Trong lầu các, Hạ Ngưng Thường đang tập trung luyện đan, Dương Khai tính toán làm sao đi nhà kho của Xích Nguyệt lấy ra những dược liệu cấp Hư Vương.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách.
Lợi dụng Thạch Khổi!
Thạch Khổi có thể hành động im lặng trong lòng đất, hơn nữa bởi vì nó là một loại sinh linh cực kỳ đặc thù, cho nên rất khó bị người ta nhận ra dao động sinh mạng. Năm đó khi làm khách ở Lưu Ly Môn U Ám Tinh, Dương Khai chính là lợi dụng Thạch Khổi trộm lấy số lượng lớn Thiên Huyễn Lưu Ly, trở thành nguyên liệu chủ yếu chế tạo ra chiến hạm cấp Hư Vương.
Tuy nhiên lần này có chút khác với năm đó.
Tuy rằng Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn được Lưu Ly Môn phòng bị chặt chẽ, nhưng cũng có cơ hội mà vào, cường giả Lưu Ly Môn căn bản không ngờ trên đời này lại có sinh linh có thể đánh cắp Thiên Huyễn Lưu Ly ngay dưới mí mắt bọn họ.
Còn nhà kho của Xích Nguyệt phòng thủ chặt chẽ, Lưu Ly Sơn không thể sánh bằng.
Thạch Khổi dù hữu dụng, nhưng linh trí không cao, tùy tiện cho nó đi ra, rất có thể bứt dây động rừng.
Chỉ có tự mình ra tay!
Nghĩ vậy, Dương Khai không chần chờ, vung tay lên, Thạch Khổi vàng rực xuất hiện. Con Thạch Khổi này coi như đồng tộc duy nhất của Tiểu Tiểu, nhưng lúc nó sinh ra bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới thần hồn không đầy đủ, làm cho linh trí nó không cao lại càng giống như vật chết.
Vừa vặn, Dương Khai dùng nó như pháp thân.
Lại hấp thu rất nhiều Kim huyết của Dương Khai, cho nên nó mới có màu vàng nhạt.
Nhìn Thạch Khổi màu vàng, Dương Khai gật đầu, một đoàn phân thần ngày càng lớn mạnh bắn ra khỏi thức hải, nhập vào cơ thể Kim Thạch Khổi.
Sau đó, hai mắt ngốc trệ của Kim Thạch Khổi khôi phục một chút thần thái, trở nên linh hoạt hơn.
Dương Khai nhắm mắt, thần sắc khẽ động.
Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy thần kỳ, đưa phân thần của mình vào cơ thể Kim Thạch Khổi, biến nó thành pháp thân, hiện tại Dương Khai cảm giác mình như chia làm hai.
Chẳng những có thể cảm nhận được cảm xúc tâm tình của bản thể, cũng có thể thu nhận được tất cả những nghe thấy của Kim Thạch Khổi.
Đây là một loại cảm thụ hết sức kỳ diệu, không thể nói rõ được.
Hắn không vội hành động, mà thử dùng phân thần khống chế động tác của Kim Thạch Khổi, làm quen thân thể kỳ lạ này, rồi lóe lên, độn vào trong lòng đất.
Mặt đất cứng rắn lại như không đối với Kim Thạch Khổi, thân thể kỳ dị của nó có thể hoàn mỹ dung nhập vào, đi lại tự nhiên, như cá bơi trong nước.
Trong hành cung, không ai phát hiện ra.
Vị trí nhà kho, Dương Khai tìm Phiến Khinh La hỏi rõ ràng, cho nên hắn không cần tìm, nhắm đúng hướng liền đi thẳng tới nhà kho.
Ước chừng vị trí và khoảng cách, không bao lâu, Kim Thạch Khổi đã tới bên dưới nhà kho.
Dương Khai lén lút thả ra thần niệm, tra xét bên trên.
Không ngoài dự liệu, dù là sâu trong lòng đất dưới nhà kho, vẫn có cấm chế ngăn cản, pháp thân này vừa thả thần niệm ra, nhanh chóng gặp một tầng cản trở vô hình ngăn cản.
Tầng cản trở vô hình không phải mạnh lắm, Dương Khai khẽ động, tăng thêm sức, lực lượng thần thức ngưng tụ lại đánh vào hư không.
Nói cho cùng, đây chỉ là một lần thăm dò, Dương Khai cố gắng khống chế lực lượng ở mức nhỏ nhất, không dám làm càn, hắn nghĩ rằng thăm dò như vậy sẽ không làm ai chú ý.
Nhưng nháy mắt thần niệm tiếp xúc đến lực lượng ngăn cản, một cỗ khí tức khủng bố tuôn trào ra từ một chỗ hành cung.
