Phàm là có ưu có khuyết, tạo hóa từ trước đến nay là công bình.
Người có thể chất đặc thù mặc dù trên lĩnh vực nào đó chiếm cứ ưu thế, nhưng phần nhiều đều có khuyết điểm không thể xem thường.
Dược Linh Thánh Thể của Hạ Ngưng Thường, giúp nàng luyện đan rất thoải mái, trong quá trình luyện đan tăng cường thực lực. Nhưng nàng cũng chỉ có thể dùng phương pháp này để tăng lên thực lực, còn nếu ngồi tu luyện như người bình thường thì đối với nàng hiệu suất rất thấp.
Nhất mạch Độc Quả Phụ của Phiến Khinh La, thường thường sẽ làm cho các nàng mất đi người tình chân thành, cơ khổ cả đời, hơn nữa loại tiếc nuối này sẽ do chính các nàng tự tay tạo ra, trong đêm tân hôn sẽ tàn nhẫn giết chết người yêu của mình.
Điều này đối với bất kỳ người nào đều là một loại hành hạ khó có thể tưởng tượng.
Long Tủy Phượng Thể của Tuyết Nguyệt tuy rằng mạnh mẽ, cũng chỉ là làm để người khác hưởng.
Lực Phách Thể của Lâm Vận Nhi cũng giống như vậy.
Lực lượng hung hãn cường đại kia cuối cùng sẽ làm cho bản thân Lâm Vận Nhi không thể thừa nhận, một khi sử dụng lực lượng vượt qua sức chịu đựng của thân thể, kết quả sau cùng chính là tự chịu diệt vong!
- Không có biện pháp giải quyết ư? Dương Khai có chút lo âu hỏi.
- Có! Diệp Tích Quân nhẹ gật gật đầu.
- A? Nói nghe xem, đã có biện pháp giải quyết, vậy chỉ cần chiếu theo đó làm là được rồi!
Dương Khai nói, trong mắt sáng ngời, Lâm Vận Nhi còn nhỏ, tiềm lực vô hạn, hắn cũng không muốn để tiểu cô nương ngày sau bởi vì lực lượng khổng lồ của mình mà phiền giận, thậm chí vì vậy mà chết đi.
- Nói ra thì đơn giản, nhưng làm... Diệp Tích Quân cười khổ một tiếng: - Loại thể chất này của Vận Nhi tệ đoan rõ ràng, chỉ cần nhằm vào loại tệ đoan này, rèn luyện thân thể là được. Nói cách khác, chỉ cần cường độ thân thể có thể chống đỡ lực lượng phát huy của nha đầu, thì sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Thế nhưng muốn rèn luyện thân thể, nhất định phải có công pháp tương ứng, công pháp cấp thấp thì không được!
- Công pháp rèn luyện thân thể! Dương Khai lộ vẻ cổ quái.
- Không sai! Tinh Đế Sơn tuy rằng cũng có công pháp rèn luyện thân thể, nhưng đều không thể thỏa mãn yêu cầu của Vận Nhi. Mấy năm qua ta cũng luôn luôn ở chung quanh tìm kiếm công pháp, công pháp thu được ngay cả Tinh Đế Sơn trước kia cũng không bằng, nhưng không có thu hoạch gì! Diệp Tích Quân có chút hao tổn tinh thần nói tiếp: - Vận Nhi tới tông môn mới có ba năm, mà lực lượng tăng lên đã kinh khủng như thế. Ta sợ nếu để mặc cho nha đầu tiếp tục trưởng thành... không cần tới mười năm...
- Nếu cần công pháp rèn luyện thân thể... thật ra ta có.
- Tông chủ có thứ này? Diệp Tích Quân ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ừm! Dương Khai vừa nói, vừa lấy ra từ trong nhẫn không gian của mình một bổn điển tịch, đưa cho Diệp Tích Quân: - Ngài xem thử cái này!
Diệp Tích Quân nhận lấy, nghi hoặc nhìn Dương Khai. Ngay sau đó đưa tâm thần đắm chìm vào trong công pháp kia, cẩn thận tìm hiểu.
Dương Khai cũng không có lên tiếng quấy rầy, chỉ ở một bên chơi đùa cùng Lâm Vận Nhi. Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, trước ở Lâm Hải Thành một mực đi theo Hoàng Quyên, sinh sống trong căn nhà nhỏ bé không thấy ánh mặt trời, sau này mới tới Lăng Tiêu Tông.
Tiểu cô nương cũng không tiếp xúc nhiều với ngoại giới, cho nên ngây thơ chất phác không tỳ vết, tiếng nói trẻ thơ làm cho tâm cảnh của Dương Khai cũng thu được yên bình.
Hai canh giờ sau, Diệp Tích Quân thở phào một hơi, buông điển tịch xuống, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đại trưởng lão thấy thế nào? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
- Không tệ! Diệp Tích Quân phấn chấn nói: - Hẳn có thể cho Vận Nhi tu luyện. Bản công pháp này thật rất kỳ lạ, nói về cấp bậc nó không tính là quá cao, nhưng tu luyện nó thành tựu lại không phải quyết định bởi cấp bậc công pháp, mà là những tài liệu kia!
- Ừm! Ta cũng nghĩ như vậy, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm này bản thân ta cũng tu luyện. Tìm được vật liệu cấp bậc càng cao, hiệu quả tôi luyện thân thể sẽ càng tốt, nhưng thật ra không quan hệ nhiều lắm với bản thân công pháp! Dương Khai toét miệng cười: - Khó có được chính là, vật liệu cần để tu luyện nó là có thể thay thế!
Muốn tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, nhất định phải tìm được chí bảo ngũ hành.
Kém nhất, cũng không thể thấp hơn nội đan của yêu thú bậc mười.
Lúc trước Dương Khai hao phí không ít tinh lực, mới sưu tập đầy đủ.
Giờ này Lăng Tiêu Tông thanh thế lớn mạnh, muốn sưu tập chí bảo ngũ hành như vậy hẳn không phải là việc khó, cho dù sưu tập các thứ không bằng hai dạng bảo vật khác biệt của Dương Khai như Thái Dương Chân Tinh, Đại Diễn Thần Sa, thì tối thiểu cũng phải sưu tập được vật có cấp bậc như Huyền Kim.
Một khi gom đủ, để Lâm Vận Nhi tu luyện trước, đợi sau này tìm được vật liệu tốt hơn, thay thế là được. Điều đó không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với người tu luyện.
Diệp Tích Quân cũng là nhìn thấu điểm này, cho nên mới có vẻ rất hưng phấn.
- Tông chủ yên tâm, công pháp này ta sẽ chỉ truyền cho một mình Vận Nhi tu luyện, không truyền ra ngoài! Diệp Tích Quân nói với vẻ ngưng trọng.
- Không sao, cho dù truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể tu luyện! Dương Khai cười ha hả.
Nội đan của yêu thú bậc mười, chính là tương đương với cường giả Hư Vương Cảnh, có thể săn giết loại tồn tại này, có mấy người chứ? Cho nên công pháp dù có truyền ra ngoài cũng không có quan hệ gì.
- Bất quá tu luyện nó thật ra cần có lực lượng thần thức rất mạnh, bằng không căn bản không thể thừa nhận loại đau đớn như xé nát tim gan kia! Diệp Tích Quân nhìn lướt qua Lâm Vận Nhi với ánh mắt thương hại.
Tiểu nha đầu không rành thế sự, còn không biết trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khí lực của mình rất lớn, lại không biết lực lượng này giống như một sợi dây thừng lấy mạng, đang chậm rãi thắt chặt sinh cơ của mình.
- Cái này phải làm phiền đại trưởng lão bồi dưỡng Vận Nhi rồi! Dương Khai tươi cười nói.
- Ừm! Ta sẽ mau sớm an bài cho Vận Nhi tu luyện lực lượng thần thức với ta! Diệp Tích Quân gật gật đầu.
- Chuyện Vận Nhi tạm thời để qua một bên. Đại trưởng lão, ta còn có chuyện khác muốn hỏi ngài! Dương Khai nghiêm sắc mặt nói, mắt chăm chú nhìn bà.
- Tông chủ mời nói!
- Ít ngày nữa ta định sẽ lên đường đi xa, ta sẽ dẫn đi một số đệ tử trong tông môn, nếu không không thể vận chuyển chiến hạm. Ba vị trưởng lão Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu trước cũng đã nói rồi, muốn rời đi cùng ta. Còn đại trưởng lão thì sao? Có theo ta đi hay không?
- Ta ư? Diệp Tích Quân trên mặt lóe lên ý mong đợi, bất quá rất nhanh liền lắc lắc đầu: - Cảm tạ ý tốt của tông chủ, ta sẽ không cùng đi!
- Quả nhiên... Dương Khai thở dài, dường như sớm có dự liệu.
Diệp Tích Quân thực lực siêu quần, có thể nói là người đứng đầu trên U Ám Tinh, Thế của bà đã đại thành, đã chạm tới ngưỡng cửa lĩnh vực, đã sớm đạt tới tư cách tấn thăng Hư Vương Cảnh.
Chỉ riêng phương diện này, không có người nào có thể sánh vai với bà.
Có thể nói, chỉ cần thoát khỏi ước thúc của pháp tắc thiên địa trên U Ám Tinh, thì với tu vi của Diệp Tích Quân, tối thiểu cũng có tám thành xác suất có thể đột phá đến Hư Vương Cảnh!
Tỷ lệ này là cực kỳ kinh khủng!
Nhưng mà... Đại Đế còn ngủ say trong lầu các, bà không có khả năng yên tâm rời đi.
Điểm này Dương Khai cũng đã sớm có dự đoán, nhưng vẫn phải hỏi một câu, giờ này nhận được trả lời, Dương Khai cũng không muốn khuyên thêm gì.
- Một khi đã như vậy, thì hết thảy chuyện trong tông môn, làm phiền đại trưởng lão trông coi! Dương Khai ung dung nói.
- Có bổn cung, nhất định tông môn không việc gì!
- Ừm, có ngài làm việc, ta yên tâm! Dương Khai gật gật đầu: - Có rảnh rỗi hãy giúp ta tìm người!
- Tìm ai? Diệp Tích Quân không hiểu nhìn Dương Khai, không biết còn có người nào làm cho hắn không yên tâm.
- Lục Diệp của Lưu Vân Cốc! Dương Khai cười lạnh một tiếng: - Nếu tìm được, không cần nhiều lời, cứ giết chết là được!
- Được! Diệp Tích Quân gật đầu.
Tuy rằng Diệp Tích Quân không rõ vì sao Dương Khai muốn tìm giết người này, nhưng nếu tông chủ yêu cầu, đương nhiên bà sẽ không hỏi nhiều.
Dương Khai đứng dậy cáo từ, đi làm chuẩn bị cuối cùng trước khi rời đi.
Hắn muốn cho Diệp Tích Quân lưu ý Lục Diệp, cũng là một loại báo động trong lòng.
Hắn mơ hồ cảm thấy tên Lục Diệp này có chút vấn đề, trước không nói hết lần này tới lần khác hắn là địch với mình, Dương Khai không có đạo lý bỏ qua cho hắn. Mà riêng hành động của người này cũng cực kỳ quỷ bí, mỗi một lần Dương Khai gặp hắn, đều sinh ra cảm giác cực kỳ cổ quái.
Loại cảm giác này, làm hắn rất kiêng kỵ, dường như tên Lục Diệp này không bình thường.
Dùng chiến hạm đi xa, tuy rằng xác suất thành công rất lớn, nhưng cũng phải làm đầy đủ nhiều chuẩn bị.
Các loại vật tư cần phải chuẩn bị đầy đủ, nhân viên phối trí cũng phải phân rõ.
Cả Lăng Tiêu Tông đều được động viên.
Thời gian không tới mấy ngày, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng.
Năm ngày sau, nhận được tin Tiền Thông đã tới Lăng Tiêu Tông.
Phí Chi Đồ không đến. Lần trước ở Lạc Đế Sơn Phí thành chủ thoát chết từ trong hiểm nguy, nhưng cảnh giới tu vi tụt xuống đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh, dù có đi theo Dương Khai rời U Ám Tinh cũng không có hy vọng đột phá, nên lão dứt khoát xem như mắt không thấy tâm không phiền, ở lại Thiên Vận Thành bế quan.
Lão lỡ mất cơ duyên bực này, Tiền Thông cũng thở dài tiếc nuối.
Càn Thiên Tông bên kia có Mặc Vũ tới.
Hơn ba năm trước, Dương Khai cũng đã thương nghị với Càn Thiên Tông, Càn Thiên Tông chỉ cần một danh ngạch, không biết bọn họ đã thương nghị nội bộ như thế nào, mà tông chủ Cố Chân cũng không tới, ngược lại là Mặc Vũ tương đối quen thuộc với Dương Khai chạy tới.
Đều là người quen cũ, gặp mặt tự nhiên không tránh khỏi hàn huyên một trận.
Lăng Tiêu Tông đi theo ba vị Phản Hư tam tầng cảnh, dĩ nhiên là Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu.
Năm người này mang theo hy vọng cùng chờ đợi của vô số võ giả của U Ám Tinh mấy vạn năm nay, rốt cuộc có thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh hay không, thì phải nhìn cố gắng cùng cơ duyên của chính bọn họ.
Dương Khai chẳng qua là cung cấp một cơ hội cho họ mà thôi.
Từ xưa đến nay, Phản Hư Cảnh đột phá đến Hư Vương Cảnh đều vô cùng gian khổ, phóng mắt nhìn cả Tinh Vực, đều không có bao nhiêu Hư Vương Cảnh. Những người này, bất kỳ một người nào đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, mỗi người đều là cao thủ được các võ giả trên tinh tu luyện này quỳ bái.
Cho nên mặc dù năm người này có tư cách đột phá, cũng không nhất định hết thảy có thể thuận lợi.
Nói không chừng bọn họ sẽ toàn bộ thất bại!
Nửa tháng sau, trong Thiên Nhất Cung, Dương Khai đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, chợt mở mắt, đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
Vừa mở ra cửa cung, trước cửa đứng một nữ nhân ăn mặc theo kiểu thiếu phụ, đang lẳng lặng chờ.
Vừa thấy Dương Khai đi ra, nàng hít một hơi thật sâu, bộ ngực đầy đặn phập phòng, bởi vì quá kích động khẩn trương, nắm chắc nắm tay.
Thiên Nguyệt!
Chuyến đi xa này, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không để nàng ở lại.
Là người đến từ cùng một đại lục với Dương Khai, nàng giống nhau cũng đang mong đợi có thể tìm được Băng chủ Thanh Nhã, tìm được Tô Nhan, tìm được mấy người Băng Tông khác.
Nàng so với bất kỳ kẻ nào đều khát vọng gặp lại những khuôn mặt nhớ thương kia.
- Đều chuẩn bị rồi chứ? Dương Khai nhìn nàng.
Thiên Nguyệt gật gật đầu: - Hết thảy thỏa đáng, chỉ chờ tông chủ!
- Vậy... đi thôi! Dương Khai toét miệng cười, sãi bước đi phía trước. Trong tay nắm lại, có một viên châu sáng bóng tản ra hàn ý nhàn nhạt: là Băng Hồn Châu của Tô Nhan! Châu còn người còn, châu nát người vong.
Chỉ cần có nó, Dương Khai liền xác định Tô Nhan đang bình yên sinh sống tại một góc nào đó ở Tinh Vực; chỉ cần có nó, Dương Khai tin tưởng sẽ có một ngày hai người có thể gặp lại nhau.
Sau nửa canh giờ, chiến hạm đen như mực từ từ bay lên không, chúng đệ tử Lăng Tiêu Tông ở phía dưới hoan hô đưa tiễn, cho đến khi chiến hạm biến mất không thấy...