Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1607: Không đủ cân lượng




Trong không gian hỗn loạn sụp đổ, một tia sáng lóe lên, vốn là đánh lén từ sau lưng Dương Khai, nhưng không gian hỗn loạn ảnh hưởng độ chính xác, dẫn tới nó không phát huy được chút tác dụng liền bị khe nứt không gian cắn nuốt hết uy năng.

Sau đó là tiếng kêu khẽ, cái bóng quỷ dị thứ ba trào ra, cau mày nhảy lùi lại, sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu thở dài: - Quả nhiên khó đối phó!

Dương Khai sừng sững đứng vững vàng, lạnh lẽo nhìn lại, có chút bất ngờ:

- Liệt Phong! Ngươi cũng ở đây!

Hắn không ngờ, kẻ đánh lén thứ ba, lại là Liệt Phong Cuồng Sư Lĩnh.

Tân tú đứng đầu ba đại lãnh địa Yêu tộc, lúc này hội tụ một chỗ!

Di Thiên cùng Huyết Luyện mai phục mình, Dương Khai có thể hiểu được, dù sao ít nhiều có xung đột, bọn họ làm sao bỏ qua? Nhưng mà Liệt Phong cũng tham dự chuyện này, quả thật làm hắn bất ngờ. Khi mới và Huyết Ngục, Liệt Phong còn mời mình cùng hành động, mới có bao lâu, người này lại thành kẻ địch đánh lén mình.

Trên Yêu Sơn tràn ngập yêu khí, ba tân tú Yêu tộc mượn yêu khí nơi này hoàn mỹ ẩn nấp, nếu không phải ngũ quan Dương Khai nhạy cảm, rất có thể đã bị Liệt Phong đánh lén thành công.

- Liệt Phong, ta và ngươi không oán không thù chứ? Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.

Liệt Phong cười gượng, trầm giọng nói: - Tự nhiên là không.

- Vậy vì sao ngươi làm vậy? Dương Khai híp mắt.

- Dương huynh thứ tội. Liệt Phong có chút xấu hổ, nghe vậy chắp tay, bình thản nói: - Nói thật, nếu có thể, Liệt Phong cũng không muốn đối địch với Dương huynh, chỉ là chuyện liên quan tới Hư Niệm Tinh, Liệt Phong không thể không hỏi tới.

Dương Khai gật đầu: - Hiểu rồi!

- Nếu như Dương huynh đã hiểu, Liệt Phong cũng không nói nữa, mỗi một lĩnh chủ đều muốn có được Hư Niệm Tinh, chỉ là không ai có cách nào lấy nó ra mà thôi. Hiện tại nếu như Dương huynh làm được chuyện này, mặc kệ thế nào Liệt Phong cũng không thể để ngươi rời đi như vậy, Nhưng nếu như Dương huynh có thể giao ra Hư Niệm Tinh, ta nghĩ Huyết Luyện cùng Di Thiên sẽ cho ngươi rời đi bình yên.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ giao ra ư? Dương Khai khẽ cười lạnh.

Liệt Phong nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm nghị nói: - Chỉ sợ là không, đổi lại là ta, ta cũng không làm vậy.

- Nói nhiều với hắn làm gì? Liên thủ giết hắn là được, dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có một người, ba bên chúng ta liên thủ còn sợ hắn hay sao? Huyết Luyện tính tình nóng nảy nhất, thấy Dương Khai cùng Liệt Phong lảm nhảm không ngớt, lập tức quát lớn, hai chân đạp mạnh, vọt về phía Dương Khai.

Toàn thân khí thế kinh người, sau lưng bùng lên cái bóng Huyết Giao to lớn.

Huyết Luyện hiểu rõ Dương Khai mạnh mẽ, vừa lên liền liều mạng!

Di Thiên cũng không có nhảm, Huyết Luyện vừa hành động, hắn liền quát lớn, đóa hoa yêu dị trên đầu xoay tròn, bắn ra những mảnh cánh hoa, biến mất trong hư không.

Người Liệt Phong lại quỷ dị nhạt đi, sau đó mất bóng, không ai biết hắn đã đi đâu.

Ba vị tân tú Yêu tộc nháy mắt bùng nổ thế công dữ dội.

