Loại thủ pháp luyện đan này làm cho Dương Khai hứng thú.
Trước kia hắn luyện chế đan dược cấp bậc không cao, vật liệu dễ tìm, một phần vật liệu luyện chế được một viên đan dược, cũng không có vấn đề gì.
Có Lăng Tiêu Tông làm hậu thuẫn, Dương Khai không cần phải lo tìm dược liệu.
Nhưng bây giờ hắn là một luyện đan sư cấp Hư Vương, không chỉ vật liệu trân quý khó tìm, mà còn cần đan dẫn nữa, mặc dù có Lăng Tiêu Tông cũng không thể tìm nhiều như vậy.
Nếu như có thể dùng một phần vật liệu luyện chế được hơn một viên linh đan, như vậy chính là quá lời.
Chuyện này không vội, bây giờ hắn mới tấn thăng luyện đan sư cấp Hư Vương, còn cần tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, phải tích lũy kinh nghiệm tới một mức nhất định mới có thể nghiên cứu sâu hơn.
..
Nửa tháng sau, Dương Khai trở về Lục Thủy Thành.
Chuyến này không tìm được Tô Nhan, hắn không muốn trì hoãn ở hành tinh này, hắn muốn mau chóng quay về Thông Huyền đại lục, chuyển hết bạn bè và người thân sang U Ám Tinh, cho bọn họ môi trường và tài nguyên tu luyện tốt hơn.
Đi tới khách điếm mà đám người Tiền Thông ở, Dương Khai dùng thần niệm quét qua, không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ đám người Tiền Thông không ở đây.
Chuyện ngoài ý muốn này làm hắn suy nghĩ, không biết có phải bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn không, dù sao lúc mình rời đi đã hẹn bọn họ gặp mặt ở đây.
Bọn họ lại đi đâu chứ?
Dương Khai cau mày, lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào.
Một lát sau, la bàn sáng lên, một cỗ thần thức dao động, Dương Khai vội vàng dò xét.
Nhận được tin tức từ Tiền Thông, Dương Khai vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại, bây giờ họ đang rất tốt, hơn nữa đã trở thành khách khanh trưởng lão của Lục Thủy Thành.
Chuyện này khiến Dương Khai cảm thấy ngoài ý muốn.
Thu hồi la bàn, Dương Khai ra khỏi khách điếm, đi tới một tòa kiến trúc trung tâm Lục Thủy Thành.
Chờ hắn tới, đám người Tiền Thông đã tươi cười nghênh đón.
Mấy tháng không gặp, bọn họ không hỏi Dương Khai đã làm gì, nhiệt tình đón Dương Khai vào trong, gọi người dâng trà, lúc này mới giải thích với Dương Khai.
Thì ra ngày đó sau khi Dương Khai rời đi không lâu, thành chủ Lục Thủy Thành đích thân đến bái phỏng đám người Tiền Thông.
Dù sao đội hình năm vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cho dù là khắp Thúy Vi Tinh cũng không gặp được, huống chi Lục Thủy Thành chỉ là một thành nhỏ, trong thành trừ thành chủ và phó thành chủ ra, không còn ai đạt tới cảnh giới này.
Đám người Tiền Thông bỗng tới đây, trong lòng thành chủ Lục Thủy Thành cũng nơm nớp lo sợ, không biết bọn họ muốn làm gì, trong lòng kiêng kỵ nên đến dò hỏi đám người Tiền Thông.
Biết đám người Tiền Thông không phải võ giả của Thúy Vi Tinh, chỉ tới tham gia thí luyện Huyết Ngục, thành chủ Lục Thủy Thành mới thở phào một cái.
Sau đó liên lôi kéo đám người Tiền Thông, cho bọn họ đảm nhiệm chức trưởng lão Lục Thủy Thành!
Đám người Tiền Thông lúc đầu cũng không định đồng ý, đối với bọn họ mà nói, Thúy Vi Tinh chỉ là nơi để đột phá, ngày sau vẫn sẽ trở về U Ám Tinh, không cần phải đảm nhiệm chức trưởng lão ở đây.
Tùy tiện đáp ứng, cũng là biểu hiện của vô trách nhiệm.
Nhưng khi thành chủ Lục Thủy Thành nói rõ các mặt lợi hại trong đó, đồng thời báo cho đám người Tiền Thông, bản thân hắn cũng tham gia thí luyện Huyết Ngục, đến lúc đó mọi người có thể giúp đỡ nhau, đám người Tiền Thông suy nghĩ một hồi liền đáp ứng.
Nhưng bọn họ cũng không đáp ứng làm trưởng lão, chỉ là khách khanh cho nhàn hạ.
Đồng thời nói trước với thành chủ Lục Thủy Thành, sau khi kết thúc thí luyện Huyết Ngục, bọn họ sẽ rời đi.
Thành chủ Lục Thủy Thành vui vẻ đáp ứng.
Cho nên bọn họ mới không ở trong khách điếm, mà ở chỗ thành chủ Lục Thủy Thành an bài cho họ.
- Dù sao chúng ta cũng là người ngoài tới, vị thành chủ này có lòng kiêng kỵ chúng ta nên có ý lôi kéo là đúng, nhưng hắn là võ giả ở Thúy Vi Tinh, hiểu biết về thí luyện Huyết Ngục hơn chúng ta rất nhiều, hợp tác cùng hắn tất có lợi. Tiền Thông ung dung nói.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu. - Như vậy cũng tốt, có một địa đầu xà chiếu cố, ít nhất cũng không lo chuyện tình báo, các vị tiền bối thấy được thì cứ làm, bất quá... mấy vị phải cẩn thận một chút, chớ để thành chủ Lục Thủy Thành lợi dụng, dù sao lòng người cũng khó đoán.
Đám người Tiền Thông cười ha ha.
Mặc Vũ nói: - Dương tông chủ yên tâm đi, mặc dù thành chủ Lục Thủy Thành là người thông minh lanh lợi, nhưng khi tiếp xúc với hắn, tâm tính cũng không tệ, biết nặng nhẹ, huống chi, cho dù hắn muốn âm mưu gì cũng chỉ có một thân một mình, chúng ta không sợ.
- Vậy ta lo xa rồi. Dương Khai gật đầu nói. - A, nếu các vị tiền bối ở đây vẫn mạnh khỏe, ta có thể yên tâm rời đi rồi.
- Khi nào ngươi trở về? Tiền Thông nghiêm nghị nhìn hắn.
- Không biết, ngắn thì một hai năm, dài thì ba bốn năm, có lẽ ta có thể về trước thí luyện Huyết Ngục, dù sao cũng phải xem trong đó có gì.
Dương Khai toét miệng cười.
- Thế thì tốt, nếu có ngươi cùng đi, vậy thì an toàn hơn rất nhiều. Tiền Thông phấn chấn, hiển nhiên rất tin vào thực lực của Dương Khai.
Những người khác cũng phấn chấn nhìn Dương Khai, dường như ước hắn đi sớm về sớm.
Dương Khai mỉm cười, nhìn Thiên Nguyệt nói: - Ngươi theo ta về Thông Huyền đại lục hay ở lại đây?
- Ta? Thiên Nguyệt lộ vẻ bàng hoàng.
Nàng không biết phải lực chọn như thế nào.
Thông Huyền đại lục là quê hương của nàng và Dương Khai, nói không nhớ là giả, năm đó bị ép rời khỏi, giờ có cơ hội trở về, đương nhiên là muốn về nhìn quê hương của mình.
Nhưng...
Phong cảnh như cũ, nhưng cảnh còn người mất.
Những gì liên hệ với Băng Tông đều không tồn tại nữa, có lẽ người ở đó không biết đã từng có một Băng Tông sừng sững trên băng nguyên rộng lớn.
- Ta ở lại đây. Thiên Nguyệt dần trở nên kiên định, đưa ra lựa chọn. - Những người có liên hệ với ta đều ở trong Tinh Vự, ta về cũng chỉ thêm phần thương cảm, ở đây còn có thể tìm kiếm tin tức, có lẽ... sẽ tìm được cái gì đó.
Dương Khai chậm rãi gật đầu, không khuyên giải.
Nàng lựa chọn như vậy cũng hợp tình hợp lý.
- Vậy ta giao Thiên Nguyệt cho chư vị tiền bối chiếu cố. Dương Khai nhìn đám người Tiền Thông.
- Ngươi yên tâm đi, có mấy người lão phu ở đây, không ai dám đụng vào nàng, hắc hắc, cường giả Hư Vương Cảnh ở đây không nhiều nha. Tiền Thông cười nhẹ, dưới Hư Vương Cảnh, bọn họ là mạnh nhất, năm người mà liên thủ thì không ai dám gây phiền toái.
- Mặc mỗ cũng không nhiều lời, Dương tông chủ thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm!
Mặc Vũ nghiêm nghị nói.
- Tông chủ cẩn thận. Dương Tu Trúc cũng nhìn Dương Khai.
Dương Khai gật đầu.
Hắn không dừng lại lâu ở Lục Thủy Thành, sau khi biết đám người Tiền Thông bình yên vô sự, hôm sau Dương Khai liền lên đường, bắt đầu hành trình trở về quê hương.
Điều khiển Tinh Toa bay khỏi Thúy Vi Tinh, lấy chiến hạm từ Huyền Giới Châu, sau khi các đệ tử sắp xếp xong, chiến hạm nhanh chóng bay vào tinh không.
Năm đó Dương Khai ôm một bầu nhiệt huyết, với tu vi Nhập Thánh Cảnh xông vào Tinh Vực, từ biệt với thân nhân bằng hữu đã mấy chục năm, không biết trong thời gian này bọn họ như thế nào, có xảy ra biến cố gì không.
Dương Khai phập phòng, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm giác nhớ quê hương.
Loại tâm tình này càng trải qua thời gian dài càng trở nên phức tạp.
Hắn lái chiến hạm theo đường cũ quay về, cảm thụ tâm cảnh biến hóa, cố gắng đè nén cảm xúc.
Tâm cảnh vô tình trở nên ngưng thực.
Quay đầu lại, hắn đã không còn là tiểu tử năm đó.
Hôm này hắn có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh cường đại, là tồn tại vô địch dưới Hư Vương Cảnh, cai quản Lăng Tiêu Tông, trên U Ám Tinh có địa vị dưới một người, trên vạn người!
Hắn đứng thẳng tắp như phi lao, vẻ mặt ngạo nghễ kiên quyết.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, quay đầu nhìn lại, thần niệm cũng tản ra.
Một cảnh tượng hùng vĩ đập vào mắt hắn.
Từng ngôi sao vô cùng to lớn chứa năng lượng thuộc tính khác nhau đang vây quanh.
Mà ở trung tâm là một khoảng hư không, mơ hồ có thứ gì đó đang vẫy gọi Dương Khai.
Mặc dù cách hắn hàng vạn lý cũng có cảm ứng.
Hỗn Loạn Thâm Uyên!
Thì ra đã tới đây, Dương Khai bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đắm chìm trong hồi ức mà quên mất thời gian.
Nơi này là trạm thứ nhất khi Dương Khai mới vào Tinh Vực.
Đây là nơi nguy hiểm nhất của Tinh Vực, nhìn như bình yên và đẹp đẽ nhưng ẩn chứa những nguy hiểm mà con người không thể chống lại.
Hỗn Loạn Phong Bạo, so với gió lốc trong Tinh Vực còn kinh khủng hơn vô số lần, nó có thể cắn nuốt cả chiến hạm.
Năm đó Dương Khai bị Hỗn Loạn Phong Bạo nuốt vào, lưu lạc đến Huyền Không đại lục, ở đây hắn đụng phải nhóm cường giả Quỷ Tổ, biết được đặc sắc của Tinh Vực.
Năm đó hắn không rõ lắm huyền cơ trong đó, bây giờ thực lực tăng lên, tầm mắt mở rộng, nghĩ kỹ thì hiểu được một chút về huyền bí trong này.
Năng lượng hội tụ làm kinh khủng kia có thể nén ép một không gian, không để cho ai tìm ra, khi Hỗn Loạn Phong Bạo bạo phát, chính là chìa khóa mở ra không gian này.
Trong trung tâm Hỗn Loạn Thâm Uyên, ẩn tàng một tiểu giới diện!
Đó chính là Huyền Không đại lục.
Năm đó khi Dương Khai mang đám người Quỷ Tổ rời khỏi Huyền Không đại lục, đã để lại một tia thần niệm trong lòng đất trung tâm Huyền Không đại lục.
Nơi đó có một nguồn năng lượng khổng lồ dị thường, Dương Khai rất hoài nghi đó chính là căn nguyên của Huyền Không đại lục.
Lúc đó thực lực của hắn thấp, không dám vọng động.
Bây giờ đi ngang qua chỗ này, tia thần niệm kia liền sinh ra cảm ứng, dường như đang gọi hắn tới đó.
Dương Khai không trả lời.
Tuy rằng thực lực của hắn bây giờ đã khác xa ngày xưa, nhưng hắn vẫn không tự đại đến mức đi luyện hóa nguồn năng lượng kia, căn nguyên tinh tú mà bị luyện hóa dễ dàng như vậy, Quỷ Tổ đã không bị giam trong đó 2000 năm.
Hắn phải chờ thực lực của mình mạnh hơn một chút, mới có thể thử cái này.
Tốc độ của chiến hạm không giảm, nhanh chóng bỏ Hỗn Loạn Thâm Uyên lại sau lưng, bay về phía Thông Huyền đại lục.