Trên Khai Vân Phong, Diệp Tích Quân đứng ngạo nghễ giữa không trung, hơn 200 đệ tử Tinh Đế Sơn đều ngước nhìn lên.
Đám ba người Dương Tu Trúc liếc nhau, thầm cảm thấy thời cơ đã đến, vội vàng quỳ nửa gối trên mặt đất, đồng thanh hô lên: - Thuộc hạ cung nghênh môn chủ trở về núi!
- Thuộc hạ cung nghênh môn chủ trở về núi! Những người chào hỏi Dương Tu Trúc trước đó, cùng những người có quan hệ thân thiết cũng đồng thanh hô lên, thanh âm vô cùng vang dội.
Những người còn lại trông thấy vậy cũng rất thức thời đều quỳ gối làm đại lễ.
Trong số những người này, một phần lớn đều không có ý kiến đối với việc ai làm môn chủ, không nghiêng về phía Diệp Tích Quân, cũng không nghiêng về phía môn chủ đương nhiệm, thuộc loại không thích dây dưa phiền phức. Hiện tại theo xu hướng chung, dĩ nhiên là muốn xuôi theo đa số.
Ba người Bạch Tỳ chạy đến trước đó đều hoảng hồn, sắc mặt xanh mét, lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
- Bạch Tỳ! Dương Tu Trúc quát lên: - Môn chủ đang ở đây, ngươi còn không quỳ xuống!
- Nàng không còn là môn chủ nữa, môn chủ hiện nay đã do người khác đảm nhiệm, dựa vào cái gì lão phu phải quỳ lạy hành lễ với nàng! Bạch Tỳ hừ lạnh nói. Hắn cũng rất cáo già, biết hiện tại đại thế đã mất, không ngờ môn chủ đương nhiệm vất vả kinh doanh trên trăm năm, cũng đã tạo dựng được một ít cơ sở, vậy mà Diệp Tích Quân sau trăm năm mới lần nữa ra mặt đã phá tan những cơ sở này thành từng mảnh nhỏ.
Uy tín của môn chủ đương nhiệm giờ phút này nhìn qua hết sức buồn cười.
Mặt khác, bản thân Diệp Tích Quân là người có đức độ và danh vọng cao, về phương diện này môn chủ đương nhiệm là người mưu quyền đoạt vị, chính là hành vi khi sư diệt tổ, hiển nhiên là khiến cho người ta khinh bỉ!
Bất kể là về tình về lý hay là vì lời răn dạy của tổ tông, môn chủ đương nhiệm đều không có chỗ đứng.
Hắn nhận định tình hình, biết rằng hiện tại dù có quy thuận cũng không giải quyết được điều gì, chỉ sợ sau khi Diệp Tích Quân xử lý môn chủ đương nhiệm xong, kẻ bị giết tiếp theo sẽ chính là hắn.
Cho nên hắn mới không khuất phục!
- Đúng là ngoan cố mất khôn! Dương Tu Trúc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao, nhìn Bạch Tỳ chằm chằm, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, Lâm Ngọc Nhiêu và Sở Hàn Y cũng lập tức hành động, không kịp thấy bọn họ làm ra động tác gì đã chợt xuất hiện ở hai bên phải trái của Bạch Tỳ, hình thành thế bao vây, không để hắn có cơ hội chạy trốn.
- Bạch Tỳ, ngươi hãy tự phế tu vi đi, tổ huấn đã quy định, đệ tử Tinh Đế Sơn không được chém giết lẫn nhau, nể tình đồng môn giữa ngươi và chúng ta nhiều năm nay, cho ngươi cơ hội tự kết thúc! Dương Tu Trúc lạnh lùng nhìn Bạch Tỳ nói.
- Muốn Bạch mỗ tự phế đi tu vi sao? Bạch Tỳ cười lớn nói: - Dương Tu Trúc ngươi có phải còn đang mê ngủ hay không? Nếu tổ huấn đã nói không được chém giết lẫn nhau, thì để ta xem thử các ngươi bắt giữ ta như thế nào!
