Dương Khai giống như không sợ trời không sợ đất, ngữ khí ngông cuồng.
Lão giả nhìn hắn như thấy quỷ, xác nhận hắn không uống say, không khỏi lắc đầu: - Thật không biết những người trẻ tuổi các ngươi nghĩ thế nào.
- Yên tâm đi, nếu hôm nay để ta đụng phải, vậy cũng là lúc nên dọn dẹp rác rưởi trong Bích Ba Thành, lão trượng cứ xem là được.
- Ôi! Tiểu lão nhi không biết cậu có chỗ dựa gì, nhưng chuyện này là vì lão mà nên, tiểu lão nhi đi cùng tiểu huynh đệ, còn lại... nghe theo mệnh trời vậy.
Lão ta rõ ràng không coi trọng Dương Khai, cảm thấy hắn quá nhiệt huyết xung động, không coi ai ra gì.
Dù thế, lão vẫn lựa chọn ở lại, không để Dương Khai chiến đấu một mình.
- Cám ơn lão trượng! Dương Khai cười.
- Dương đại ca, chúng ta cũng đồng sinh cộng tử với đại ca! Cô gái áo xanh mặt đỏ hồng, thần sắc kích động hô lên, những người trẻ tuổi cùng tộc với nàng cũng gật đầu, ánh mắt toát ra thấy chết không sờn.
- Được! Dương Khai gật đầu. - Ừm, các người thay ta áp trận.
- Làm bậy! Lão giả nóng vội, dậm chân nói: - Các ngươi... các ngươi quá bậy bạ!
Lão chịu ở lại cùng Dương Khai, đã ôm lòng phải chết, chính là muốn tranh thủ đường sống cho những người trẻ tuổi trong tộc, nào ngờ bọn họ lại làm bừa như thế.
Lão dậm chân giận dữ!
- Lão trượng cứ yên tâm, ta đảm bảo họ bình yên vô sự. Dương Khai đỉnh đạc nói, tràn đầy tự tin.
- Người tuổi trẻ à, thật không biết trời cao đất rộng thế nào.
- Có phải hắn còn chưa biết mình gây ra họa lớn thế nào? Có phải hắn không biết mình giết người nào?
- Hắc hắc! Thật là hay, có người dám đối đầu với phủ thành chủ, có trò hay để xem.
- Phủ thành chủ làm sao chịu bỏ qua, đáng tiếc, một thanh niên tốt như vậy hôm nay sẽ mất mạng ở Bích Ba Thành, thật là đáng tiếc!
Xung quanh truyền ra những tiếng xì xao, không ít người chỉ trỏ Dương Khai, còn có võ giả nghe tiếng đang chạy đến, muốn góp náo nhiệt.
Nhất thời, con đường liền đầy người, mấy người Dương Khai bị bao vây chật kín.
Nam nhân lớn lối vừa nãy thần sắc ngây ngốc, hắn nhìn đồng bọn bị Dương Khai vung tay đánh chết, nằm ở gần đó, hơi lạnh tuôn trào từ đầu đến chân, trở nên hoảng sợ.
Hắn không ngờ thật sự có người dám giết người ở Bích Ba Thành, hơn nữa còn giết người phủ thành chủ.
Ánh mặt trời như bị che mất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Khai khoanh tay đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như rồng quan sát con kiến, hoàn toàn không quan tâm.
- Tiểu huynh đệ tha mạng! Nam nhân giãy giụa bò dậy, đột nhiên quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu: - Tiểu huynh đệ tha mạng, là tôi mắt chó coi thường người, vô tình mạo phạm tiểu huynh đệ, xin tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng, đừng tính toán với tôi.
So với tính mạng mình, một chút liêm sỉ thì có là gì.
Hắn không có gan khiêu khích Dương Khai.
- Muốn sống? Dương Khai cười với hắn.
Nam nhân không ngừng gật đầu.
Dương Khai vuốt cằm, thần sắc trở nên ôn hòa: - Ừm, ta có thể không giết ngươi.
- Cám ơn tiểu huynh đệ, cám ơn tiểu huynh đệ! Nam nhân khóc rống: - Không biết tiểu huynh đệ có gì căn dặn?
Hắn cũng không ngốc, biết Dương Khai chịu bỏ qua cho hắn là phải có trả giá.
- Bay giờ thành chủ của các ngươi còn có mặt trong phủ không? Dương Khai hỏi.
- Có có, thành chủ đại nhân ngài ấy ở ngay trong phủ.