Khí tức mạnh mẽ, làm cho mọi người run rẩy.
Trong mơ hồ, hư không như xuất hiện một đôi mắt vô hình, quan sát toàn bộ hành cung, mọi người bị đôi mắt này chú ý, đều không dám làm bừa.
Khí tức như cơn sóng, nhanh chóng quét qua hành cung, sau đó biến mất.
Không ít người ngã ngồi ra đất, trán toát mồ hôi, dù là cường giả Phản Hư Cảnh, lúc này cũng tay chân yếu đuối, cả người nhũn ra.
- Lĩnh chủ đại nhân đang tìm gì vậy?
- Không biết, có phải ai làm chuyện gì trong hành cung làm chọc giận ngài ấy?
Mọi người xì xào, không thể hiểu được.
Mọi người đều biết, khí tức hùng mạnh kia là của Xích Nguyệt lĩnh chủ, cũng chỉ có ngài ấy mới chỉ bằng một ý niệm làm cho toàn hành cung câm lặng.
Dương Khai cũng hoảng sợ, hắn không ngờ Xích Nguyệt phản ứng nhanh chóng như vậy, nếu không phải thể chất đặc thù của tộc Thạch Khổi, có thể dung hợp hoàn mỹ với lòng dất, nhất định đã phải bại lộ ra pháp thân này.
Lớn chuyện như vậy, hắn không dám làm gì tiếp với nhà kho, vội khống chế pháp thân mau rút lui.
Trong tẩm cung, Xích Nguyệt khẽ cau mày, vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm: - Kỳ quái, rõ ràng cấm chế nhà kho bị chạm tới, sao không phát hiện được gì?
Nàng có chút không hiểu được.
Không ai có thể làm càn trên địa bàn của nàng, cũng không ai trốn khỏi theo dõi, nàng nghĩ rằng cấm chế nhà kho lâu năm không tu sửa, xảy ra vấn đề dẫn tới dị thường vừa nãy.
Nghĩ vậy, nàng không tiếp tục tra xét nữa, mà toát ra nụ cười hứng thú, khẽ nói: - Nhưng lần này Dục Hùng thông minh hơn nhiều, đã biết mượn đao giết người, bổn cung muốn xem thử, loài người này có bao nhiêu bản lĩnh!
Nói rồi, nàng lén thả thần niệm tới chỗ lầu các Hạ Ngưng Thường, quan sát động tĩnh bên đó.
Trong lầu các, Dương Khai vừa mới thu Kim Thạch Khổi vào không gian Hắc Thư, bỗng nhiên cảm ứng được, liếc nhìn hư không, cau mày.
Hiện tại, hắn sinh ra cảm giác bị người ta theo dõi, khi thần niệm của hắn cẩn thận kiểm tra, lại không phát hiện được gì.
Sẽ không phải chuyện vừa rồi bại lộ, dẫn tới Xích Nguyệt giám sát mình đó chứ?
Dương Khai đen cả mặt.
- Hả... Tiểu tử này có chút cảm ứng? Xích Nguyệt kinh ngạc.
Với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh của nàng, muốn thần không biết quỷ không hay giám sát một Phản Hư lưỡng tầng cảnh thì quả là dễ như trở bàn tay, nhưng vừa rồi Dương Khai liếc nhìn hư không, rõ ràng nói lên hắn đã chú ý tới nàng theo dõi.
Nhưng cũng chỉ là vậy, hắn không thể nào thật sự nhận ra thần niệm của mình.
Hiện tại hẳn là hắn chỉ hoài nghi! Xích Nguyệt nhìn ra điểm này từ thần sắc của Dương Khai.
Vậy thì thú vị! Xích Nguyệt bỗng nhiên có hứng thú.
Dương Khai cau mày, ngồi yên tại chỗ, thầm cảm thấy khó giải quyết.
Một lát sau, sắc mặt của hắn bình thường trở lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt điều tức.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng nói.
- Xin lỗi, hai vị công tử, các người không thể vào. Đây là nơi Hạ đại sư luyện đan, lĩnh chủ đại nhân có lệnh, trong lúc đại sư luyện đan, không cho phép ai quấy nhiễu!
Thần sắc Dương Khai hơi đổi, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện người nói chuyện là tỳ nữ áo xanh đưa dược liệu cho Hạ Ngưng Thường, lúc này nàng đang ngăn cản ai đó xâm nhập lầu các.
- Bổn công tử biết đây là nơi Hạ đại sư luyện đan, cho nên mới tới đây, nếu không phải vậy, ngươi cho rằng bổn công tử sẽ tới nơi này? Tránh ra, ta tìm vị Hạ đại sư kia có chuyện thương lượng! Tiếng nói thô lỗ vang lên, nghe rất xa lạ.
- Xin hai vị công tử tự trọng! Lĩnh chủ đại nhân đã hạ nghiêm lệnh, xin hai vị công tử đừng làm khó nô tỳ! Tỳ nữ áo xanh khổ sở cầu khẩn, vừa đưa ra Xích Nguyệt, cứng mềm có đủ.
- Cút ngay! Giọng nói thô lỗ như là nổi giận. - Đừng có lấy Xích Nguyệt tiền bối ra dọa bổn công tử, bên phía tiền bối, bổn công tử sẽ nói rõ. Ngươi là thứ gì, dám chặn đường bổn công tử!
- Tiểu cô nương, tránh đường đi, lần này bổn công tử cùng Huyết Luyện huynh đến đây là muốn mời Hạ đại sư luyện chế đan dược, không phải làm gì nàng. Tánh khí Huyết Luyện huynh không tốt, nếu có đắc tội, bổn công tử thay mặt hắn xin lỗi cô. Tiếng nói khác vang lên.
Dương Khai chợt cười lạnh.
Hắn nghe ra được chủ nhân giọng nói này chính là vị Tà Nhãn Cuồng Thiếu Di Thiên!
Từ sau khi vào hành cung, Dương Khai đã không gặp qua hắn, nhưng với người tâm cao khí ngạo như hắn, khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện ở Huy Nguyệt Thành. Trước đó Phiến Khinh La cũng nhắc nhở mình phải cẩn thận, đề phòng hắn trả thù.
Lần này hắn đến đây, thật là không phải hiền lành gì.
Nhưng mà người kia là ai? Nghe Di Thiên gọi hắn là Huyết Luyện, dường như địa vị không thấp, bằng không làm sao xưng huynh gọi đệ được với Di Thiên?
Dương Khai tò mò không thôi.
- Mời Hạ đại sư luyện đan? Tỳ nữ áo xanh sững ra một lúc, nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: - Không được, đại sư là nhân tài được lĩnh chủ đại nhân coi trọng, không có mệnh lệnh của lĩnh chủ đại nhân, nàng không thể luyện đan cho người ngoài.
- Không được? Tên cường giả Yêu tộc Huyết Luyện cười lạnh. - Có gì không được? Chỉ là tiện tỳ loài người, bổn công tử tìm nàng luyện đan, đó là coi trọng cất nhắc ả, biết luyện đan thì sao? Nếu ả dám không nghe, bổn công tử có thể lập tức khiến ả vĩnh viễn không thể ngóc đầu được.
Tỳ nữ áo xanh sợ đến mặt mũi trắng bệch, dù sợ hãi khí thế hung tàn của cường giả Yêu tộc Huyết Luyện này, nhưng vẫn kiên quyết chắn đằng trước, không cho hắn xông vào lầu các.
- Cho ngươi ba hơi thở, không tránh đường, ngươi chuẩn bị chịu chết đi! Với thân phận của bổn công tử, giết một tiểu tỳ, Xích Nguyệt tiền bối hẳn cũng không trách tối, chính ngươi rõ ràng. Huyết Luyện lạnh lùng nhìn tỳ nữ áo xanh, ánh mắt hung tàn, thần sắc dữ tợn.
- Cô nương, tránh ra đi, người cô mềm mại, đánh hỏng sẽ khó coi. Di Thiên vẫn cười ôn hòa, khuyên giải tỳ nữ áo xanh, trong mắt tỏa ra hào quang tà mị.
Vừa chạm vào ánh mắt của hắn, hai mắt tỳ nữ áo xanh trở nên ngây dại, vẻ giãy dụa dần ngoan ngoãn, vẻ mặt ửng hồng thẹn thùng gật đầu, nghiêng người nhường đường.
Huyết Luyện hừ lạnh, vung tay ném tỳ nữ áo xanh ra xa hơn, sải bước dài đi vào lầu các.
Di Thiên cười hì hì đi theo sau hắn.
Khi hai người còn cách lầu các không đến 10 trượng, cửa bỗng mở ra, Dương Khai bước ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người lạnh nhạt nhìn Di Thiên cùng Huyết Luyện.
Hai người đồng thời dừng bước, người trước liếc Dương Khai, bĩu môi khinh thường.
Người sau ánh mắt co rụt, trong mắt tà mị toát ra thù địch cùng kiêng kỵ.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên Dương Khai biểu hiện khủng bố ở trong Xích Nguyệt thành, đây là đối thủ phải làm mình coi trọng.