- Được! Nếu các ngươi muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi! Dương Khai một mình chống ba người, chẳng những không sợ, thần sắc lại trở nên ngông cuồng dự tợn. Hào quang năm màu bao phủ kín toàn thân, cả người phát ra tiếng xèo xèo, những tia Ngũ Hành Kiếm Khí nhỏ đến không thể nhìn thấy trào ra từ những lỗ chân lông, cực kỳ lợi hại, chẳng những có thể cung cấp phòng hộ mạnh mẽ, còn có lực sát thương cực mạnh.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, vốn có sẵn công phòng một thể!

Cơ bắp trồi lên, tràn đầy lực lượng bùng nổ, Dương Khai đánh ra ba cú, đón đỡ công kích điên cuồng của Huyết Luyện.

Vị trí va chạm của hai người bùng phát năng lượng cuồng bạo bắn ra hư không, truyền ra tiếng nổ lớn.

Dương Khai không động dậy, thân thể cứng cỏi của Huyết Luyện rung ba lần, cánh tay nhũn xuống, lập tức lùi lại.

Va chạm trực diện, hắn rõ ràng không phải đối thủ của Dương Khai!

Không cho Huyết Luyện có cơ hội phản ứng, hai tay Dương Khai chà xát, hào quang vàng sáng lên, mười mấy sợi Kim Huyết Ti trào ra, quấn vào nhau tạo thành một cây trường mâu chói lọi, run lên, tốc độ cực nhanh bắn về phía Huyết Luyện.

Sắc mặt Huyết Luyện đại biến, ánh mắt kinh hãi.

Vừa giao chiến, hắn đã nhận ra Dương Khai còn mạnh hơn cả lúc đánh nhau ở hành cung!

Khi đó tốt xấu gì mình còn có sức liều mạng với hắn, nhưng bây giờ lại áp chế hoàn toàn, căn bản không thể chống đỡ nổi, thế công của đối phương nghiền nát lòng tin của hắn.

Tình huống này chỉ có thể có hai khả năng để giải thích, một là lúc đó Dương Khai không dùng hết sức, hai là Dương Khai lại mạnh lên không ít ở trong Huyết Ngục!

Huyết Luyện vỡ gan vỡ mật!

Nhận ra trường mâu vàng ẩn chứa sát thương khủng bố, hắn không dám coi thường, vội tế ra bí bảo phòng hộ đồng thời hai tay giao nhau, chắn ngang ngực, cắn răng rống lớn chuẩn bị cứng rắn đón đỡ công kích.

Ầm đùng....

Tiếng vang lớn như kim loại đụng nhau, truyền vang vọng cả Yêu Sơn.

Bí bảo phòng hộ bị Huyết Luyện vội vàng tế ra không có một chút tác dụng, bị trường mâu màu vàng trực tiếp xuyên thủng, khí thế không yếu bớt đâm về phía hắn.

Trên hai tay Huyết Luyện, vảy màu máu bị xuyên thủng, xuất hiện một cái lỗ lớn, sâu thấy xương, máu tươi tràn ra, cả người hắn bị lực đụng mạnh mẽ đẩy văng ra ngoài, vừa lúc lọt vào trong hang động.

Một trận sột soạt truyền ra ở sâu trong hang, thật lâu không ngừng, không biết Huyết Luyện bị đánh bay tới đâu, thương thế ra sao.

Dương Khai không ngừng nghỉ, xoay người, vung tay chém vào hư không, khe nứt không gian hình trăng khuyết thật lớn hình thành, cắn nuốt bên đó.

Liệt Phong hét to lên, bóng người chật vật hiện ra, vội vàng lùi lại, thần sắc cực kỳ ngưng trọng nhìn khe nứt không gian, không dám làm bậy, chỉ có tránh né.

Hắn còn chưa kịp công kích đã bị Dương Khai đẩy văng ra ngoài.

Những mảnh cảnh hóa xuất hiện xung quanh Dương Khai, xoay tròn như những lưỡi dao bén, bao phủ khắp nơi, bên trong lan tỏa mùi hương ngọt dịu, có thể ảnh hưởng thần trí người.

Dương Khai vừa lúc đẩy lùi Liệt Phong, động tác dừng lại, Di Thiên nắm giữ thời cơ công kích khá tốt.

Thoáng cái, vô số cánh hoa bao bọc chỗ Dương Khai, tạo thành hình đóa hoa yêu dị tái hiện trong mắt mọi người.

Dương Khai không thấy bóng đâu! Có lẽ hắn đã bị đóa hoa cắn nuốt.

Di Thiên nhíu mày, vội vàng quan sát xung quanh.

