- Giờ mới nghe lời! Dương Khai mỉm cười, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Cũng không ngại nói cho ngươi biết, nếu bổn tọa muốn có thể thuận tay nghiến cả thuyền và người thành bột phấn, trên thuyền này thực lực cao nhất là lão gia hỏa kia, cũng chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh thôi, nhưng mà bổn tọa có lòng từ bi, không muốn làm như vậy, hy vọng ngươi có thể vì thân nhân bằng hữu của mình mà suy nghĩ, nếu chọc giận bổn tọa thi hậu quả ngươi không gánh nổi.
Thiếu nữ trợn mắt, không ngừng gật đầu.
Dương Khai thuận miệng nói ra người có tu vi cao nhất trên thuyền, làm cho thiếu nữ cảm thấy có lẽ người thanh niên này rất kinh khủng.
Dĩ nhiên nàng không dám tiếp tục lấy tánh mạng của mình, của tộc nhân mình ra đùa.
Dương Khai buông nàng ra, quả nhiên thiếu nữ không la nữa, mà thấp thỏm nhìn hắn, không nói một lời.
- A, đừng sợ, tuy rằng bổn tọa không phải người tốt, nhưng cũng không phải ác nhân, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có chỗ tốt cho ngươi. Dương Khai trấn an.
Lá gan của thiếu nữ thật lớn, sau cơn sợ hãi lúc đầu, thấy vẻ ôn hòa của Dương Khai, quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều, tuy nhiên không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ bất an đứng đó.
Dương Khai cẩn thận dùng thần niệm quét qua xung quanh, mơ hồ đoán được tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Lúc đó hắn giấu Huyền Giới Châu dưới đáy một con sông, bây giờ xem ra Huyền Giới Châu bị người thiếu nữ này vô ý lấy được.
Chỉ là lấy như thế nào thì hắn không rõ lắm.
Tu vi của đối phương chỉ có Siêu Phàm tam tầng cảnh, ngay cả Nhập Thánh cũng không tới, vóc người mảnh khảnh, thoạt nhìn rất là nhu nhược, dung mạo thanh tú.
- Đây là đâu, các ngươi là ai? Dương Khai thu liễm tâm thần, tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thiếu nữ hỏi.
Thiếu nữ nuốt nước miếng một cái, áp chế hoảng sợ trong lòng, run giọng đáp: - Thưa tiền bối, nơi này là Kinh Cức Hồ, chúng ta là người của Vương gia.
Kinh Cức Hồ, Vương gia! Dương Khai chưa từng nghe qua, trong lòng đoán đây là một tiểu gia tộc trên hành tinh này.
Hắn cũng không để ý, hắn ra khỏi Huyền Giới Châu chủ yếu là tìm hiểu xem Lạc Hải còn ở Xích Lan Tinh hay không
Mặc dù hắn cảm thấy đã qua hơn một năm, có lẽ Lạc Hải cũng không còn tìm kiếm mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn không dám quá khoa trương cho nên mới phải bức bách người thiếu nữ này, muốn kiếm chút tin tức từ nàng.
Xác suất nàng biết chuyện rất thấp, nhưng dù sao Lạc Hải cũng là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, mọi cử động đều làm người khác chú ý, vạn nhất thiếu nữ này biết gì đó thì sao?
- À, hành tinh này tên là gì? Dương Khai lại hỏi.
- Xích Lan Tinh! Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn Dương Khai, ánh mắt tràn đầy tò mò.
- Xích Lan Tinh? Dương Khai nhướng mày, lập tức nhớ ra mình đã từng quen biết không ít võ giả Xích Lan Tinh a, không nói đến người của Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc, lúc ở Huyết Ngục đụng phải Hứa Đinh Dương dường như cũng là người Xích Lan Tinh.
Trước khi hắn chết, còn nhờ mình báo tin cho Thanh Vũ Môn về cái chết của hắn.
Không ngờ mình lại chạy tới đây.
- Có phải ở đây có Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc?
- Đúng vậy. Thiếu nữ gật đầu.
- Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc là hai tông môn cường đại nhất trên Xích Lan Tinh, đều có cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ.
Trả lời mấy câu hỏi của Dương Khai, thiếu nữ thả lỏng rất nhiều, lá gan cũng lớn hơn nhiều, chủ động bước lên rót cho Dương Khai chén nước.
Nàng cũng nhìn ra quả thật Dương Khai không giống kẻ ác.
