Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1642: Nhiễm vân đình bức bách




Nhiễm Vân Đình nhẹ nhàng gật đầu ánh mắt lãnh đạm quét qua mặt Thanh Nhã.

Cũng không biết có phải vì Dương Khai hay không, Nhiễm Vân Đình chợt phát hiện đệ tử ngoài đảo cùng xuất thân ở Thông Huyền đại lục có chút chướng mắt, gương măṭ không lấy gì làm dễ chịu của Dương Khai loé lên trong óc cô làm tâm tình cô phiền não.

- Làm gì ồn ào ở đây vâỵ? Không biết Tô Nhan đang bế quan sao? Nhiễm Vân Đình quát môṭ tiếng.

Hai nữ đệtử phụ trách trông coi Dương Khai trong mắt loé lên môṭ tia sợ hãi, đã nhâṇ ra tâm tình đại trưởng lão không tốt liền lâp̣ tức nói sao nghe vâỵ.

Cô gái họ Chu liếc nhìn Thanh Nhã, uỷ khuất nói:

- Bẩm đại trưởng lão, vị sư muôị này nhất định muốn vào thăm Tô Nhan, chúng đệ tử đã ngăn trở nhưng cô ấy vẫn ở đây nói luôn mồm không chịu lui đi.

- Đại trưởng lão minh giám, đều không phải là các đệ tử có ý muốn quấy rầy Tô Nhan, thực sự là có nguyên nhân. Môṭ cô gái khác cũng kêu oan.

Ánh mắt sắc nhọn của Nhiễm Vân Đình rơi trên người Thanh Nhã lạnh lùng nói:

- Không chịu lui đi các ngươi không biết đánh đi sao? Những năm này tu luyêṇ uổng phí rồi sao?

Lời vừa nói ra Thanh Nhã đám người đều ngẩn ngơ. Tựa hồ không ngờ đại trưởng lão sẽ nói như vâỵ. Trong Băng Tâm Cốc dù giữa các sư tỷ muôị có tranh đấu, có hiềm khích nhưng cũng không có đôṇg thủ đánh nhau.

Nhưng ý của đại trưởng lão không ngờ lại để mình ra tay đánh Thanh Nhã. Cô gái họ Chu có chút không kịp hiểu, ngẩn ngơ tại chỗ.

- Còn lo lắng gì? Tai các ngươi điếc rồi sao? Nhiễm Vân Đình lại quát chói tai.

Cô gái họ Chu giâṭ mình lấy lại tinh thần, biết đại trưởng lão không phải đang nói đùa. Trong lòng đang tức giâṇ bị rầy la không có chỗ phát tiết nghe vâỵ liền nói:

- Vâng, đệ tử tuân lêṇh đại trưởng lão. Khi nói chuyêṇ liền vâṇ chuyển thánh nguyên môṭ chưởng đánh về phía Thanh Nhã.

- Đại trưởng lão… Thanh Nhã lên tiếng kêu nhưng mới kinh hô mấy chữ đã bị môṭ cỗ khí bén nhọn đánh trúng ngực, thân thể mềm mại bị đánh bay ra ngoài không thể khống chế bay trong không trung hôc̣ ra môṭ ngụm máu tươi nhiễm đỏ quần áo trắng nõn.

Ầm ầm…

Thanh Nhã bay thẳng ra xa mười mấy trượng, đụng vào môṭ bức tường băng rồi mới châṭ vâṭ rơi xuống đất. Sắc măṭ trắng bêc̣h không giọt máu tinh thần đại tỉnh bò dâỵ, rất lâu đều không thở nổi.

Hôm nay Thanh Nhã mới có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, cô gái họ Chu xuất thủ đánh nàng là Phản Hư nhất tầng cảnh, tu vi cảnh giới chênh lêc̣h lớn làm Thanh Nhã căn bản không thể ngăn cản môṭ kích của đối phương.

Dưới môṭ chưởng này Thanh Nhã đã bị thương. Đôi mắt đẹp run rẩy kịch liêṭ không dám tin nhìn Nhiễm Vân Đình. Dường như còn không có hoàn hồn, không rõ đại trưởng lão vì sao đôṭ nhiên lại hạ lêṇh không có nhân tình như vâỵ.

- Cút. Sau này còn dám đăṭ chân vào trong đảo bổn trưởng lão chắc chắn sẽ trục xuất ngươi khỏi Băng Tâm Cốc. Nhiễm Vân Đình không chút lưu tình, lạnh giọng khiển trách.

- Thanh Nhã. Cửa phòng Tô Nhan bỗng mở ra, nàng lộ vẻ măṭ lo lắng, thân thể mềm mại lắc lư muốn hướng phóng về phía Thanh Nhã. Vừa rồi nàng tuy rằng nghe thấy Thanh Nhã tranh chấp với mấy cô gái kia nhưng vì có mêṇh lêṇh của Nhiễm Vân Đình nên không dám tự tiêṇ lộ diêṇ, chỉ có thể đóng cửa không thấy.

Nhưng giờ này Thanh Nhã không ngờ bị đánh bị thương, nàng cũng không kìm chế được nữa. Hai người cùng đi từ Thông Huyền đại lục, cùng bái nhâp̣ Băng Tâm Cốc tu luyêṇ, tình như tỷ muôị, sao có thể trơ mắt nhìn Thanh Nhã bị đánh? Nhưng không nghĩ tới người vừa mới xuất hiêṇ, Nhiễm Vân Đình thuâṇ tay phất môṭ cái liền môṭ cỗ kình phong mãnh liêṭ đánh tới măṭ, trực tiếp ép Tô Nhan quay trở về.

- Ngươi dám chạy ra ngoài môṭ bước ta sẽ giết cô ấy. Nhiễm Vân Đình đứng ở bên ngoài băng thất nhìn dung nhan bi ai muốn chết của Tô Nhan, biểu tình lạnh lùng.

Gương măṭ Tô Nhan loé lên môṭ tia sợ hãi, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Nhiễm Vân Đình, há miêṇg thở dốc, cuối cùng không dám sơ suất vọng đôṇg, thâṭ lâu mới hít sâu môṭ hơi cắn răng nói:

- Mong rằng sư tôn nể tình Thanh Nhã vi phạm lần đầu đừng trách phạt nàng nữa.

Nhiễm Vân Đình gâṭ đầu:

- Ngươi nghe lời ta sẽ không làm khó dễ cho cô ta.

Tô Nhan cắn răng, đôi bàn tay trắng ngọc nắm chăṭ nhẹ giọng nói:

- Đệ tử nghe lời sư tôn.

Nhiễm Vân Đình lúc này mới lộ vẻ hài lòng:

- Như thế là tốt, ta lần này muốn nói cho ngươi biết người đó đã tới Băng Tuyêṭ Đảo ngươi hãy tự tuyêṭ tình bù tâm cảnh sơ hở, hoăc̣ ta sẽ ta ra tay giúp đỡ. Thân thể mềm mại của Tô Nhan run lên vô cùng hoảng sợ nhìn Nhiễm Vân Đình, trong con ngươi xinh đẹp hiêṇ ý cầu khẩn lẩm bẩm nói:

- Sư tôn…

Tự tuyêṭ tình, coi như cắt đứt hết thảy giữa nàng và Dương Khai, từ đó về sau coi như người xa lạ. Để sư tôn giúp đỡ kết quả chỉ có môṭ

– Dương Khai bị giết. Bất luâṇlà thế nào cũng không phải là Tô Nhan có thể chấp nhâṇ được, điều đó còn khó chịu hơn cả viêc̣ nàng phải chết.

- Ngoài ra, không có lựa chọn thứ ba.Ta cho ngươi thời gian ba ngày để suy tính, ngươi nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta chắc chắn. Đôi mắt đẹp của Tô Nhan trong khoảnh khắc mờ đi tựa hồ như bị mây đen che đâỵ, không thấy được môṭ tia ánh sáng nàng cảm thấy run sợ.

Đợi lúc lấy lại tinh thần, Nhiễm Vân Đình đã rời đi, Than Nhã cũng không còn đó mà chỉ có hai sư tỷ muôị đồng môn kia hướng về phía mình mỉm cười có chút hả hê. Nụ cười kia làm nàng cảm thấy chói mắt. Hơn ba mươi năm nay, từ lần đầu sinh ra nàng đã đánh nát gông xiềng trói buôc̣ trên người mình, thoát khỏi nơi này.

Không thể phủ nhâṇ Nhiễm Vân Đình đối với Tô Nhan rất tốt, từ khi cô đưa nàng tới Băng Tâm Cốc liền tâṇ tâm dạy dỗ, tài nguyên trong cốc cũng làm thoả mãn nàng, tạo cho Tô Nhan môi trường tu luyêṇ tốt đẹp.

Nhưng cùng với viêc̣ tâṇ tâm tâṇ lực dạy dỗ Tô Nhan, Nhiễm Vân Đình cũng đem gông xiềng trói buôc̣ lên người nàng. Cô kỳ vọng ở Tô Nhan quá lớn, đăṭ gánh năṇg cho nàng, cô đem toàn bộ hy vọng mình không thể đạt thành đều đăṭ trên người Tô Nhan.

Tương lai của Băng Tâm Cốc, huyền bí của Hư Vương Cảnh, Tô Nhan không chỉ môṭ lần nghe Nhiễm Vân Đình nhắc tới những thứ này.

Trước kia nàng còn không cảm thẩy có gì, sư tôn có ra lêṇh nàng liền sẽ làm theo, dù sao không có Nhiễm Vân Đình nàng có lẽ vẫn còn vùng vẫy trên Thuý Vi Tinh cùng Thanh Nhã, Thiên Hạo, sao có thể sinh sống không buồn không lo như vâỵ. Nhưng giờ này Tô Nhan lại cảm thấy mêṭ mỏi.

Dương Khai xuất hiêṇ làm nàng có đối tượng có thể dựa vào, nàng cũng không muốn gánh vác tương lai của Băng Tâm Cốc, nàng chỉ muốn cùng Dương Khai chung sống, sóng vai hành thiên hạ, ngao du sơn thuỷ.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng có dã tâm lớn như vâỵ, yêu cầu của nàng rất đơn giản. Ngoài cửa, hai sư tỷ muôị kia chê cười không e dè, mỗi người môṭ câu, bộ dạng tâm tình như rất vui vẻ. Tô Nhan có chút trái tim băng giá, nàng không nói thêm gì, chỉ là không nói gì, khoanh chân ngồi xuống phất tay đóng cửa băng thất. …

Chỗ lầu các ngoài đảo, Dương Khai đã tìm được nữ đệ tử Băng Tâm Cốc chăm sóc chỗ ở cho mình. Nữ đệ tử này cũng là ngoại đảo đệ tử, tu vi chỉ có Nhâp̣ Thánh nhất tầng cảnh, tuổi chừng hai bốn hai lăm, bộ dạng cũng không coi là quá xinh đẹp nhưng cũng thanh tú, cả người lộ ra khí tức trong sạch.

Đệ tử Băng Tuyêṭ Đảo đều tu luyêṇ công pháp băng hệ cho nên trên người nàng có môṭ cỗ hàn ý nhè nhẹ.

- Cô nương, cô biết Thanh Nhã chứ? Dương Khai nhìn nàng hỏi.

- Thanh Nhã sư tỷ? Ta biết. Cô gái gâṭ đầu đáp, khẽ mỉm cười nói:

- Đôṇg phủ của chúng ta không phải cách nhau rất xa cho nên thường xuyên chạm măṭ. Vị sư huynh này cũng biết Thanh Nhã sư tỷ sao?

- Ừ, cô có thể dẫn ta đi găp̣ cô ấy không?

- Huynh muốn đi găp̣ Thanh Nhã sư tỷ? Cô gái ngẩn ra nhíu nhíu mày, thần sắc có vẻ chần chừ:

- Chuyêṇnày chỉ sợ là không được đâu.

- Tại sao?

- Trưởng lão đã lêṇh, nói sư huynh ngươi chỉ có thể ở đây nghỉ ngơi, không có lêṇh trưởng lão không thể tuỳ ý đi lại,sư huynh ngươi cũng biết đệ tử Băng Tâm Cốc chúng ta đều là nữ nhi, từ trước tới nay chưa từng có nam nhân đăṭ chân tới, nếu huynh đi lại lại nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn… Nói môṭ hồi cô gái đỏ măṭ.

- Vâỵà … vâỵ thì thôi. Dương Khai cười thoải mái, cũng không có ý kiên trì, sau đó lại cùng nói chuyêṇ phiếm vài câu với cô gái rồi mới xoay người trở về lầu các.

Thấy Dương Khai không có ép buôc̣, nữ đệ tử kia cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõ, thầm nghĩ mấy người này thực ra cũng dễ gạt.

Quay trở về lầu các, Dương Khai sắc măṭ bình tĩnh nhìn không ra là vui hay giâṇ nhưng trong lòng vẫn có chút không thoả. Như này không phải là bị giam lỏng rồi chứ? Hơn nữa, từ sau khi Băng Tâm Cốc cốc chủ Băng Lung cùng đại trưởng lão Nhiễm Vân Đình tới thăm đã ba ngày.

Ba ngày này không có người tới đây tìm mình, thâṃ chí ngay cả Thanh Nhã cũng không lộ diêṇ. Điều này làm cho Dương Khai có chút nghi ngờ. Những người khác không tới thì thôi, Thanh Nhã sao lại không tới?

Nàng biết lần này mình tới Băng Tâm Cốc vì cái gì, nhưng hôm nay không ngờ bị vây ở đây, nửa bước cũng không thể rời đi đừng nói chi tới đi thăm Tô Nhan. Ba ngày nay Tô Nhan cũng không trao đổi gì với mình.

Dương Khai càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, lén lút thả ra thần niêṃ dò xét thấy nữ đệ tử kia vẫn bảo vệ bên ngoài lầu các. Lực lượng không gian thoải mái xuất hiêṇ bên người Dương Khai, ngay sau đó hắn liền biến mất đầy quỷ dị. Đổi thành người khác nếu muốn lén đi ra ngoài đều e rằng không dễ dàng gì, nhưng đối với môṭ người tu luyêṇ lực lượng không gian như Dương Khai mà nói lại vô cùng thoải mái.

Khi nữ đệ tử kia không hề có phát hiêṇ ra thì hắn đã ẩn núp tại môṭ vị trí cách chừng ba dăṃ ở bên ngoài. Ngẩng đầu nhìn môṭ toà băng phong cách đó chừng mười mấy dăṃ, thân hình Dương Khai thoắt cái đã hướng qua bên đó.

Vừa rồi lúc nói chuyêṇ phiếm hắn đã vô tình cố ý tìm hiểu và biết được vị trí đôṇg phủ của nữ đệ tử kia. Nếu cô ta nói cách đôṇg phủ của Thanh Nhã không xa, như vâỵ thì Thanh Nhã cũng ở trên môṭ toà băng phong mới đúng.

Chỉ là không biết cụ thể ở chỗ nào. Không lâu sau Dương Khai liền tới dưới chân băng phong, vừa ẩn năc̣ khí tức của mình vừa ngẩng đầu hướng nhìn lên phía trên. Băng phong này được tạc ra mấy trăm đôṇg phủ, nhìn qua đều có vẻ có người ở, Dương Khai âm thầm có chút nhức đầu. Thả ra thần niêṃ điều tra, mỗi môṭ đôṇg phủ đều có cấm chế bảo vệ bên ngoài, tuy rằng với cường độ thần niêṃcủa Dương Khai, đôṭ phá những cấm chế bên ngoài đôṇg phủ đệ tử ngoài đảo này không găp̣ bất kỳ vấn đề gì, nhưng nếu làm như vâỵ chỉ dẫn tới phiền toái. Hắn chỉ có thể cau mày quan sát lẳng lăṇg chờ đợi. Chính lúc không có đầu mối bỗng nhiên có chừng bốn năm đệ tử Băng Tâm Cốc đi tới bên dưới băng phong. Mấy người kia môṭ người cầm đầu có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, những người khác đều có tu vi Thánh Vương Cảnh. Tu vi tuy không cao lắm nhưng Dương Khai lại cảm thấy trên người mỗi cô gái này dường như đều có chút như có như không. Sự phát hiêṇ này làm hắn nhướng mày.