Hắn nhận ra, công kích của mình không tạo thành tác dụng gì, ngay lúc mấu chốt Dương Khai đã chạy ra ngoài.

- Muốn giết ta, ba tên các ngươi có vẻ không đủ cân lượng!" Tiếng nói châm chọc truyền từ một phía khác, ánh mắt Di Thiên co rút, vội nhìn lại, thấy được Dương Khai nguyên lành đứng giữa hư không.

Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm.

Liệt Phong lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Dương Khai, mặt lạnh không nói một lời.

Ba vị tân tú Yêu tộc liên thủ, không nói có thể so tài với cường giả Hư Vương Cảnh, tối thiểu cũng tuyệt đối vô địch trong tầng thứ Phản Hư Cảnh.

Bọn họ không phải Phản Hư Cảnh bình thường, bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh trên Đế Thần Tinh!

Nhưng mà kết quả chiến đấu lại làm trong lòng họ phát lạnh!

Dương Khai không tốn sức gì, lần lượt hóa giải thế công của bọn họ, Huyết Luyện còn bị đánh văng vào trong hang, đến giờ không có động tĩnh, không biết chết sống, còn lại hai người đều bị áp chế toàn diện.

- Tên này còn là người hay sao? Khóe mắt Liệt Phong co rút, có chút hối hận xen vào vũng nước đục này.

Hắn biết thực lực Dương Khai rất cao, bằng không ở trong hành cung làm sao dần cho Huyết Luyện một trận, cho nên lúc mới vào Huyết Ngục, hắn mới đi mời Dương Khai cùng nhau hành động.

Nhưng từ khi Di Thiên Huyết Luyện cho biết tin tức Hư Niệm Tinh, hắn cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

Hư Niệm Tinh quá quý trọng, quý trọng đến mức hắn cũng muốn mạo hiểm một lần.

Vốn tưởng liên thủ với Huyết Luyện Di Thiên, khẳng định Dương Khai không thể chống chọi, nhưng nhìn tình trạng giao chiến ngắn ngủi, tình huống không quá lạc quan!

Người này lại nghịch thiên đến mức như thế! Cảnh giới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, có thể làm đến nước này, từ xưa đến nay cũng tuyệt đối chưa từng thấy?

- Liệt Phong, ngươi sẽ không hối hận đó chứ, ngươi nên biết trên đời này không có thuốc hối hận. Hôm nay hắn không chết, là chúng ta xong đời! Di Thiên sắc mặt âm độc nhìn sang, hắn hạ quyết tâm phải giết Dương Khai.

Liệt Phong lắc đầu: - Tên bắn ra không thể rút về, ta tự nhiên biết điểm này. Ừm, đợi Huyết Luyện huynh đi ra, chỉ có ba người chúng ta liên thủ, mới có một chút cơ hội.

Di Thiên không phản bác, đối mặt Dương Khai, hắn đã sớm thu hồi kiêu ngạo của mình.

Hai người sóng vai đứng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua lại giữa Dương Khai và hang động, lòng nóng như lửa đốt.

Huyết Luyện vẫn không có động tĩnh, giống như hắn quả thật bị Dương Khai một chiêu miểu sát.

Nhưng đó là chuyện không thể, dù cho Dương Khai lợi hại hơn nữa, tốt xấu gì cũng thi triển ra Hóa Giao Thể, một thân phòng ngự vững chắc, làm sao lại bị công kích như vậy đánh chết?

Di Thiên cùng Liệt Phong không hiểu nổi Huyết Luyện đang làm gì, trong lòng mắng hắn xối xả, ngay lúc mấu chốt lại nằm lăn.

Đúng lúc này, tiếng gầm rú thảm thiết truyền ra từ trong hang động, vang rèn như sấm.

- Là của Huyết Luyện! Di Thiên nhướng mày, thần sắc âm trầm không thôi, không biết Huyết Luyện phát điên cái gì, dù có không cam lòng, lại đi ra đại chiến với Dương Khai là được, rống cái gì?

- Hình như không đúng! Liệt Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng run sợ, không thể hiểu được, cảm giác nguy hiểm trào ra từ đáy lòng, giống như hắn không chạy ngay thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Loại cảm giác này làm hắn không thoải mái!

Cũng giống như Di Thiên Liệt Phong, Dương Khai cũng ngưng trọng nhìn vào trong hang, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhưng chỉ là tò mò, hắn không biết Huyết Luyện đang giở trò quỷ gì, hoặc là muốn thi triển bí thuật kinh thiên động địa gì.