- Được, đi trước dẫn đường! Dương Khai ra hiệu.
- Ặc...
Nam nhân ngẩn ngơ, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
- Mau lên! Dương Khai đá một cái, quát.
- Vâng vâng vâng! Nam nhân bò dậy, không dám chần chờ, vội đi trước dẫn đường.
- Phỉ Nhi, đi theo ta, chúng ta đi làm loạn phủ thành chủ! Dương Khai vẫy tay với mấy người đằng sau.
- A!
Mấy người tuổi trẻ lập tức theo sau.
Lão giả thất thần, thẳng đến khi mấy người Dương Khai biến mất trong đám đông, bởi giật mình tỉnh lại, dậm chân, vội vàng chạy theo.
Đám đông kinh hô không ngừng.
Nhìn thanh niên này thật không biết sống chết, giết người phủ thành chủ trong Bích Ba Thành, còn không mau chạy trốn, lại còn muốn đi náo loạn phủ thành chủ.
Trên đời này thật sự có kẻ to gan lớn mất như thế!
Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Hắn thật sự có chỗ dựa, hay là không biết sống chết?
Lòng hiếu kỳ nồng nặc, mọi người đều muốn biết kết quả cuối cùng của người thanh niên này, tự nhiên đều đi theo.
Nhất thời, Bích Ba Thành mây gió xoay vần, đông đảo võ giả theo sau Dương Khai đi về phía phủ thành chủ, thanh thế hoành tráng.
Nhưng bọn họ chỉ đi xem náo nhiệt, nếu thật bảo bọn họ đối đầu với phủ thành chủ, bọn họ còn không có lá gan đó!
Ở trung tâm Bích Ba Thành, trước một tòa cung điện khí thế hoành tráng, mười mấy võ giả nghiêm trận chờ đón.
Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên đã sớm có tin tức truyền về phủ thành chủ, thành chủ giận tím mặt, lập tức hạ lệnh nghênh địch. Hắn muốn xem, rốt cuộc là thằng khốn nào ăn gan hùm mật báo dám động thổ trên đầu thái tuế!
Bích Ba Thành là phụ thuộc Chiến Thiên Thành, số lượng võ giả không ít, là một cỗ lực lượng không yếu, còn có đông đảo võ giả phân tán trong thành, xử lý những sự kiện đột biến.
Bản thân thành chủ cùng thành viên Trưởng lão hội đều là cường giả Phản Hư Cảnh, chỉ riêng tam tầng cảnh đã có 2 người.
Chỉ tính lực lượng của thành trì, đội hình như vậy đã không yếu.
Lúc này, thành chủ Thiện Anh tràn đầy giận dữ, chắp tay sau lưng đứng ngoài phủ, nhìn đằng xa đoàn người đang đi về phía bên này, ánh mắt lướt qua, nhanh chóng cố định lên người một thanh niên.
Hắn liếc một cái liền nhìn ra thanh niên này là kẻ dẫn đầu gây chuyện.
Một thủ hạ của mình mặt đầy máu, khúm núm đi trước, như đang dẫn đường cho thanh niên kia.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên, võ giả phủ thành chủ nhìn vô số võ giả theo sau thanh niên kia, đều trở nên không yên.
- Sợ cái gì! Thiện Anh quát lạnh. - Những kẻ kia chỉ là hùa theo thôi, không có gan dám đối nghịch với phủ thành chủ ta, chỉ cần giết tên thanh niên dẫn đầu, những kẻ khác cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!
- Thành chủ đại nhân nói phải, không được hoảng loạn! Một người Trưởng lão hội phụ họa.
Nghe bọn họ nói vậy, các võ giả mới yên lòng.
Không lâu sau, đoàn người Dương Khai đi đến trước phủ thành chủ, nhưng trừ hắn cùng mấy người lão giả, những người xem náo nhiệt đã sớm dừng lại cách đó trăm trượng.
Đây là quy củ của Bích Ba Thành, phạm vi trăm trượng quanh phủ thành chủ, không cho phép ai bước vào, bằng không giết! Những người góp mặt sợ hãi uy thế phủ thành chủ xưa nay, tự nhiên không dám vượt qua giới tuyến.
- Vậy đây là thành chủ của các ngươi? Dương Khai nhìn về phía Thiện Anh, quay sang hỏi nam nhân dẫn dường.
Ánh mắt nam nhân xoay chuyển, khẽ gật đầu khó thấy rõ.
