Bên ngoài Huyết Ngục trăm dặm, trong đình đá trên núi cao kia, hai mắt Lạc Hải nhắm chặt, dường như là âm thầm cảm nhận gì đó.
Những cường giả Hư Vương Cảnh khác, đều chú ý động tĩnh của hắn.
Bọn họ không thể biết bất kì tình huống gì ở trong Huyết Ngục, chỉ có Lạc Hải thân là Tinh Chủ mới có thể theo dõi một chút, Lạc Hải tự nhiên trở thành trung tâm, tiêu điểm của sự chú ý của tất cả mọi người.
Thật lâu, Lạc Hải mới mở mắt, trên mặt lộ một chút tươi cười.
- Lạc Hải đại nhân, có phải có phát hiện gì hay không, vì cái gì mà vui như vậy? Lão ẩu xuất thân từ Kiếm Minh kia vội vàng hỏi.
- Việc vui, việc vui! Lạc Hải khẽ gật đầu.
- Việc vui? Phụ nữ xinh đẹp xuất thân từ Tử Tinh chân mày nhướng lên, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lạc Hải một cái, lộ ra vẻ chợt hiểu: - Ý của Lạc Hải huynh, chẳng lẽ là nói
- Khà khà, không sai, việc vui trong Huyết Ngục chỉ có một, chính là như ngươi nghĩ. Lạc Hải khẽ gật đầu, trầm giọng nói: - Vực Thạch Sơn xuất hiện!
- Vực Thạch Sơn xuất hiện?
Mọi người đồng loạt xúc động.
- Đúng vậy.
- Đây quả là việc vui lớn! Lão ẩu cười đến mức mặt đều nhăn cả lại. - Lần này bọn tiểu tử vào Huyết Ngục thật là có phúc, lại gặp phải việc vui thế này, xem ra, bọn họ may mắn hơn đại đa số mọi người.
- Lôi sử tỷ hà tất phải hâm mộ kẻ khác, 2000 năm trước khi ngươi đi vào Huyết Ngục, chẳng phải cũng gặp chuyện vui này sao? Phụ nữ xinh đẹp kia hé miệng mỉm cười.
- Khà khà, đúng vậy. Thoáng một cái 2000 năm đã qua.
Trên mặt lão ẩu hiện lên vẻ hồi tưởng. - Năm đó nếu không phải gặp được Vực Thạch Sơn, lão thân rất có thể không cách nào tìm hiểu được huyền bí của lĩnh vực, từ đó tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, có thể nói Vực Thạch Sơn là nền tảng cho sự thành công hôm nay của cảnh giới lão thân!
- Lôi sư tỷ năm đó đã gặp Vực Thạch Sơn? Không ít người đều lộ vẻ ngạc nhiên, có người kêu ầm lên: - Sao ta không có vận may này? Năm đó khi ta vào Huyết Ngục, Vực Thạch Sơn kia bị một vực tràng cực kỳ lớn mạnh bao quanh, căn bản không thể tìm hiểu đến cùng.
- Đây cũng là may mắn rồi. Lạc Hải cười ha hả.
- Vực Thạch Sơn là báu vật của Huyết Ngục, nó chắc chắn dị thường, đến Hư Vương Cảnh cũng không chắc có thể làm tổn hại đến nó một chút, nó vô cùng to lớn, cũng không ai có thể mang nó đi, nó là nơi tốt nhất để Phản Hư cảnh tìm hiểu huyền bí của lĩnh vực, đáng tiếc hàng năm nó bị các loại vực tràng hung mãnh bao phủ, chỉ có những lúc rất hiếm hoi, những vực tràng kia sẽ yếu bớt, lộ ra diện mạo thật của Vực Thạch Sơn. Mà Huyết Ngục ngàn năm mới mở ra một lần, lúc mở ra, Vực Thạch Sơn chưa chắc sẽ xuất hiện, chư vị không gặp phải cũng là bình thường, không cần phải hâm mộ may mắn của Lôi sư tỷ, chư vị hiện tại chẳng phải đều là Hư Vương Cảnh giống nhau sao?
