tâm Cốc, sư muội không phục, ta muốn gặp trưởng lão, ta muốn gặp cốc chủ! Bỗng nhiên bị người cài bẫy, Thanh Nhã bất kể thế nào cũng không thể thừa nhận, nhưng trong lòng thật ra mơ hồ có suy đoán.
Cái gọi là cấu kết với người ngoài, đơn giản chính là cùng Dương Khai liên lạc mà thôi.
Dương Khai là bởi vì nàng, mới đi tới Băng Tuyệt Đảo.
Chấn động nền móng Băng Tâm Cốc, nói đơn giản thẳng thắn, đại khái chính là quấy nhiễu Tô Nhan tu luyện.
Tô Nhan vẫn được Nhiễm Vân Đình coi là tương lai của Băng Tâm Cốc, quấy nhiễu nàng tu luyện, cũng có thể nói là chấn động nền móng Băng Tâm Cốc.
Chỉ có điều..chuyện giống nhau, đổi cách nói khác, ý nghĩa liền hoàn toàn khác nhau.
Chấp Pháp Đường đại khái là bởi vì nhận được mệnh lệnh của Nhiễm Vân Đình mới có thể xuất động.
- Ngươi không gặp được trưởng lão, cũng không gặp được cốc chủ, hôm nay ở đây, ta làm chủ! Cho ngươi thời gian mười hơi thở hãy suy nghĩ cho kĩ! Băng Điệp bất vi sở động, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thanh Nhã.
Thanh Nhã trên mặt đột nhiên không còn chút máu, tâm như tro tàn.
Nàng chỉ là một tiểu tiểu Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, làm sao có thể phản kháng được cả Chấp Pháp Đường? Nếu thật muốn phản kháng.
Hôm nay, ở đây, có lẽ chính là nơi nàng chôn xương, cách làm việc của các sư tỷ muội Chấp Pháp Đường này, Thanh Nhã có nghe nói đến.
Thanh Nhã thê lương mỉm cười, gió rét thổi tới, lòng của nàng so với thân thể càng lạnh hơn.
Đã từng vào Băng Tâm Cốc, nàng còn lòng tràn đầy vui mừng, âm thầm cảm thấy trời cao chiếu cố, ở thời điểm khó khăn nhất gặp được vị quý nhân Nhiễm Vân Đình.
Sau khi vào nội tông, nàng cũng tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, thực hiện trách nhiệm đệ tử, tông môn nếu có mệnh lệnh truyền xuống, không hề không tuân theo.
Nàng càng không có dựa vào thân phận và địa vị của Tô Nhan mà tranh giành gì cho mình mặc dù nàng hoàn toàn có thể làm, cũng có tư cách làm vậy.
Nàng chỉ muốn dựa vào cố gắng của mình từng bước một tăng cường thực lực, không cầu có thể sánh vai cùng Tô Nhan, chí ít là không thể để cho nàng mất thể diện.
Nói như thế nào đi nữa, hai người đều cùng đến từ một cố hương, đồng thời cùng lúc bái nhập Băng Tâm Cốc, Tô Nhan tu vi càng ngày càng cao, mình nếu là quá kém, người bên ngoài cũng sẽ nói ra nói vào.
Mấy ngày trước đây bị Nhiễm Vân Đình không chút lưu tình khiển trách một phen, lại bị sư tỷ tên là Chu Vân Tuyên đả thương, Thanh Nhã cũng không hề oán hận một câu, chỉ lặng lẽ quay trở về ngoài đảo, bế quan trị thương.
Nàng biết, cách làm của mình lúc đó quả thật có chút mạo thất, sai không phải do người khác.
Nhưng là hôm nay tin tức mà Băng Điệp mang tới như sấm sét giữa trời quang, khiến nàng tâm ý nguội lạnh.
Đại trưởng lão đây là muốn đuổi cùng giết tận a! Mình chẳng qua chỉ là đệ tử ngoài đảo, thân phận địa vị không hiển lộ, chẳng qua chỉ là quen biết Dương Khai, cũng bởi vì điều này, đại trưởng lão cũng không muốn bỏ qua cho mình? Hơn nữa còn chụp cái mũ lớn như vậy.
Cấu kết với người ngoài, phá hỏng nền móng Băng Tâm Cốc… Đôi mắt đẹp của Thanh Nhã từ từ ảm đạm, thần sắc phản kháng trong mắt dần dần biến mắt.
- Ngươi còn có thời gian ba hơi thở để suy nghĩ! Băng Điệp lạnh lùng nói.
Thanh Nhã vén tóc rũ xuống bên tai, dịu dàng hướng về phía Băng Điệp thi lễ một cái, nhẹ nhàng nói:
- Băng Điệp sư tỷ, sư muội làm phiền ngươi một chuyện.
Băng Điệp cau mày nhìn nàng, thản nhiên nói: -Nói.
- Chuyện hôm nay đừng cho Tô Nhan biết, sau này nếu nàng hỏi tới ta hãy nói cho nàng biết Thanh Nhã ra ngoài tập luyện đi.
- Không cần ngươi phí tâm, phía Tô Nhan kia, đại trưởng lão sẽ tự có thông báo.
Băng Điệp cười lạnh một tiếng, -Ngươi cho rằng mang tên Tô Nhan ra, có thể may mắn thoát khỏi khó khăn? Chấp Pháp Đường hành sự từ trước đến nay không nói hai lời, cho dù Tô Nhan biết, cũng không ngăn cản được chuyện hôm nay.
Nàng hiển nhiên cho rằng Thanh Nhã có chút bụng dạ khó lường, mang danh tiếng Tô Nhan ra có ý đồ làm cho các nàng có chút kiêng kị.
- Sư muội không có ý này.
Thanh Nhã cười chua xót.
- Đã đến giờ, ngươi quyết định đi! Băng Điệp đưa ra tối hậu thư.
- Xin mời sư tỷ ra tay đi! Thanh Nhã chậm rãi nhắm mặt lại.
Một đường tu luyện, thật vật vả mới có tu vi ngày hôm nay, Thanh Nhã bất kể như thế nào cũng không muốn tự phế đi tu vi.
- Như ngươi mong muốn! Trong mắt Băng Điệp hàn quang lóe lên, nâng một bàn tay, hướng Thanh Nhã ấn tới.
Trên bàn tay kia hàn khí lượn lờ, tích chứa uy năng phá hủy cực lớn.
Bốn phái một trận kinh hô vang lên, vô số đệ tử Băng Tâm Cốc mắt đẹp run rẩy.
Có không ít người âm thầm cau mày, trên mặt toát ra vẻ không đành lòng.
Thực lực của các nàng coi như không tệ, tự nhiên thấy được, một chưởng này của Băng Điệp chẳng những là muốn phế đi một thân tu vi của Thanh Nhã, mà còn vô cùng có khả năng một chưởng nàng đem nàng giết chết! Cho dù Thanh Nhã may mắn còn sống, bị thương nặng như vậy, sau này chỉ sợ đến ngay cả người bình thường cũng không bằng, ngay cả cuộc sống cũng không thể tự lo liệu.
Trong lòng thở dài, các nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, có chút không đành lòng nhìn một màn tàn khốc kia.
Băng Điệp ánh mắt như băng, dường như là loại người không có tình cảm, chỉ có lãnh ý tàn khốc.
- Ân? Bỗng nhiên, Băng Điệp kinh hô một tiếng.
Bàn tay nàng khi cách Thanh Nhã một thước, bỗng nhiên thấy hoa mắt, phía trước Thanh Nhã xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh kia nhìn như mạn bất kinh tâm nâng lên một chưởng, vừa lúc khắc ở trong bàn tay mình.
Ngay sau đó, Băng Điệp hoa dung thất sắc, một cỗ uy năng kinh khủng khó có thể tưởng tượng được từ phía trước đánh úp lại, chẳng những tan rã thế công của nàng, ngược lại đem thánh nguyên trong cơ thể nàng chấn động tan rã.
Thân thể Băng Điệp giống như một đoạn dây diều, ngửa mặt bay rớt ra ngoài, đang ở giữa không trung, một ngụm máu tươi không có kiềm chế, oa một tiếng phun ra ngoài.
Ba một tiếng, Băng Điệp nặng nề rơi xuống mặt tuyết, lại trượt đi mười mấy trượng, khó khăn lắm mới ổn định lại.