Dương Khai và Hạ Ngưng Thường bình yên ở trong hành cung.
Sau khi trải qua một màn trong đại điện như vậy, bất cứ ai cũng biết quan hệ thân mật giữa Dương Khai và Phiến Khinh La, điều này làm cho các cường giả Yêu tộc vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, đồng thời lại mắng Dương Khai diễm phúc đích thực không ít.
Trong phòng khách, Phiến Khinh La dẫn theo Bích Lạc đến thăm hai sư tỷ đệ Dương Khai.
Vừa rồi dưới ánh mắt của nhiều người, nàng cũng không tiện nói nhiều, giờ này có cơ hội, tự nhiên là muốn tâm sự một phen.
Mặc dù ở trong Đế Uyển, Dương Khai cũng từ nơi Bích Lạc biết rất nhiều chuyện, nhưng chi tiết trong đó Dương Khai biết cũng không rõ ràng lắm. Sau khi nói chuyện với Phiến Khinh La một hồi, hắn mới biết, khi yêu nữ này lưu lạc đến Đế Thần Tinh, quả thật chịu không ít gian khổ.
Vốn nàng xinh đẹp tuyệt đỉnh, thiên nhiên mị hoặc, lúc đi tới Đế Thần Tinh thực lực lại không cao, dĩ nhiên nàng bị không ít nam nhân bụng dạ khó lường để mắt tới.
Nếu không nhờ gặp được Xích Nguyệt lĩnh chủ, được nàng tuệ nhãn biết tài, thu làm nghĩa nữ, đích thực Phiến Khinh La cũng không biết giờ này mình sẽ là vận mạng thế nào.
Cho nên từ mức độ nào đó mà nói, nàng rất cảm kích Xích Nguyệt lĩnh chủ. Hơn nữa, từ khi thu nàng làm nghĩa nữ, Xích Nguyệt lĩnh chủ lại rất coi trọng nàng, từ địa vị của nàng trên Xích Nguyệt Lĩnh là có thể nhìn ra được. Người không rõ chân tướng, chỉ sợ sẽ nghĩ nàng là Yêu tộc thuần khiết!
Một nhân loại, có thể có quyền cao chức trọng trên Xích Nguyệt Lĩnh, điều này không thoát được quan hệ với tài bồi của Xích Nguyệt lĩnh chủ.
Nghe Phiến Khinh La giảng thuật một hồi, Dương Khai cũng sinh lòng kính ý với Xích Nguyệt lĩnh chủ chưa hề gặp mặt kia.
- Tóm lại, nghĩa mẫu rất tốt với ta. Hơn nữa, bởi vì ta luyện hóa lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu. Hiện tại ta đã không thể hoàn toàn coi là nhân loại, nhưng cũng không thể xem như Yêu tộc! Phiến Khinh La khẽ cười nói.
- Vậy xem là thứ gì? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- À... Nửa yêu đi! Trên Đế Thần Tinh có một số tồn tại đặc thù như vậy, bất quá địa vị của họ thật sự là rất thấp, so với nhân loại cao hơn một chút xíu mà thôi!
- Nửa yêu... Dương Khai ngạc nhiên.
- Không sai! Nửa yêu này đều là Nhân Yêu hai tộc kết hợp mà sinh ra, bọn họ không được nhân loại chấp nhận, không được Yêu tộc đón nhận, cho nên địa vị rất lưng chừng! Phiến Khinh La thuận miệng giải thích một câu.
- Nhân Yêu hai tộc kết hợp? Trên Đế Thần Tinh, cho phép phát sinh chuyện như vậy ư?
- Dĩ nhiên là không cho phép! Đế Thần Tinh không giống với những tinh tu luyện khác. Nơi này là với Yêu tộc là chủ, Yêu tộc là chí cao vô thượng, bọn họ như thế nào dễ dàng tha thứ chuyện huyết mạch của mình bị nhân loại làm bẩn? Bất quá nói như thế nào đây, có đôi khi hai người yêu nhau chắc là sẽ không quan tâm tới ánh mắt và gông xiềng luân thường của thế tục. Cho nên mới sinh ra quần thể đặc thù nửa yêu này! Phiến Khinh La ung dung nói: - Nói thật, ta rất khâm phục những người này. Tỷ như vị Ba Hạc tiền bối theo các người cùng nhau tới kia... ông ta đã trải qua những chuyện này!
