Bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ không xuất hiện tỷ lệ cao như vậy, võ giả ở tầng dưới tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng là hy vọng tương lai của mỗi tông môn, cho nên bất kể là Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông, hay Ảnh Nguyệt Điện, Lưu Ly Môn, cho tới bây giờ đều là võ giả ở tầng thấp nhất chiếm số lượng khổng lồ, cao tầng thưa thớt.
Nhưng trong Tinh Đế Sơn này thì ngược lại.
Nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì việc thu nhận người gia nhập rất hà khắc.
Điều kiện gia nhập Tinh Đế Sơn khắt khe đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được, phải là người có tư chất ưu tú nhất, hơn nữa về độ tuổi cũng có hạn chế, đại đa số đều là từ 10 tuổi trở xuống đã bị dẫn tới Tinh Đế Sơn, ở độ tuổi này là thích hợp nhất để uốn nắn tư tưởng. Do vậy, người trên Tinh Đế Sơn đều nhất mực tôn sùng Đại Đế.
Bởi vì trong quá trình bọn họ trưởng thành, đều được người của thế hệ trước truyền bá tư tưởng này trong đầu.
Nhưng một khi gia nhập Tinh Đế Sơn, sẽ được hưởng thụ môi trường tu luyện tốt nhất, đãi ngộ vật tư tu luyện đầy đủ nhất.
Tinh Đế Sơn sẽ dốc hết toàn bộ tài nguyên của tông môn để lót đường cho đệ tử tu luyện.
Nhưng nhất thiết phải trước 40 tuổi đột phá lên Phản Hư Cảnh!
Một khi không thể đạt được sẽ bị phế đi tu vi, trục xuất khoi Tinh Đế Sơn.
Quy tắc tàn khốc, hiệu quả rõ rệt.
Kể từ đó, võ giả tiến vào Tinh Đế Sơn có tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng, cho nên mới có nhiều Phản Hư Cảnh như vậy.
Những cái tên nổi danh như Khúc Trường Phong, Phương Thiên Trọng, Ngụy Cổ Xương, nhân tài mới xuất hiện, chưa có một ai đột phá trước độ tuổi này, ngay cả Dương Khai cũng như vậy.
Chỉ có điều thực lực võ giả trở nên cao thâm, thì mức độ lão hóa sẽ vô cùng chậm, cho nên nhìn bọn họ mới có vẻ còn trẻ như vậy.
Dương Khai 13 tuổi bái nhập Lăng Tiêu Các, hiện tại quay đầu nhìn lại cũng đã qua hai, ba chục năm rồi.
Hắn hôm nay, cũng chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi!
Có thể nói, võ giả trong Tinh Đế Sơn, chỉ cần tùy tiện kéo ra một người đều có thể sánh vai với đám người Khúc Trường Phong, Phương Thiên Trọng.
Hơn nữa bởi vì Tinh Đế Sơn truyền thừa từ thượng cổ tới nay, nên bí thuật, công pháp tuyệt đỉnh có vô số. Do vậy, trong những võ giả cùng cấp độ, thông thường chiến lực của đệ tử Tinh Đế Sơn cũng cao hơn một đoạn.
Một khi đột phá Phản Hư Cảnh trước 40 tuổi, thì đệ tử này sẽ có thể được xuống núi rèn luyện tâm tính, dĩ nhiên cũng là ẩn giấu thân phận.
Sở di Cổ Dương Tông ngàn năm bị Tinh Đế Sơn diệt môn chỉ trong một đêm, chính là vì Cổ Dương Tông âm mưu giết chết đệ tử của họ xuống núi rèn luyện.
Tóm lại, vì đủ loại nguyên nhân, khiến cho số lượng võ giả cao tầng trong Tinh Đế Sơn cực nhiều, mà ngược lại đệ tử tầng dưới cùng thì lại không có mấy.
Những đệ tử tầng thấp nhất ở đây, tu vi chênh lệch không đồng đều, mỗi một đệ tử đều non nớt ngây ngô, đệ tử nhỏ tuổi nhất năm trước vừa mới bái nhập Tinh Đế Sơn chỉ khoảng 11 tuổi, nhưng cũng đã có tu vi Ly Hợp Cảnh, tiến thêm một bước nữa chính là Chân Nguyên Cảnh rồi.
Trường hợp này đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng đều khó mà tưởng tượng được, có lẽ Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông có thể bồi dưỡng ra được, nhưng cũng chỉ hiếm như lông phượng sừng lân mà thôi. Trong khi đó ở Tinh Đế Sơn thì chuyện này lại hết sức bình thường, chẳng có gì lạ.
Dương Khai khi ở cái tuổi này vẫn còn chưa từng bước vào võ đạo...
Hiện tại, 200 người này đã tụ tập đông đủ tại Khai Vân Phong. Số lượng người tuy nhiều, nhưng lại yên lặng như tờ, tựa như mọi người đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó, vẻ mắt rất nghiêm túc.