- Tuy nói thế, nhưng năm đó nếu ta gặp được Vực Thạch Sơn, thì sau đó cũng không đến mức phải khổ tu đến 300 năm mới đột phá đến cảnh giới này. Người kia sau khi nói xong, vô cùng ảo não, gương mặt phẫn uất, than thở bản thân không may mắn bằng lão ẩu họ Lôi.
Lão ẩu cười nói: - Ngươi ở chỗ này thở dài thở ngắn làm gì, lão thân cũng chỉ là vận may tốt, gặp được Vực Thạch Sơn, nhưng sau khi tấn thăng Hư Vương cảnh, cũng không tinh tiến thêm nữa rồi, lão thân cả đời này cũng chỉ sợ sẽ dừng lại ở cấp bậc này thôi.
- Lôi sư tỷ cũng không cần tự đánh giá thấp bản thân, chuyện tu luyện ai có thể nói chính xác chứ, nói không chừng một ngày nào đó Lôi sư tỷ vận may đến, đột phá đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Phụ nữ xinh đẹp trấn an một câu.
Tuy rằng các thế lực lớn trong Tinh Vực đều có xung đột, nhưng thân là cường giả Hư Vương Cảnh, giữa mọi người ít nhiều đều có giao tình, thuận miệng an ủi một câu cũng không phải việc khó khăn gì.
- Cũng mong là như thế. Lão ẩu cười một cách miễn cưỡng, bỗng nhiên lại nhíu mặt, mặt lộ vẻ âu sầu: - Vực Thạch Sơn xuất hiện tuy là việc vui, nhưng thử thách đối những tiểu tử kia sợ là sẽ tăng không ít, lão thân năm đó vì tranh đoạt một vị trí tốt, đã cùng kẻ khác chiến đấu sinh tử. Bọn họ lần này, sợ rằng sẽ chết không ít.
- Là phúc hay là họa, chính là xem tạo hóa của chính bọn họ, chúng ta ở chỗ này lo lắng cũng không có tác dụng gì. Lão giả xuất thân từ Hằng La Thương Hội kia chậm rãi lắc đầu.
- Nói cũng phải. Đúng rồi, Lạc Hải đại nhân, tiểu tử Phản Hư lưỡng tầng cảnh kia tình huống hiện tại như thế nào, hắn sống hay chết? Lão ẩu chợt nhớ tới Dương Khai, liền hỏi thăm.
Mọi người đều chú ý nhìn về phía Lạc Hải, dáng vẻ dường như đều rất hứng thú đối với Dương Khai.
Lạc Hải mỉm cười, lên tiếng nói: - Còn sống, bổn tọa có thể cảm nhận được sức sống của hắn.
- Còn sống! Lão ẩu mừng rỡ. - Thật tốt quá, lão thân thật sự sợ hắn không đủ may mắn, bị kẻ lớn mạnh kia giết chết rồi. Xem ra vận may của hắn tốt hơn so với lão thân, thật mong đến ngày hắn ra khỏi Huyết Ngục, lão thân thật muốn xem xem, tiểu tử này rốt cuộc có phải là có ba đầu sáu tay không.
- Ba đầu sáu tay chắc chắn là không có, chính là gan lớn, hắn
Lạc Hải đang nói, bỗng nhiên ngừng lại, chân mày bỗng chau lại, rất nhanh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Lạc Hải đại nhân, hắn không phải đã gặp chuyện gì phiền phức chứ? Phụ nữ xinh đẹp của Tử Tinh lo lắng hỏi.
Không ai hy vọng Dương Khai sẽ gặp phải phiền toái, hoặc bỏ mạng ở trong đó, bọn họ muốn Dương Khai trở thành nhân tài mới của thế lực mình, đều chuẩn bị chờ hắn ra khỏi Huyết Ngục liền đưa ra điều kiện vô cùng phong phú lôi kéo hắn gia nhập minh.
- Hắn ngược lại không gặp chuyện phiền toái gì, chẳng qua là xem ra hắn dường như muốn tự tìm đến phiền toái! Lạc Hải giọng điệu kỳ lạ.
- Là ý gì? Lão ẩu lo lắng hỏi.
- Hắn lại đi về phía Vực Thạch Sơn! Lạc Hải biểu hiện cổ quái cực điểm.
- Hả? Tất cả mọi người cả kinh thất sắc.
- Hắn làm sao lại đi về phía Vực Thạch Sơn? Lão ẩu dáng vẻ lo lắng cho hắn. - Tiểu tử này quả thực là đi tìm cái chết! Đó đâu phải là nơi hắn có thể đi? Không may bị cuốn vào tranh giành gì trong đó
- Chà, tên tiểu tử này thật là khiến người khác không thể bớt lo. Phụ nữ xinh đẹp của Tử Tinh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Dương Khai đang ở trong Huyết Ngục, bọn họ cũng không thể ra tay can thiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai đi vào nơi nguy hiểm.
Các cường giả Hư Vương Cảnh đều hận không thể đi vào Huyết Ngục ngay bây giờ, lôi Dương Khai từ trong đó ra, hung hăng dạy dỗ một phen.
- Càng ngày càng thú vị rồi, lá gan của tiểu tử này thật lớn. Lạc Hải cười nhẹ.
- Lạc Hải đại nhân, phiền ngươi chú ý nhiều hơn đến tiểu tử kia, xem hắn có ở đó không
Lão ẩu lo lắng thỉnh cầu.
- Được rồi, mặc dù không có cách nào dò xét tỉ mỉ, nhưng sống chết của hắn bổn tọa vẫn có thể cảm giác được, thật sự có biến cố gì, bổn tọa nhất định sẽ cho các ngươi biết. Lạc Hải gật gật đầu, cũng không cự tuyệt thỉnh cầu như vậy.
Chính hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với Dương Khai.
- Vậy làm phiền Lạc Hải đại nhân.
Tại một nơi trong Huyết Ngục có một ngọn núi nhỏ.
Nói là ngọn núi nhỏ, thật ra cũng chỉ là một ngọn đồi lớn một chút mà thôi.
Cao không quá 30 trượng, chiếm diện tích cũng chỉ có chu vi mấy chục trượng mà thôi, gò núi nhỏ này toàn thân hiện lên sáng bóng kỳ lạ, một loại vực tràng ôn hòa từ bên trong tràn ra, phóng xạ ra bốn phía.
Vực Thạch Sơn! Báu vật của Huyết Ngục.
Bản thể của nó, thực ra chính là một khối Vực Thạch lớn, không ai biết nó được sinh ra như thế nào, nhưng từ sau khi nó sinh ra, luôn tồn tại ở trong Huyết Ngục.
Hàng năm bị vực tràng cực kỳ kinh khủng bao phủ, bất cứ người nào cũng không thể đi vào trong đó để có thể nhìn thấy diện mạo chân thực của Vực Thạch Sơn.
Vực tràng bốn phía Vực Thạch Sơn là vực tràng được công nhận là lớn mạnh nhất trong Huyết Ngục, không có võ giả Phản Hư Cảnh nào dám hướng về phía nó phát động khiêu chiến, bất kỳ người nào dám làm như vậy đều chết oan chết uổng.
Tuy rằng hằng năm bị vực tràng bao phủ, nhưng vực tràng này cũng có lúc suy nhược, cũng chỉ có lúc này, Vực Thạch Sơn mới có thể lộ ra khiến người khác nhìn thấy.
Không có bất kì quy luật nào để nắm bắt, nhưng nhiều lần Huyết Ngục mở ra, trong mười lần có thể sẽ có một lần như vậy, Vực Thạch Sơn hiện ra trước mắt mọi người. Mỗi khi đến lúc này, tất cả Phản Hư Cảnh nghe tin cũng giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, từ bốn phương tám hướng tề tụ đến dưới Thạch Vực Sơn, tìm kiếm vị trí thích hợp, cảm ngộ thần kỳ từ trong Vực Thạch Sơn phát ra.