Vậy mà lão lại không chút sợ hãi, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Dương Tu Trúc nhướng mày, vẻ mặt sa sầm xuống.
Trước đó vài ngày, sở dĩ lão đã đáp ứng trợ giúp Dương Khai nhưng sẽ không tham dự tranh đấu, chính là vì không muốn vấy máu của đồng môn, đây chính là quy định của tổ tông. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Bạch Tỳ, lão thật sự cảm thấy khó xử.
- Đệ tử Tinh Đế Sơn quả thật không được chém giết lẫn nhau, nhưng bổn cung hôm nay chính là đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông, xử lý ngươi cũng không có vấn đề gì.
Diệp Tích Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ bàn tay xinh đẹp lên khẽ đẩy một cái, một chưởng này trông có vẻ hết sức nhẹ nhàng, siêu phàm thoát tục.
Nhưng Bạch Tỳ nhìn thấy lại như là gặp phải cường địch, hai mắt trợn trừng, thánh nguyên toàn thân điên cuồng vận chuyển, Thế của bản thân cũng ầm ầm phóng ra, đồng thời giơ hai tay lên trời nghênh đón.
Rắc rắc xoảng...
Một âm thanh như có như không từ sâu trong tâm linh vỡ ra, Bạch Tỳ như bị sét đánh, thân thể chấn động, sau đó lảo đảo vài bước hộc ra một ngụm máu, nhìn Diệp Tích Quân với vẻ không thể tin được: - Thế đã đại thành!
Vừa nhe vậy, hai mắt mọi người liền trở nên sáng ngời, khiếp sợ nhìn Diệp Tích Quân.
Võ giả chỉ khi đạt đến Phản Hư Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được lực lượng của Thế, cũng chỉ khi tu luyện Thế của bản thân đến cảnh giới đại thành, mới có tư cách bước lên Hư Vương Cảnh.
Đây là điều kiện bắt buộc phải có, nếu không cho dù một võ giả Phản Hư Cảnh có tu luyện thế nào cũng không thể chạm đến ngưỡng cửa Hư Vương Cảnh.
Trên U Ám Tinh, võ giả Phản Hư Cảnh quá nhiều, chỉ ngay trên Khai Vân Phong này, đã tập trung hơn 150 vị. Nhưng không có ai tu luyện Thế của bản thân đến cảnh giới đại thành, ngay cả ba người Dương Tu Trúc cũng đều cảm giác thấy Thế của mình còn thiếu một chút thần vận.
Đây là lĩnh vực mà bọn họ không thể chạm đến.
Nhưng còn bây giờ, bọn họ đã thấy được Thế đại thành chân chính!
Khi Diệp Tích Quân đánh ra một kích kia, không âm không thanh, không hình không ảnh, lại xen lẫn lực lượng của Thế. Mọi người đều cảm nhận rất rõ, loại lực lượng này đã trực tiếp phá hủy phòng ngự của Bạch Tỳ gần như không còn, khiến hắn bị trọng thương!
Đều là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng chênh lệch giữa Diệp Tích Quân và Bạch Tỳ vừa nhìn là biết ngay.
Chỉ có điều, đám người Dương Tu Trúc luôn cảm thấy Thế của Diệp Tích Quân dường như hơi khác so với nhận thức của bọn họ.
- Ngu xuẩn, ngươi cho rằng bổn cung thi triển chính là Thế sao?
Diệp Tích Quân hừ nhẹ một tiếng. Sau một kích nàng cũng không động thủ nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, lộ ra vẻ châm chọc.
- Không phải Thế... Bạch Tỳ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, rồi lập tức tái mặt, kinh hãi chỉ tay vào Diệp Tích Quân run giọng nói: - Chẳng lẽ ngươi...
- Vực! Dương Tu Trúc thét lên, tròng mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng khiếp người, thân thể kích động run lẩy bẩy.
Rốt cuộc lão cũng hiểu được vì sao lão lại cảm thấy Thế của Diệp Tích Quân hơi khác so với nhận thức của mình.