- Lưu chấp sự, đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi dẫn nhiều người như vậy tới náo loạn phủ thành chủ! Thiện Anh uy nghiêm nhìn thẳng vào nam nhân này, lớn tiếng hỏi.
Nam nhân ngẩng đầu liếc Thiện Anh, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên hạ quyết tâm, vận chuyển toàn bộ thánh nguyên, lao vụt đi như tia chớp.
Khoảng khắc đã chạy đến cạnh Thiện Anh.
Dương Khai cười lạnh, cũng không ra tay ngăn cản, như đã sớm liệu trước cảnh này.
- Thành chủ đại nhân tha tội! Nam nhân kia kêu to. - Không phải thuộc hạ dẫn người náo loạn, thật sự là bị người ta bắt buộc!
- Ai dám bắt buộc ngươi! Thần sắc Thiện Anh phát lạnh.
- Chính là tiểu tử kia! Nam nhân quay sang chỉ về phía Dương Khai, thoát khỏi khống chế, đứng cạnh Thiện Anh, làm hắn cảm thấy vô cùng an toàn, không còn cố kỵ gì, chỉ vào Dương Khai cắn răng nói: - Vừa rồi thuộc hạ đi cùng Chu chấp sự, đang trưng thu thuế, nhưng không ngờ tiểu tử kia tự cho tu vi cao thâm, không coi chúng ta ra gì, ra tay đánh chết Chu chấp sự. Thuộc hạ vì mạng sống, đành phải ủy khuất, dẫn tiểu tử khốn kiếp này về giao cho thành chủ đại nhân xét xử!
Rõ ràng là khúm núm sống tạm, tới miệng nam nhân này lại thành nằm gai nếm mật, lấy thân dâng hổ.
Dương Khai nghe mà ánh mắt sáng lên, không khỏi đánh giá cao nam nhân này.
- Ừm, làm tốt lắm! Thiện Anh gật đầu.
- Ngu xuẩn, ngươi cho là đứng ở bên cạnh thành chủ của ngươi liền an toàn? Nếu ta muốn giết ngươi, thành chủ các ngươi cũng không bảo đảm được ngươi!
Dương Khai cười lạnh không thôi.
- Làm càn! Thiện Anh quát lớn. - Tiểu tử ngươi thật không coi ai ra gì, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh liền không coi người trong thiên hạ ra gì, bổn thành chủ muốn xem thử ngươi làm sao giết Lưu chấp sự ở trước mặt ta!
- Vậy ngươi xem kỹ! Dương Khai nhe răng cười, mắt trắt lóe lên tia sáng vàng, sau đó nụ hoa sen xuất hiện, chợt lóe biến mất, quỷ dị không thấy đâu.
Tiếng hét thảm vang lên, nam nhân bên cạnh Thiện Anh bỗng ôm đầu lăn ra đất, lăn lộn không ngừng.
Tiếng hét thảm thiết như bị giày vò không thể tưởng tượng, làm cho mọi người nghe mà vỡ gan vỡ mật, tâm thần chấn động.
Không ai biết nam nhân kia bị cái gì, lại đau đớn đến vậy.
Trước sau không quá 3 nhịp thở, một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Đầu của nam nhân này vỡ tung như trái dưa chín, máu óc bắn tung tóe, mất hơi rồi.
Bốn phương tám hướng truyền ra tiếng hít một hơi lạnh.
Thiện Anh cùng các võ giả Trưởng lão hội chấn động, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toát ra kinh sợ.
Cô gái áo xanh đằng sau Dương Khai ngây ra một hồi, như chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh, sắc mặt của nàng trắng bạch, chạy sang một bên nôn ọe, cực kỳ khổ sở, muốn nôn hết cả mật ra.
- Nhìn rõ chưa? Dương Khai khinh thường nhìn Thiện Anh, cười cợt.
Sắc mặt Thiện Anh cực kỳ khó coi, mặt âm trầm không nói một lời.
Hắn căn bản không biết Dương Khai giở trò gì, với tu vi Phản Hư tam tầng cảnh của hắn, quả thật có thể nhìn thấu vài thứ, có thể không động đậy, không một tiếng động đánh chết Lưu chấp sự, rõ ràng đối phương sử dụng bí thuật thần thức.
Nhưng lực lượng thần thức của hắn mạnh cỡ nào, mới khiến cho Lưu chấp sự nổ tung đầu!
Thiện Anh tự hỏi, bản thân mình làm kiểu gì cũng không được.
Đại địch!
Thiện Anh không dám coi thường Dương Khai nữa, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng.