Quay đầu quan sát bốn phía, Thiên Nhất Cung hết thảy như trước.
Tuy rằng Dương Khai mất tích ba năm, nhưng nơi này là tẩm điện của tông chủ Lăng Tiêu Tông, không có người nào dám tới quấy rầy, chỉ có Diệp Tích Quân mỗi ngày sai người dọn dẹp chỗ này, không cho dính bụi bậm.
Ngắm nhìn quanh một lát, Dương Khai thầm gật gật đầu, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, bỗng nhiên biến sắc, quát lên: - Người nào!
Khi nói chuyện, lực lượng thần thức ầm ầm bùng phát, công kích vào hư không.
Vào giờ khắc này hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác như bị người theo dõi, nên ra tay không lưu tình chút nào.
Hư không vặn vẹo, trong công kích chứa thần thức lực khổng lồ của Dương Khai, Phản Hư tam tầng cảnh cũng không thể đón đỡ.
Nhưng không gian vặn vẹo này thoáng cái bình ổn lại, phảng phất như có một bàn tay vô hình vuốt bằng lại.
Công kích của Dương Khai không có dẫn tới chút tác dụng gì.
Phát hiện này khiến hắn biến sắc, hai tròng mắt phát sáng rực.
Một đoàn năng lượng kỳ bí mắt thường có thể thấy được từ trong đó thản nhiên bay ra, vặn vẹo biến ảo, có vẻ quỷ dị khó lường.
- Thần thức hóa hình! Dương Khai quát khẽ trong miệng, khiếp sợ rất nhiều cũng cảnh giác trong lòng, bởi vì hắn từ trong lực lượng thần thức mắt thường có thể thấy được này đã nhận ra một tia cảm giác quen thuộc.
Hắn vừa dứt lời, lực lượng thần thức kia bỗng nhiên huyễn hóa thành một bóng người.
Mặc dù có chút mơ hồ không chừng, nhưng mặc một thân áo bào đen, gần như che phủ cả đầu mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như tinh tú; vóc người cực kỳ uyển chuyển.
Dương Khai mi mắt co rụt lại, nhìn chằm chằm vào bóng người kia, nỗi lòng phập phồng.
Đối phương cũng đang nhìn hắn, không nhúc nhích, sắc mặt không hề bận tâm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Một hồi lâu, Dương Khai mới hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: - Cô nương là Dương Viêm... hay là Đại Đế?
Bóng người với thần thức lực huyễn hóa ra này, bất ngờ giống nhau như đúc với Dương Viêm, rõ ràng là thần niệm của người đang ngủ say ở tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa kia biến thành, chỉ là giờ này Dương Khai không xác định, rốt cuộc nàng là Dương Viêm sớm chiều chung đụng với mình, hay là Tinh Không Đại Đế tồn tại trong truyền thuyết kia!
Nếu là Dương Viêm, thì hết thảy dễ nói chuyện.
Nếu là Tinh Không Đại Đế, thì Dương Khai cần phải cẩn thận ứng phó.
Nghe Dương Khai hỏi như vậy, bóng người nhíu nhíu mày, mở miệng nói: - Hai người đều đúng đi!
- Vậy thì... Dương Khai nhàn nhạt lên tiếng: - Xem ra, các người đã bắt đầu dung hợp!
- Không sai! Tuy nhiên còn cần một chút thời gian mới có thể hoàn toàn hoàn thành!
- Vậy ta nên xưng hô cô nương thế nào?
- Bất kể là người huynh nhận biết kia, hay là Đại Đế trong miệng các người... đều gọi là Dương Viêm! Bóng người đáp.
Dương Khai khẽ gật gật đầu: - Vậy cô nương không ngủ say trong lầu các, thế nào thả thần niệm tới nơi này làm gì?
- Ta cảm nhận được huynh mang về một vật thú vị, cho nên tới xem một chút! Dương Viêm mỉm cười.
- Vật thú vị? Dương Khai nhướng mày hỏi.
- Cái này... Dương Viêm vừa nói vừa đưa tay chụp một cái về phía Dương Khai, động tác nhìn như rất tùy ý, nhưng dưới một chiêu này của nàng, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó bị kéo ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, đến ngay cả hắn đều không kịp có ý niệm phản kháng.
Quầng sáng lóe lên, trên tay Dương Viêm đã có thêm một viên châu.
- Huyền Giới Châu! Dương Khai mi mắt co rụt lại, kinh ngạc nhìn nhìn viên châu nhìn như không bắt mắt chút nào kia.
- Không sai, Huyền Giới Châu! Dương Viêm nhẹ gật gật đầu, sau khi nói xong liền nhắm lại đôi mắt đẹp, dường như là đang cảm ứng gì đó, một lát sau, mở hai mắt ra, nhẹ giọng nói: - Quả nhiên như thế, huynh quả nhiên có thể luyện hóa nó!
Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, chuyện này thì Dương Viêm biết.
Mà luyện hóa Huyền Giới Châu, yêu cầu cơ bản nhất chính là phải hiểu biết lực lượng không gian, cho nên trên Tinh Đế Sơn, mấy vạn năm nay cũng không có môn chủ nào có thể luyện hóa nó, thẳng đến Tề Thiên Triệt thế hệ này, mới có cơ duyên xảo hợp phát hiện huyền bí của Huyền Giới Châu.
Cuối cùng tiện nghi cho Dương Khai.
- Lại còn khai thác được không gian phương viên trăm dặm, với tu vi của huynh hiện nay, điều này thật sự là rất giỏi rồi! Dương Viêm dường như phát hiện chuyện làm nàng kinh ngạc, liên tục than thở.
Dương Khai nhíu nhíu mày, trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: - Ta biết hạt châu này là vật của cô nương, lúc đó ta cũng vì muốn rời khỏi từ bên trong đó nên mới luyện hóa nó, nếu cô nương muốn thu lại, ta cũng không ngăn cản. Nhưng cô nương có thể cho ta mượn dùng một thời gian hay không? Ta cần nó để chứa một số người!
- Cho huynh mượn ư? Dương Viêm liếc nhìn Dương Khai một cái, hé miệng cười: - Tại sao phải cho huynh mượn? Huynh đã lạc ấn dấu vết sinh mệnh của mình trên Huyền Giới Châu, đây đã là vật của huynh, ta sẽ không thu lại!
Nói xong, Dương Viêm liền vung tay ném trả lại Huyền Giới Châu.
Dương Khai nhận lấy, nghi hoặc nhìn nàng.
Tuy rằng hắn còn không hiểu rõ Huyền Giới Châu rốt cuộc là bí bảo cấp bậc gì, nhưng nếu là Đế Bảo, vậy hiển nhiên cũng có tác dụng rất lớn đối với Đại Đế, hắn cũng không trông mong có thể lấy lại Huyền Giới Châu làm của riêng, mà chỉ muốn dùng nó để chứa thân bằng bạn tốt của mình ở Thông Huyền đại lục bên kia mang tới đây.
Không có Huyền Giới Châu, quả thực hắn không có cách nào một lần mang theo nhiều người như vậy đến đây.
- Có một chuyện huynh nghĩ sai rồi! Dương Viêm dịu dàng nói.
- Chuyện gì?
- Huyền Giới Châu này cũng không phải vật của ta!
- Hả? Dương Khai ngạc nhiên kêu lên.
- Nghiêm chỉnh mà nói, ta chưa từng luyện hóa Huyền Giới Châu này, ta chỉ là bảo quản nó mà thôi! Thân thần hồn của Dương Viêm từ trong hư không nhẹ nhàng hạ xuống, giống như người thật bình thường đứng trước mặt Dương Khai: - Nó thật ra là vật của một vị bằng hữu của ta!
- Bằng hữu của cô nương?
Dương Khai cả kinh thất sắc.
Bản thể Dương Viêm là Tinh Không Đại Đế, bằng hữu của Đại Đế... chẳng phải cũng là một Đại Đế hay sao?
- Đúng, một vị bằng hữu của ta! Dương Viêm gật gật đầu: - Bằng hữu kia của ta có một tinh thông giống huynh, huynh đoán xem là thứ gì?
Dương Khai rơi vào trầm tư, bất chợt trước mắt sáng ngời, kêu nhỏ: - Là tu luyện lực lượng không gian?
- Không sai! Dương Viêm nhìn Dương Khai tán thưởng: - Hắn giống như huynh đều tu luyện lực lượng không gian. Tuy nhiên lực lượng không gian của hắn đã đăng phong tạo cực. Huyền Giới Châu này chính là hắn dùng pháp tắc không gian bản thân nắm giữ, luyện hóa một cái giới diện tạo thành. Tuy rằng ta thực lực không kém hắn, nhưng về lực lượng không gian lại không chuyên, cho nên Huyền Giới Châu với ta cũng không có tác dụng bao lớn. Ta cũng không thể khai thác mở rộng toàn bộ không gian bên trong Huyền Giới Châu. Huynh thì khác, huynh có nghiên cứu về lực lượng không gian, có lẽ với thời gian, có thể có cơ hội đạt tới độ cao như hắn!
Dương Khai da mặt co giật.
Cũng không phải bởi vì Dương Viêm đánh giá độ cao của hắn, mà bởi vì xuất xứ của Huyền Giới Châu này.
Lại là một vị võ giả cấp ngang hàng với Đại Đế, luyện hóa cả một giới diện mà tạo thành!
Điều này quá mức làm cho người ta nghe mà kinh sợ.
Dương Khai chưa từng thấy cường giả Hư Vương Cảnh ra tay, nhưng theo hắn đánh giá, cường giả Hư Vương Cảnh khẳng định không có năng lực loại này.
Đại Đế quả nhiên là tồn tại vượt qua là Hư Vương Cảnh!
Trên Hư Vương Cảnh, quả nhiên còn có tầng thứ cao thâm hơn: võ đạo, quả nhiên là không có tận cùng.
- Dương Viêm trước đây quen biết với huynh, cũng coi như chúng ta có duyên, Huyền Giới Châu nếu đã bị huynh ghi vào dấu ấn sinh mệnh, như vậy nó sẽ là vật của huynh. Hãy khai thác mở rộng nó đi, nói không chừng một ngày kia, huynh có thể phát hiện những thứ gì ở trong đó! Dương Viêm hé miệng cười, nói có vẻ cao thâm khó lường.
Dương Khai vừa động trong lòng, trong mắt tỏa sáng.
Dương Viêm nói câu nói này có ẩn ý, chẳng lẽ nói trong Huyền Giới Châu còn ẩn chứa huyền bí gì chăng?
Dương Khai không có hỏi nhiều, hắn biết bây giờ mình có hỏi, có lẽ cũng không nhận được lời giải đáp, trầm ngâm một lát, liền nói: - Vị bằng hữu của cô nương kia...
- Ta cũng không biết hắn hiện ở đâu. Đã mười mấy vạn năm không gặp, có lẽ hắn hóa thân làm một thành viên trong chúng sinh, đang dạo chơi các nơi; cũng có lẽ hắn đã bỏ mình... ai mà biết chứ!?!
- Hiểu rõ! Dương Khai gật gật đầu.
Mở rộng không gian trong Huyền Giới Châu, rất có ích lợi đối với hắn tu luyện lực lượng không gian, cho dù hôm nay không có lời nói này của Dương Viêm, hắn cũng không lơ là bỏ qua.
Giờ này mơ hồ biết trong Huyền Giới Châu có huyền cơ khác, Dương Khai sẽ càng không để lại dư lực.
- À, đúng rồi! Qua mấy ngày nữa ta muốn đi xa, cô nương ngủ say ở trong lầu các kia hẳn là rất an toàn, ta sẽ cho người chăm sóc cẩn thận!
Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện.
Dương Viêm hé miệng dường như muốn nói gì, nhưng không có nói ra, chỉ thản nhiên nói: - Trong Tinh Vực ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, chúc huynh thuận buồm xuôi gió!
Sau khi nói xong, thân hình đột nhiên biến mất.
Giống như nàng bỗng nhiên đến, rồi nàng cứ như vậy đột ngột rời đi.
Dương Khai cau mày đứng tại chỗ, một hồi lâu tâm tình mới bình phục lại, khoanh chân ngồi trên giường, tĩnh tọa điều tức.
- - - - - - - - - - -
Ngày thứ hai, trong Bách Hoa Cư.
Dương Khai tìm tới Diệp Tích Quân, hỏi thăm một chút tình huống của Lâm Vận Nhi.
Ba năm chung sống, quả thật Diệp Tích Quân đã nghiên cứu nhiều về thân thể của Lâm Vận Nhi, cũng mơ hồ biết một ít chuyện.
- Vận Nhi có thể chất đặc thù!
- Quả nhiên thế! Dương Khai nói như đã sớm có dự liệu.
Trên đời này luôn có một số người đặc biệt, vừa sinh ra đã có ưu thế người bên ngoài khó có thể sánh bằng, loại ưu thế này biểu hiện trên thân thể của bọn họ.
Thí dụ như Dược Linh Thánh Thể của tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường, bẩm sinh đã tinh thông luyện đan, hoàn toàn không cần học tập. Mà luyện đan cũng chính là tu luyện, luyện chế đan dược càng nhiều, thực lực của nàng sẽ càng cao.
Còn Phiến Khinh La có thể chất Độc Quả Phụ, vô cùng kịch độc, một khi động tình, bất kỳ kẻ nào dính vào tức chết.
Long Tủy Phượng Thể của Tuyết Nguyệt, thì nguyên âm khí của nàng sẽ trợ giúp người thực lực tăng mạnh, mà không hề có tai họa ngầm.
Tác dụng của thể chất đặc thù mỗi người mỗi khác, nhưng đều rất hiếm thấy, thường nhân khó gặp.
Lâm Vận Nhi còn tuổi nhỏ mà có lực lượng không thể tưởng tượng như thế, Dương Khai nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một giải thích: Tiểu cô nương này có thể chất đặc thù.
Giờ này từ Diệp Tích Quân nhận được đáp án, tình cờ trùng hợp với phỏng đoán của hắn.
- Tiểu cô nương kia rốt cuộc là thể chất gì? Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu ngồi ở một bên, đang gặm ăn dưa và trái cây, vội vàng hỏi thăm.
- Bổn cung cũng vì thế lật xem không ít điển tịch, nếu như bổn cung không có nhìn lầm, nàng có hẳn là Lực Phách Thể! Diệp Tích Quân trầm giọng nói.
- Lực Phách Thể! Dương Khai nhướn mày lập lại.
- Người có loại thể chất này, trời sanh thần lực, mà theo tuổi và tu vi tăng lên, lực lượng sẽ càng ngày càng mạnh. Bọn họ là thiên chi kiêu tử, lớn lên tới trình độ nhất định nào đó, thì chỉ bằng vào lực lượng thân thể, là có thể chiếm cứ thượng phong tuyệt đối so với võ giả cùng cấp!
Dương Khai lộ vẻ hoảng sợ.
- Tuy nhiên... Diệp Tích Quân bỗng nhiên lại nhướn mày, nhìn Lâm Vận Nhi đầy vẻ lo âu.
- Tuy nhiên cái gì? Dương Khai ngẩng đầu nhìn bà lo lắng hỏi.
- Tuy nhiên bởi vì người có loại thể chất này lực lượng quá mạnh mẽ, mạnh đến ngay cả bản thân bọn họ đều không thể thừa nhận, cho nên bọn họ ở thời điểm chiến đấu thường thường không thể phát huy ra toàn lực. Vận Nhi bây giờ còn nhỏ, tu vi cũng không cao, loại tệ đoan này còn không thấy rõ ràng, nhưng đợi đến lúc nàng trưởng thành, loại lực lượng này sẽ trở thành cản tay cản chân nàng...