Điều này an toàn hơn so với việc bọn họ xâm nhập lĩnh vực lốc xoáy, cũng có hiệu quả hơn, thần kì phát ra từ trong Vực Thạch Sơn có thể khiến các võ giả dễ dàng hấp thu, từ đó tìm hiểu được huyền bí của lĩnh vực.
Có những võ giả vốn dĩ không có cơ hội đột phá đến Hư Vương Cảnh, cũng bởi vì gặp được Vực Thạch Sơn nên mới có thể đột phá.
Như lão ẩu của Kiếm Minh kia là một trong số đó.
Mấy vạn năm nay, tuy rằng Vực Thạch Sơn xuất hiện không quá mấy lần, nhưng vẫn không làm tiêu tan lòng nhiệt tình theo đuổi của các võ giả đối với nó.
Thời khắc này, vây chung quanh Vực Thạch Sơn tụ trên trăm vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, những người này đến từ các ngóc ngách của Tinh Vực, hoặc tụ ba tụ năm, hoặc 7,8 người một chỗ, chiếm cứ vị trí không giống nhau.
Tổng cộng có tám chín nhóm, phân biệt rõ ràng.
Trong những nhóm này, những nhóm có số người nhiều nhất chiếm vị trí tốt nhất, từng người hiển lộ ra khí thế bản thân, bí bảo trên tay rạng rỡ sáng chói, mắt lạnh nhìn bốn xung quanh.
Không ai dám tiến về phía bọn họ phát khởi khiêu khích, không đơn thuần là vì bọn họ người đông thế mạnh, mà là bởi vì lai lịch của bọn họ không tầm thường.
Mà những nhóm còn lại, dựa vào mạnh yếu phân chia, cũng chiếm những vị trí không giống nhau.
Gần trăm người, gần như bao vây cả Vực Thạch Sơn, tuy rằng vẫn còn dư lại một chút đất trống, nhưng lại có vô số võ giả nghe được tin tức đang từ bốn phía ào ào chạy đến nơi này.
Có thể tưởng tượng, những chỗ trống này, cuối cùng sẽ bị các võ giả chiếm cứ toàn bộ.
Những võ giả khác tới chậm, không có được vị trí tốt, sẽ hướng về các nhóm võ giả yếu hơn một chút phát khởi khiêu chiến, chiếm đoạt vị trí có lợi.
Bên trái Vực Thạch Sơn, một chỗ không xấu không đẹp, tụ tập ba vị võ giả Phản Hư tam tầng cảnh.
Trong ba người, có hai người Dương Khai quen biết, theo thứ tự là Tiền Thông cùng mỹ phụ Lâm Ngọc Nhiêu của Tinh Đế Sơn, còn có một người khác Dương Khai chưa từng gặp mặt.
Thời khắc này, thánh nguyên trong ba người đều ầm ầm vận chuyển, bí bảo mạnh nhất đã nắm chặt ở trên tay, cảnh giác quan sát xung quanh.
Ba người bọn họ đến tương đối sớm, cho nên vị trí chiếm cứ cũng không tệ, nhưng số lượng võ giả theo tới đây không ngừng tăng lên, đã có người nhìn bọn họ không chút hảo ý, dường như đang tính toán có nên hướng về phía ba người ra tay, đuổi bọn họ đi.
Nếu biểu hiện của ba người không đủ cường thế, chắc chắc không thể bảo vệ địa bàn của mình.
Nhưng tiếp tục cảnh giới như vậy cũng không phải là biện pháp, Vực Thạch Sơn đã xuất hiện, những nhóm có võ giả cường đại và số lượng nhiều kia đã bắt đầu tìm hiểu huyền diệu của lĩnh vực, ba người bọn họ tiếp tục trì hoãn thời gian như vậy là mất nhiều hơn được.
Trong lòng ba người muốn tìm hiểu nhưng cũng không dám mất cảnh giác, thật là quá ảo não.