Lão liền nhớ lại một vài truyền thuyết đã từng được ghi chép trong điển tịch cổ xưa.
Nghe đồn, sau khi tu luyện lực lượng của Thế đến đại thành, sẽ lĩnh ngộ được Vực, đó là lực lượng mà chỉ có Hư Vương Cảnh mới có thể nắm bắt được, mạnh mẽ hơn vô số lần so với Thế.
Lĩnh vực!
Đây là trình độ mà võ giả trên U Ám Tinh vĩnh viễn cũng không với tới.
Chẳng lẽ môn chủ đã đạt đến loại cảnh giới này? Nhưng đưa mắt nhìn lại, rõ ràng tu vi của Diệp Tích Quân vẫn chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi, trường hợp này chỉ có một cách giải thích.
Đó chính là tu vi của Diệp Tích Quân đã đạt đến trình độ cực hạn, có tư cách đột phá lên Hư Vương Cảnh, chỉ có điều bị pháp tắc thiên địa trên U Ám Tinh áp chế nên không thể đột phá.
Đây là chuyện đáng buồn đến cỡ nào chứ! Dương Tu Trúc bóp cổ tay thở dài.
Tuy rằng chỉ sinh sống bó gọn trên U Ám Tinh, nhưng Dương Tu Trúc cũng biết, cho dù là ở các Tinh Vực khác, số lượng cường giả Hư Vương Cảnh cũng rất hiếm, mỗi một người đều là nhân vật có thanh danh hiển hách. Môn chủ vốn cũng có cơ hội như vậy, cũng có tư chất xuất sắc như vậy, nhưng lại sinh không đúng chỗ, U Ám Tinh đã trở thành chiếc lồng giam khiến nàng không thể tự do tung cánh bay lượn!
- Môn chủ tiền nhiệm thật không thẹn là thiên tài vạn năm khó gặp, Bạch mỗ bội phục! Bạch Tỳ đưa tay che ngực, nghiến răng quát lên chói tai:
- Nhưng như vậy thì sao, Tuy Bạch mỗ thực lực không bằng ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta cũng phải trả giá thật lớn!
Vừa nói xong, Bạch Tỳ vừa lắc cổ tay một cái, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một viên châu lớn cỡ hạt nhãn.
Lực lượng đế uy liền tràn ngập ra!
Mọi người đều đột nhiên biến sắc.
- Tịch Diệt Lôi Châu! Diệp Tích Quân cũng híp mắt lại:
- Thứ ngươi dựa vào chính là cái này sao?
- Đúng vậy thì thế nào? Bạch Tỳ cười ha hả: - Bạch mỗ biết thủ đoạn của môn chủ tiền nhiệm rất cao siêu, nhưng ngươi có thể ngăn cản một kích do Đế Bảo phát ra sao? Nếu Bạch mỗ chết, ngươi cũng phải chôn cùng, không bằng mọi người ngồi xuống nói chuyện, cùng thương lượng ra một biện pháp vẹn toàn cho cả đôi bên, hóa giải cuộc chiến này, ngươi thấy sao?
- Ta cảm thấy không ra sao cả!
Một âm thanh lạnh lùng từ cách đó không xa chợt truyền đến.
Âm thanh này cực kỳ xa lạ, mọi người ở đây gần như đều chưa từng nghe qua, quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra thì bất ngờ thấy được, ở phía đó có một thanh niên đang không nhanh không chậm đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười chế giễu.
- Dương Khai! Đồng tử trong mắt Bạch Tỳ co lại, quát lên.
Vẻ mặt của không ít võ giả trên Tinh Đế Sơn đều trở nên khác thường.
Dương Khai là ai, đại đa số mọi người đều không biết. Dù sao ngay cả chuyện về Diệp Tích Quân tái nhậm chức bọn họ còn chưa từng nghe qua, làn sao biết được Dương Khai chứ.
Lúc này, thấy thanh niên chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh này lại nghênh ngang chạy tới Tinh Đế Sơn, hiển nhiên bọn họ cảm thấy mờ mịt không hiểu.
Tuy nhiên bọn họ cũng không phải là người hồ đồ, nhìn tình thế căng thẳng trước mắt liền hiểu nhất định là Dương Khai đi theo Diệp Tích Quân đến đây. Do vậy bọn họ cũng không nói gì, chỉ tò mò nhìn hắn, không biết vì sao ngay cả Đế Bảo hắn cũng không e ngại.
Phải biết đây chính là bí bảo mà ngay cả Diệp Tích Quân cũng không nhất định ngăn cản được.
- Lại lấy vật này ra dọa người. Dương Khai bĩu môi, tỏ ra khinh thường nói: - Lão già này, nếu ngươi thật sự có gan, thì cứ phóng ra uy năng của Lôi Châu, liều mạng cá chết lưới rách thử xem. Nói không chừng có thể giết được ta hoặc là đại trưởng lão đó. Như vậy cũng không tính là lỗ vốn, chỉ có điều... Ngươi có gan này sao?
Bạch Tỳ sa sầm sắc mặt xuống, hết sức dữ tợn nhìn Dương Khai khẽ quát;
- Tiểu tử kia, không nên khinh người quá đáng.
- Ta khinh người quá đáng đó! Dương Khai cười hắc hắc, vuốt vuố sống mũi nói: - Lão già này, ngươi vẫn còn chưa biết rõ tình thế hiện tại sao? Bổn tông chủ bây giờ đứng ở đây, ngươi có gan thì phóng ra uy năng Lôi Châu đi, thử xem ta có thể tránh được hay không, nếu không tránh được thì ta chết, ngươi cũng chết, nếu ta tránh được, ta sống, còn ngươi vẫn phải chết. Ngươi chọn cái nào?
Sắc mặt Bạch Tỳ lúc trắng lúc xanh, trên tay cầm Đế Bảo nhưng không dám manh động chút nào.
Bất luận là lựa chọn như thế nào, chắc chắn hắn cũng không có kết cục tốt, điều này làm cho hắn hết sức khó xử.
- Tất nhiên, vẫn còn lựa chọn thứ ba. Dương Khai toét miệng cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Là gì? Bạch Tỳ tò mò hỏi.
- Giao Đế Bảo cho ta, ta tha cho ngươi khỏi chết!
- Si tâm vọng tưởng! Bạch Tỳ quát to.
Bí bảo cấp Hư Vương trên U Ám Tinh đã ít lại càng ít, mỗi một món đều là bảo vật trấn tông của các đại tông môn, chứ đừng nói chi đến Đế Bảo. Đã từng được chiêm ngưỡng qua uy lực của Đế Bảo, đời nào hắn chịu từ bỏ chứ?
Huống chi, hắn không tin được lời ngon tiếng ngọt của Dương Khai, chỉ sợ khi hắn vừa giao ra Đế Bảo thì cũng là lúc mất mạng.
- Nếu vậy, đừng trách bổn tông chủ lòng dạ độc ác!
Dương Khai tỏ ra không kiên nhẫn, quát lên: - Ra đi!
Theo tiếng quát lớn của hắn, trên bầu trời bỗng nhiên gió nổi mây vần, mây mù đảo lộn. Một lát sau, một chiếc chiến hạm dài hơn mười mấy trượng, toàn thân đen nhánh chợt quỷ dị xuất hiện ở nơi đó.
Dường như chiến hạm này vẫn luôn đậu ở đó nhưng không ai phát hiện ra.
Rất nhiều võ giả trên Khai Vân Phong trên đều ồ lên một trận, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nơi này nhiều võ giả như vậy, hơn nữa đại đa số đều là Phản Hư Cảnh, không ngờ không có ai nhận ra nơi ẩn giấu chiếc chiến hạm, chỉ riêng điều này thôi đã nghẹ rợn cả người rồi. Nếu nó không xuất hiện, chỉ sợ mọi người vẫn còn không biết gì.
Hơn nữa, chiếc chiến hạm này dường như cũng rất không tầm thường, chiến hạm bình thường khó có thể so sánh được, dường như... dường như là một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương!
Toàn trường khiếp sợ!