Trong Thế của Dương Khai xen lẫn lĩnh ngộ lực lượng không gian của hắn, đây là bài tẩy lớn nhất, không đến bất đắc dĩ sẽ không bại lộ, nhưng cường giả Yêu tộc bị Thế của hắn bao phủ vẫn sẽ cảm nhận được sát khí quỷ dị trong đó.
Sắc mặt Mã Cách Nạp tái xanh, thần sắc Di Thiên cũng ngưng trọng.
Hai cường giả Yêu tộc đều không ngờ, trình độ Thế của Dương Khai lại sâu như vậy, ngẫm lại trước đó con người này biểu hiện ra chiến lực hung hãn, lực lượng thần thức khủng bố, nhất thời không dám làm bừa.
Ngược lại chủ nhân khách sạn, ánh mắt cụp xuống bỗng chầm chậm mở ra, ánh mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn dị tượng trên trời, mũi khẽ hít hà.
Hắn nhanh chóng có phát hiện gì, trong mắt tỏa ra thần quang kinh người.
- Dừng tay! Hắn khẽ quát. - Các vị bình tĩnh đừng nóng.
Dương Khai liếc hắn, vẻ mặt có chút cổ quái.
Mã Cách Nạp nhướng mày, xẹt qua một tia không vui, tốt xấu gì hắn cũng là thành chủ Huy Nguyệt Thành, khi nào tới lượt người khác chỉ trỏ hắn, huống chi lão già này chỉ là chủ khách sạn.
Thần niệm quét qua người hắn, phát hiện đối phương không có một chút dấu vết tu luyện nào, làm cho Mã Cách Nạp khó chịu.
- Lão già, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, lui sang chỗ khác! Di Thiên hừ lạnh.
- Ha ha... Chủ khách sạn không hề có chút sợ hãi, thâm ý sâu xa nhìn Di Thiên.
Di Thiên nhướng mày, thầm cảm thấy không đúng, quan sát chủ khách sạn một hồi, mới chần chờ nói: - Có phải bổn công tử gặp ngươi ở chỗ nào? Sao ta cảm thấy, ngươi có chút quen mặt?
- Vậy cũng bị ngươi nhìn ra dấu vết, không hổ là công tử của Thiên Nhãn đại nhân, ánh mắt quả nhiên không tầm thường! Chủ khách sạn khen ngợi, hoàn toàn là trưởng bối khen ngợi vãn bối.
Điều này làm sắc mặt Di Thiên không khỏi trầm xuống, quát khẽ: - Rốt cuộc ngươi là ai?
Mã Cách Nạp cũng ngẩn người, hắn không thể ngờ ở trong thành trì của mình, một tên chủ khách sạn không có tiếng tăm gì, lại có vẻ như lai lịch không nhỏ. Nếu không phải thân phận địa vị tôn sùng, làm sao dám nói chuyện với Di Thiên như vậy?
Dương Khai liếc qua, con mắt xoay chuyển, bỗng nhiên mỉm cười.
Bị chủ khách sạn can thiệp, tất cả lực chú ý lên mình đã bị dời đi, hắn đương nhiên vui vẻ như thế. Nhưng hắn cũng tò mò, chủ khách sạn này có lai lịch gì, rõ ràng trên người không có dao động năng lượng, lại có thể nhàn nhạt nói chuyện trước mặt Mã Cách Nạp cùng Di Thiên, không hề e ngại, Yêu tộc bình thường không thể làm được như thế.
Lão giả vẫn cười nhàn nhạt, trước mắt bao người, hình thể của hắn bỗng nhiên biến hóa khiến người ta cứng lưỡi.
Lưng còng xuống chầm chậm thẳng ra, thân thể thấp bé cũng cao lên, làn da nhăn nheo cũng biến mất, thay vào đó là làn da hồng hào khỏe mạnh, nếp nhăn được vuốt phẳng.
Chỉ trong nháy mắt hắn như trẻ lại mấy chục tuổi, từ một lão già biến thành người trung niên khí độ phi phàm.
Không chỉ vậy, theo hình thể biến đổi, khí tức của hắn cũng đại biến.
Vốn là bất kỳ ai quét thần niệm qua người hắn cũng không tra xét được một chút dao động năng lượng gì, đều cho rằng hắn là Yêu tộc không hề tu luyện, nhưng bây giờ trong người hắn lại tuôn trào dao động năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn đang vững vàng tăng mạnh, thẳng lên Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong!
So với Mã Cách Nạp cùng Di Thiên, còn mạnh hơn một bậc.
Dương Khai kinh ngạc, sững sờ nhìn chủ nhân khách sạn, không thể tin nổi mắt mình.
Mã Cách Nạp cùng Di Thiên cũng ngây ngốc, không thể ngờ trên đời này lại có người ẩn giấu mình sâu đến vậy.
Nếu không phải chủ nhân khách sạn chủ động bại lộ, không ai ở đây có thể phát hiện sâu cạn của hắn.
- Ngài... ngài là Ba Hạc đại nhân? Mã Cách Nạp quan sát kỹ khuôn mặt chủ nhân khách sạn, liền chấn động kinh hô.
Chủ nhân khách sạn thay đổi dung mạo, Mã Cách Nạp lập tức nhận ra, giọng run run, vẻ mặt sợ hãi.
- Cái gì? Hắn lại chính là Ba Hạc đại nhân?
- Không phải chứ, không phải nói Ba Hạc đại nhân đã bị tự tay lĩnh chủ đánh chết rồi sao? Làm sao vẫn còn trên thế gian?
- Không sai, hắn chính là Ba Hạc đại nhân, 200 năm trước ta cùng thành chủ đại nhân đi hành cung bái kiến lĩnh chủ đại nhân, đã từng gặp hắn một mặt, lúc đó hắn còn là đệ nhất đại tướng dưới lĩnh chủ đại nhân!
- Chậc chậc! Sao lại là Ba Hạc đại nhân! Lần này thật là thú vị.
Xung quanh truyền ra tiếng nói xì xào, Dương Khai nghe được, vẻ mặt quái dị.
Hắn mơ hồ nhìn ra được, chủ nhân khách sạn này có danh tiếng không nhỏ, ngay cả Mã Cách Nạp cũng kiêng kỵ cung kính với hắn.
Rốt cuộc người này là ai? Vì sao người ngoài nói hắn là đệ nhất đại tướng dưới Xích Nguyệt lĩnh chủ, lại còn nói bị tự tay Xích Nguyệt lĩnh chủ giết chết? Rốt cuộc là chuyện gì?
Đầu óc Dương Khai mơ hồ, không hiểu gì cả.
- Thì ra là Ba Hạc tiền bối! Di Thiên hít sâu một hơi. - Khó trách thấy quen, Di Thiên bái kiến Ba Hạc tiền bối!
Đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng bối phận của Ba Hạc cao hơn bất cứ Yêu tộc nào ở đây, dù cho Di Thiên là tiểu công tử Thiên Nhãn lĩnh chủ, cũng không dám đối đãi sơ sẩy.
- Ha ha! Di Thiên công tử không cần đa lễ, ngươi cũng là nhân tài mới nổi của Yêu tộc ta, ngày sau rất có cơ hội thăng cấp Hư Vương Cảnh. Ba Hạc khen một tiếng.
Di Thiên lại cười khẽ, tự tin nói: - Ba Hạc tiền bối nói nhầm rồi, bổn công tử không phải có cơ hội lớn, mà nhất định sẽ thăng cấp, vấn đề chỉ là thời gian sớm muộn.
Tiểu tử rất ngông cuồng! Dương Khai liếc hắn, trong lòng cười thầm.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thật có vốn ngông cuồng.
Ba Hạc gật đầu: - Ừm, vậy chúc ngươi thỏa ước nguyện!
- Ba Hạc đại nhân... Trên trán Mã Cách Nạp toát ra mồ hôi lạnh, nhìn vị nhân vật phong vân biến mất gần 200 năm này, lại nhìn dị tượng trên trời, nói: - Nơi này rốt cuộc là chuyện gì?
- Là chuyện gì? Ba Hạc trầm ngâm, nói: - Chuyện gì thì ta cũng không rõ, nhưng hiện tại các ngươi đừng nóng vội, đừng quấy rầy bên trong. Lão phu là chủ nhân khách sạn này, nói thế nào cũng có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của khách ở lại, xin nể mặt lão phu.
- Ấy... Nếu Ba Hạc đại nhân đã nói, chúng ta chờ đợi đi. Mã Cách Nạp gật đầu.
Ở trước mặt Ba Hạc, hắn quả thật không dám ngông cuồng.
- Vậy tên con người này thì sao? Di Thiên bỗng nhiên nhìn sang Dương Khai, khóe miệng toát ra cười lạnh. - Có phải Ba Hạc tiền bối cũng bảo vệ an toàn của hắn?
- Đương nhiên rồi, tiểu tử này cũng là khách của ta. Ba Hạc nói như đương nhiên.
- Ha ha! Vậy Di Thiên nể mặt tiền bối, nhưng cũng chỉ giới hạn ở chỗ tiền bối. Hắn giết hai yêu thú kéo xe của ta, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính. Di Thiên cười khẽ, ánh mắt hùng hổ trừng Dương Khai, khiêu khích: - Loài người, đừng để bổn công tử tìm được cơ hội, bằng không...
Dương Khai bĩu môi, không để ý uy hiếp, đối với hắn hiện giờ thì không cho người khác quấy nhiễu Hạ Ngưng Thường mới là nhiệm vụ quan trọng, những chuyện khác đều là thứ yếu. Có thể ổn định trận phong ba này, bất kể là ai đứng ra, hắn đều mong mỏi thấy được.
Chỉ là... Ba Hạc này muốn làm gì?
Ánh mắt Dương Khai đảo quanh người chủ khách sạn, nghe những người vây xem nói, hắn mơ hồ biết chút bí ẩn, Ba Hạc này mai danh ẩn tích 200 năm, nhưng hôm nay hắn lại chủ động bại lộ thân phận, đồng thời còn che chở mình cùng Hạ Ngưng Thường.
Hắn có ý gì?
Dương Khai không tin hắn chỉ thật là vì bảo vệ khách của mình!
Người già thành tinh, hắn không đức cao vọng trọng như vậy.
- Hả, đây là mùi gì? Bỗng nhiên, trong đám đông kinh hô.
- Thơm quá, hình như là mùi đan dược.
- Có linh đan cực phẩm xuất thế?
- Chẳng lẽ dị tượng này là do luyện đan dẫn tới?
Một lời gây ra ngàn tầng sóng, mọi người đều ồ lên.
Hạ Ngưng Thường luyện chế đan dược, dẫn tới dị tượng cực kỳ nổi bật, trước đó không có bao nhiêu người nhận ra, ngay cả cường giả kiến thức rộng rãi như Mã Cách Nạp cùng Di Thiên cũng không biết. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi mùi thuốc nồng nặc bắt đầu lan tỏa, khách sạn không thể che giấu được bí mật nữa.
Theo mùi hương mạnh lên, gần như mọi người đều đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn vào khách sạn.
Bọn họ đã nhận ra, mùi hương này tỏa ra từ trong khách sạn đơn sơ đó.
Mỗi một võ giả đều toát ra thần sắc say mê, chỉ ngửi mùi dược hương đã làm người ta như thấu suốt, nếu như ăn đan dược này, vậy sẽ có hiệu quả gì?
Linh đan kiểu gì, sẽ sinh ra mùi hương, dị tượng như thế!
Ánh mắt các võ giả dần dần nóng bỏng, tham lam...
Nếu không có các cường giả Ba Hạc, Mã Cách Nạp chặn trước khách sạn, chỉ sợ nơi này đã bị đám đông điên cuồng đè sập.
- Di Thiên công tử...
Đoán được dị tượng này là do luyện đan dẫn tới, Mã Cách Nạp lén lút liếc Di Thiên, truyền âm thần niệm.
- Ba Hạc lão già này như muốn độc chiếm linh đan, khó trách ẩn nấp 200 năm, cũng không tiếc bại lộ thân phận hôm nay! Ngẫm lại, khẳng định linh đan này không tầm thường, không biết là vị luyện đan sư Nhân tộc nào luyện đan trong đó. Di Thiên hừ lạnh đáp.
- Vậy chúng ta...
- Hắn muốn độc chiếm, còn phải xem hắn có bản lĩnh này không! 200 năm trước hắn náo loạn với Xích Nguyệt lĩnh chủ, không biết thi triển thủ thuật lừa dối gì, lại có thể trốn thoát giữ mạng dưới tay Xích Nguyệt đại nhân. Nếu hôm nay bại lộ, vậy ngày lành của hắn cũng kết thúc, dù cho chúng ta giết hắn, Xích Nguyệt đại nhân cũng sẽ không trách tội.
- Này... Vậy được rồi, nghe theo Di Thiên công tử. Mã Cách Nạp trả lời, tuy rằng hắn không tích tác phong của Di Thiên, nhưng không thể phủ nhận, hiện giờ liên thủ với hắn mới là lựa chọn tốt nhất. Dù sao uy danh Ba Hạc quá lớn, thật bảo một mình hắn đi lên, hắn không có gan đối mặt với Ba Hạc. Về phần linh đan tới tay... nơi này là Huy Nguyệt Thành, là địa bàn của hắn, Di Thiên làm sao tranh giành lại hắn?