- Nàng biết chuyện của Ba Hạc ư? Dương Khai trong mắt sáng ngời hỏi thăm.
- Ừm! Trước đây cũng không biết, chỉ nghe Dục Hùng nói một chút, mới biết!
- Nói nghe xem, ta cũng rất tò mò đối với chuyện của lão già đó! Dương Khai vội vàng hỏi. Lúc ở Huy Nguyệt Thành hắn nghe được không ít lời đồn về Ba Hạc, thực lực của lão già này cũng không tầm thường, tự nhiên Dương Khai để ý tới.
Phiến Khinh La biết không nhiều lắm, nhưng sở dĩ hai trăm năm qua Ba Hạc mai danh ẩn tích ở Huy Nguyệt Thành, thậm chí thay đổi gương mặt, ẩn giấu tu vi của mình, lại có quan hệ với một cô gái nhân loại.
Mấy trăm năm trước lão là đệ nhất đại tướng dưới trướng Xích Nguyệt lĩnh chủ, tư chất tuyệt đỉnh, đã sớm tu luyện đến cảnh giới Phản Hư tam tầng cảnh, đồng thời trình độ về Thế cũng không có Phản Hư Cảnh nào có thể sánh bằng.
Nhất thời vinh quang rực sáng vô hạn, được xưng là cường giả đệ nhất dưới Hư Vương Cảnh trên Đế Thần Tinh.
Lão cũng là kẻ có hy vọng nhất có thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh trong cả Yêu tộc! Một khi lão có thành tựu này, thì có nghĩa lão trở thành tồn tại cường đại cấp bậc lĩnh chủ, có thể ngồi ngang hàng với Xích Nguyệt.
Thế nhưng lúc Ba Hạc ở thời điểm vinh quang rực sáng vô hạn nhất, lão lại nhất kiến chung tình với một cô gái nhân loại, gặp nhau như tiếng sét ái tình...
Yêu tộc đối với chuyện Nhân Yêu kết hợp vốn là bài xích, huống chi là ngôi sao mới của tương lai như Ba Hạc? Gặp phải trở lực tự nhiên cũng lớn hơn so với bất kỳ kẻ nào, nhất là áp lực đến từ Xích Nguyệt lĩnh chủ, khiến Ba Hạc lại khổ không thể tả.
Chuyện nếu thật cứ phát triển tiếp như vậy, với tính tình cao ngạo của Ba Hạc năm đó, rất có thể sẽ phản bội Yêu tộc! Đến lúc đó lão nhất định sẽ trở thành người bị Yêu tộc trên Đế Thần Tinh hô đánh hô giết.
Xích Nguyệt lĩnh chủ cũng rất là nhức đầu, đương nhiên bà ta không muốn nhìn thấy đại tướng đắc lực nhất dưới trướng của mình bị ép đến mức rơi vào tuyệt cảnh.
Vì thế xuất phát từ tâm tư ái tài, thậm chí bà ta đã chuẩn bị chấp nhận sự thật như vậy, để mặc cho Ba Hạc kết hợp cùng cô gái Nhân tộc kia.
Dù sao, Nhân Yêu hai tộc tuy rằng không cho phép công khai kết hợp, nhưng một số cường giả Yêu tộc lại thích đùa bỡn mỹ nữ Nhân tộc, đây là chuyện rất bình thường, trong phủ một cường giả Yêu tộc nào mà không có mấy mỹ nữ Nhân tộc làm đồ chơi? Chỉ có điều mọi người đối với chuyện này biết thì để ở trong lòng, không công khai mà thôi.
Chỉ cần Ba Hạc có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh, thì có kết hợp với một cô gái nhân loại tính là gì.
Còn không đợi bà nói rõ cùng Ba Hạc, thì phát sinh chuyện bất hạnh.
Cô gái Nhân tộc kia trong một lần tấn thăng tiểu cảnh giới ở thời điểm mấu chốt bị tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử...
Ba Hạc biết được tin tức này mất hết lòng tin, đồng thời cũng nổi giận không thể kiềm cế.
Lão theo bản năng nghĩ rằng cô gái mình âu yếm sở dĩ bị tẩu hỏa nhập ma, khẳng định không thoát được quan hệ với Xích Nguyệt lĩnh chủ, có lẽ là do lĩnh chủ đại nhân âm thầm động tay động chân gì chăng?!?.
Vì thế lão đại náo Bán Nguyệt Sơn, đi tới tẩm cung của Xích Nguyệt, ngay mặt giằng co với bà ta.
Rồi trong tẩm cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không có người nào biết được, chỉ có điều đợi đến lúc Xích Nguyệt đại nhân đi ra, liền tuyên bố: Ba Hạc vong ân phụ nghĩa, kẻ dưới phạm thượng, bị bà tự tay đánh chết.
Từ đó về sau, 200 năm qua Ba Hạc im bặt tin tức. Thẳng đến lần này lão mới chủ động hiện thân trong Huy Nguyệt Thành.
- Nói như vậy... năm đó Xích Nguyệt lĩnh chủ cũng không có đánh chết Ba Hạc, ngược lại tha cho lão một đường sống ư? Dương Khai như có điều suy nghĩ.
- Hẳn là như vậy! Phiến Khinh La nhẹ gật đầu: - Nghĩa mẫu là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nếu bà thực sự có ý muốn giết Ba Hạc, Ba Hạc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không thể còn sống!
Dương Khai khẽ gật gật đầu.
- Dương Khai...
Phiến Khinh La bỗng nhiên nhẹ giọng kêu một tiếng.
- Hả?
- Huynh nói xem... cô gái Nhân tộc bị tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử kia... rốt cuộc có liên quan với nghĩa mẫu hay không?
- Ta làm sao biết được, chuyện hơn 200 năm trước, chỉ sợ trừ đương sự ra, không có người nào biết được! Dương Khai mỉm cười, bỗng nhiên thấy vẻ lo lắng hiện ra trên mặt Phiến Khinh La, trong lòng vừa động, thấp giọng hỏi: - Nàng đang lo lắng gì thế?
Phiến Khinh La chậm rãi lắc đầu, cố nặn ra vẻ mỉm cười nói: - Không có gì! Đúng rồi, huynh phải cẩn thận tên Di Thiên kia. Ta nghe nói huynh ở Huy Nguyệt Thành đã xảy ra chút xung đột với hắn. Tên Di Thiên này tâm cao khí ngạo, huynh đắc tội với hắn, hắn sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!
- Yên tâm đi, hắn không có biện pháp bắt ta! Dương Khai cười ngạo nghễ.
Hai người lại nói chuyện một hồi, Phiến Khinh La mới đứng dậy rời đi.
- Sư đệ, kế tiếp chúng ta phải làm sao? Chờ đến lúc Phiến Khinh La đi khuất, Hạ Ngưng Thường mới nhẹ giọng hỏi.
- Còn chưa nghĩ ra! Dương Khai mỉm cười nói. Hắn tìm mọi cách đi vào hành cung, chủ yếu là muốn nhìn xem Phiến Khinh La sống như thế nào, giờ này thấy nàng hết thảy mạnh khỏe, địa vị tôn sùng, tự nhiên cũng yên lòng rồi.
- Vậy đệ có định mang theo Khinh La tỷ tỷ rời đi không? Hạ Ngưng Thường lại hỏi.
- Ta không có ý định như vậy! Bất quá cứ nhìn theo ý của nàng đi! Thật ra ta cảm thấy, nàng ở lại chỗ này có lẽ tốt hơn. Dù sao nơi này là Yêu Tinh, vô cùng có lợi đối với tu luyện cùng tương lai phát triển của nàng!
- Ừm! Hạ Ngưng Thường nhẹ gật gật đầu.
Nghe chuyện Ba Hạc, nàng lập tức hiểu rõ, nếu như Dương Khai thật cố ý muốn mang đi Phiến Khinh La, nhất định sẽ khó khăn tầng tầng lớp lớp. Cái chết của cô gái Nhân tộc yêu thương Ba Hạc kia, rốt cuộc có liên quan với Xích Nguyệt lĩnh chủ hay không, không có người nào biết, nhưng nếu quả thật đúng là Xích Nguyệt lĩnh chủ âm thầm hạ thủ thì sao...
Hạ Ngưng Thường hiểu rõ vừa rồi tại sao Phiến Khinh La lộ ra vẻ lo lắng, rõ ràng là nàng ta sợ Dương Khai sẽ dẫm vào vết xe đổ của cô gái Nhân tộc kia.
Vì tương lai của nghĩa nữ mình, nói vậy Xích Nguyệt lĩnh chủ sẽ không ngại giết chết một nam nhân Nhân tộc.
- Tuy nhiên nếu đã tới đây thì dĩ nhiên trước phải cướp đoạt một số vật tư đặc sản ở nơi này rồi tính sau!
Dương Khai nhìn Hạ Ngưng Thường cười tủm tỉm nói: - Tiểu sư tỷ, chuyện này chỉ sợ phải mượn trợ lực của tỷ!
- - - - - - - - -
Phiến Khinh La ra phòng khách, liền dẫn Bích Lạc đi thẳng tới tẩm cung của Xích Nguyệt.
Nàng được Xích Nguyệt coi trọng, bồi dưỡng xem thành người nối nghiệp trong tương lai, ở trong hành cung đi lại tự nhiên không người nào dám ngăn cản, tất cả võ giả Yêu tộc gặp nàng đều rối rít hành lễ, rất cung kính.
Đi tới ngoài tẩm cung, Phiến Khinh La vừa lúc gặp nam nhân eo gấu lưng hổ, cường tráng như tháp sắt kia, hắn đứng ở ngoài tẩm cung, mày nhíu sát thành một đoàn, thân mình nghiêng một bên dường như đang lắng tai nghe cái gì.
- Dục Hùng! Phiến Khinh La đi tới, hô một tiếng.
Nghe tiếng kêu, Dục Hùng giật mình vội vàng xoay người, giơ một ngón tay đặt ở bên miệng xuỵt một tiếng.
- Huynh làm cái gì lén lén lút lút ở trước tẩm cung của nghĩa mẫu như vậy, huynh coi chừng cẩn thận kẻo nghĩa mẫu biết đấy! Phiến Khinh La nhíu chân mày, nhìn hắn chằm chằm khiển trách.
- Ba Hạc tiền bối đang bị trừng phạt ở bên trong, muội lắng nghe thử xem! Dục Hùng chỉ chỉ bên trong, gương mặt kỳ lạ.
Phiến Khinh La kinh ngạc, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe từ bên trong tẩm cung truyền ra tiếng gào thảm thiết.
Không khỏi sắc mặt trắng nhợt, nàng kinh sợ hỏi: - Nghĩa mẫu không chịu tha thứ cho Ba Hạc tiền bối sao?
Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp mặt Ba Hạc, nhưng tình huống của Ba Hạc có chút tương tự với nàng, nếu như Xích Nguyệt lĩnh chủ không chịu dễ dàng buông tha trong chuyện Ba Hạc này, thì chuyện tương lai giữa nàng và Dương Khai cũng sẽ rất ảm đạm.
Kết cục của Ba Hạc, tới một mức độ nào đó cũng là một hình thức kiểu mẫu cho tình cảnh của nàng, cho nên vừa nghe Ba Hạc ở bên trong chịu trừng phạt phát ra tiếng hét thảm, Phiến Khinh La liền vô cùng khẩn trương.
Nàng dường như nhìn thấy hình ảnh Dương Khai nhận hết hành hạ ở trước mặt nghĩa mẫu...
- Không biết nữa, nghĩa mẫu cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hòa, rất ít tức giận, đối với chúng ta cũng là chỉ đạo nhiều khiển trách ít, càng chưa từng trừng phạt. Lần này Ba Hạc tiền bối bị trừng phạt thê thảm như vậy, xem ra quả thật nghĩa mẫu rất phẫn nộ đây! Dục Hùng miệng run run nói, lỗ tai thì mở lớn như vành xe, cố lắng nghe.
Phiến Khinh La sắc mặt biến đổi không chừng, trong lòng càng thêm lo lắng, thầm tự cân nhắc khi gặp nghĩa mẫu nên nói những gì...