- Có Hư Vương Cảnh trấn giữ! Dương Khai kinh ngạc, hắn không biết nhiều về hai tông môn này, nhưng dựa vào thực lực của những người mà hắn tiếp xúc, có cường giả tầng thứ này trấn giữ cũng là chuyện đương nhiên.
- Có cái gọi là Thanh Vũ Môn không? Dương Khai hỏi nữa.
Thiếu nữ chớp mắt: - Tiền bối có giao tình với Thanh Vũ Môn sao?
- Không cần biết, trả lời câu hỏi của ta!
Thiếu nữ hơi biến sắc, vội vàng gật đầu: - Có. Vương gia chúng ta chính là gia tộc phụ thuộc Thanh Vũ Môn.
- A? Dương Khai nhướng mày. - Thật sự?
- Vãn bối không dám lừa gạt. Thiếu nữ cắn môi.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, môn chủ Thanh Vũ Môn là ai?
- Hứa Đinh Dương Hứa môn chủ!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, hắn quan sát thấy ánh mắt của thiếu nữ tinh thuần, không có ý lừa gạt mình, xác định đối phương không nói láo, nghĩ nghĩ, lấy ra một cái nhẫn không gian, đưa cho thiếu nữ.
- Tiền bối đây là...
- Môn chủ Thanh Vũ Môn của các ngươi chết trong Huyết Ngục, đây là nhẫn không gian của hắn, ta và hắn có duyên gặp nhau một lần, trước khi chết hắn nhờ ta nếu có cơ hội đến Xích Lan Tinh thì báo cho Thanh Vũ Môn tin này, bây giờ gặp được ngươi, chuyện này liền giao cho ngươi, ngươi đem nhẫn không gian này tới Thanh Vũ Môn, bên kia sẽ xác nhận.
- Môn chủ đã chết? Thiếu nữ cả kinh.
Trong mắt nàng, môn chủ Thanh Vũ Môn có tu vi thông thiên triệt địa, cho dù nàng tu luyện cả đời cũng không được, nhưng nhân vật cường đại như vậy lại chết rồi.
Thiếu nữ không khỏi thất thần!
Dương Khai cho nàng một chút thời gian tiêu hóa, lúc này mới hỏi: - Ngươi tên gì?
- Vãn bối Vương Oánh!
- Ừ. Dương Khai gật đầu. - Vương Oánh, gần đây Xích Lan Tinh có phát sinh đại sự gì không? Có đại nhân vật nào tới đây không?
- Đại nhân vật? Vương Oánh mờ mịt, lắc đầu nói: - Cái này vãn bối không rõ lắm, nhưng đại sự thì quả thật có một chuyện.
- Nói ta nghe.
Vương Oánh lập tức kể chuyện Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc đều đang tìm một người.
Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc đang tìm người, tuy rằng Vương Oánh không biết chính xác, nhưng nghe người ta nói là một thanh niên chừng ba mươi tuổi.
Dương Khai vừa nghe liền biết không ổn.
Không phải là mình chứ? Hơn nữa dựa vào thời gian thì là sau khi mình tới Xích Lan Tinh.
Hỏa Diệu Tông tìm mình, Dương Khai có thể hiểu, dù sao lúc ở Huyết Ngục, Dương Khai tình cờ nghe người ta nói qua vị thái thượng trưởng lão kia của Hỏa Diệu Tông có chút giao tình với Lạc Hải, nếu Lạc Hải còn ở Xích Lan Tinh, nhất định sẽ nhờ Hỏa Diệu Tông hỗ trợ tìm mình.
Nhưng tại sao Băng Tâm Cốc cũng tìm mình?
Mình và người của Băng Tâm Cốc từng có qua lại, đó là chuyện xảy ra ở Đế Uyển, mình và Băng Tâm Cốc không oán không cừu, các nàng tìm mình làm cái gì?
Chuyện Đế Bảo và Hư Niệm Tinh Lạc Hải sẽ tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, sao có thể để người khác nhúng tay vào?
Dương Khai càng nghĩ càng không hiểu nổi.
- Tiền bối... Vương Oánh thấy Dương Khai thất thần, không nhịn được kêu một tiếng.
- Câu trả lời của ngươi ta rất hài lòng, cho ngươi.
Dương Khai thuận tay ném một cái bao lên bàn, sau đó đứng dậy, thoắt cái đã biến mất.
Vương Oánh không rõ hắn đi như thế nào.
Kinh ngạc đứng nhìn một hồi lâu, Vương Oánh mới thở dốc, cảm giác như sống sót sau một tai nạn.
Nàng từ từ tiến lên, đi tới bên cạnh bàn, mở cái bao kia ra, hai mắt sáng lên.
Trong đó là mấy bình ngọc tinh xảo, có ít nhất 20 bình, bên trong đều là linh đan diệu dược.
..
Không ai phát hiện Dương Khai rời khỏi thuyền sắt, hắn tùy tiện bay đi.
Xích Lan Tinh không an toàn, không ngờ Lạc Hải lại mượn tay người khác tìm kiếm tung tích của mình, Dương Khai muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không một khi bị Lạc Hải phát hiện ra, lại gặp phiền toái lớn.
Bây giờ lĩnh ngộ về lực lượng không gian của hắn càng tinh tiến, tuy rằng không lo chết trong tay Lạc Hải, nhưng bị một cường giả như vậy truy đuổi cũng không phải chuyện hay ho gì.
Nhưng làm sao rời khỏi đây an toàn mới là vấn đề.
Thần niệm của cường giả Hư Vương Cảnh rất kinh người, hơn nữa, ai biết Lạc Hải và Hỏa Diệu Tông có để ý các võ giả rời khỏi Xích Lan Tinh hay không, vạn nhất bị người phát hiện, vậy chính là chui đầu vô lưới, còn không bằng trà trộn trên Xích Lan Tinh còn an toàn hơn.
Sắc mặt ngưng trọng, Dương Khai suy nghĩ lung tung.
Lần đầu tiên hắn bị cường giả Hư Vương Cảnh đuổi giết, hơn nữa còn là một vị cấp bậc Tinh Chủ.
Quả nhiên là áp lực như núi!
Hiện giờ trên Xích Lan Tinh nổi sóng gió, tuy rằng Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc không hợp nhau cho lắm, thường xuyên xảy ra xích mích, nhưng chưa bao giờ đối chọi gay gắt như bây giờ.
Những thế lực, gia tộc phụ thuộc hai tông môn cũng bị điều động.
Gần như nơi nào trên Xích Lan Tinh cũng có đánh nhau, ngày nào cũng có võ giả tử vong.
Trên đường đi Dương Khai chứng kiến vô số trận đánh, từ đơn đả độc đấu cho đến hơn mấy trăm ngàn người hỗn chiến, vô cùng náo nhiệt.
Một ngày kia, hắn đang bay thì nghe tiếng kêu la.
Dương Khai cúi đầu nhìn lại, phát hiện ở dưới có ít nhất sáu trăm người thuộc hai đại trận doanh đang tụ tập sống mái với nhau.
Không cần suy nghĩ cũng biết lại là xung đột giữa Hỏa Diệu Tông và Băng Tâm Cốc, phe nào cũng có võ giả bỏ mình, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, ánh sáng từ bí bảo và bí thuật phát ra chói mắt.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bay lướt qua.
Lại bay về phía trước mấy chục dặm, phía dưới lại có tiếng chiến đấu.
Chỉ có điều chiến đấu lần này là giữa ba người, dường như là tách ra từ chiến trường lớn kia.
Hai nam tử đang vây công một cô gái, tu vi cả ba đều không tính là cao, cô gái là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, hai nam tử cũng vậy.
Cảnh giới giống nhau, nhân số chiếm ưu thế, cô gái tả xung hữu đột, nhưng căn bản không thể thoát khỏi hai người giáp công, mà hai nam tử kia cũng kiêng kỵ thủ đoạn của cô gái, không dám bức bách quá đáng, chỉ là du đấu với ý định tiêu hao thánh nguyên của nàng.
Cô gái mặc áo trắng, khí tức băng hàn, mà hai nam tử kia lại tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, xung quanh thân người như có lửa, dễ dàng xua tan giá lạnh từ cô gái, vừa giáp công vừa nói năng lỗ mãng nhằm quấy nhiễu tâm thần của cô gái.
Thuộc tính tương khắc, tình cảnh của cô gái vô cùng khốn khổ.
Lúc Dương Khai vút qua, cau mày liếc xuống.
Cô gái rơi vào tầm mắt của Dương Khai, hắn đang cấp tốc phi hành bỗng dừng lại, mi mắt hơi co lại, nhìn chằm chằm cô gái, dường như phát hiện cái gì đó.
Thân thể cô gái nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển, mái tóc tung bay, thỉnh thoảng lộ dung nhan trước mắt Dương Khai.
- Lại là nàng! Dương Khai run rẩy, ánh mắt sáng rực.
Hắn không ngờ mình lại gặp lại người này trên Xích Lan Tinh!