Dẫn đầu chính là ba người Dương Tu Trúc.
Trong khi chờ đợi, ánh mắt ba người giao nhau, truyền thần niệm, dường như đang bàn bạc gì đó.
Hồi lâu sau, trong đám người mới có người lên tiếng hỏi: - Dương huynh, không phải ngươi nói môn chủ có đại sự muốn tuyên bố sao? Tại sao ta chờ ở chỗ này hơn nửa ngày rồi, mà cũng không thấy bóng dáng môn chủ đâu? Lão phu còn phải về bế quan tu luyện Kinh Đào Quyết của ta nữa. không thể chậm trễ được!
- Đúng vậy Dương huynh, ngươi đã nói môn chủ có đại sự muốn nói cho ta biết, lão thân mới từ trong động phủ đi ra, mẻ Bích Long đan của lão thân cũng sắp ra lò, nếu còn trì hoãn nữa, ngươi có thể bồi thường được tổn thất cho lão thân không? Lại một lão bà không kiên nhẫn được quát lên.
Có hai người này dẫn đầu, những người khác đều kêu la inh ỏi.
Những này người, đa số hàng năm đều bế quan trong động phủ của mình, hoặc tu luyện bí thuật, công pháp, hoặc là nghiên cứu luyện khí, luyện đan, bình thường cũng sẽ không đi ra ngoài chứ đừng nói tới tụ tập cùng một lúc đông người như vậy.
Hai ngày trước, Dương Tu Trúc, Lâm Ngọc Nhiêu và Sở Hàn Y đều truyền tin đến, nói là môn chủ triệu tập về, có chuyện bàn bạc.
Ba người mặc dù không được trọng dụng trong môn, nhưng uy tín ngày xưa thì vẫn đang còn, hiện tại cùng lúc truyền ra tin tức, hiển nhiên không có mấy ai dám coi như không thấy, liền vội vã tập trung đến đây.
Đợi đã lâu mà vẫn không thấy bóng dáng môn chủ, khó trách bọn họ có chút oán trách.
- Chư vị hãy bình tĩnh chớ nóng vội, chờ thêm một lát nữa! Dương Tu Trúc quát lên một tiếng, giương mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài, nhưng vẫn như cũ không thấy người mà lão đang mong đợi.
- Còn phải đợi tới khi nào? Lão bà kia tỏ ra không vui, hừ lạnh một tiếng, nện mạnh chiếc quải trượng trong tay xuống đất: - Ta cảnh áo trước, lão thân cho ngươi mặt mũi, đợi thêm thời gian một nén nhang nữa, sau một nén nhang nếu môn chủ còn không xuất hiện, lão thân sẽ rời khỏi, đến lúc đó đừng trách lão thân không nói trước với ngươi.
- Không sai! Lập tức có người cũng lên tiếng phụ họa, tuy nhiên rất nhanh, lại tỏ ra nghi hoặc hỏi: - Dương huynh, từ khi nào mà ngươi quan hệ tốt với môn chủ như vậy? Làm sao mà ngay cả mệnh lệnh của ngài đều giao cho ngươi truyền đạt, chuyện đó không phải do Bạch trưởng lão luôn làm sao?
Hắn nhớ mang máng, Dương Tu Trúc và môn chủ cũng không có vẻ hòa hợp lắm.
- Dương Tu Trúc ngươi thật to gan! Bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng quát lớn, kèm theo tiếng quát là một luồng ánh sáng màu đỏ từ bên đó phóng nhanh tới. Một lát sau, luồng ánh sáng liền hạ xuống trước mặt mọi người, hiện ra ba bóng người.
- Bạch Tỳ! Dương Tu Trúc híp mắt lại, nhìn về phía người mới tới, ánh mắt mơ hồ có chút vẻ kiêng kỵ.
Đây là một lão giả tóc hoa râm khoác áo bào nâu, vẻ mặt không giận mà uy, từ khí thế mạnh mẽ và dao động thánh nguyên trên người lão tỏa ra chứng tỏ lão có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong.
Nếu Dương Khai có mặt tại đây, nhất định sẽ nhận ra người này.
Lão già này không ngờ chính là người đã dùng Tịch Diệt Lôi Châu công kích hắn trong Lạc Đế Sơn.
- Bạch trưởng lão! Thấy lão giả này xuất hiện, rất nhiều người ở đây đều khom mình thi lễ.
Bạch Tỳ giữ chức đại trưởng lão trong Tinh Đế Sơn, tuy rằng có rất nhiều người cùng cảnh giới tu vi với lão, nhưng dù sao người ta có địa vị cao hơn, hơn nữa lại là người thân cận của môn chủ, dĩ nhiên là phải chủ động làm lễ ra mắt.
Tuy nhiên thấy dáng vẻ hung hăng của Bạch Tỳ, mọi người liền nghi ngờ, không biết vì sao Bạch Tỳ lại tức giận.
- Dương Tu Trúc, mấy tháng không gặp, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn đó, lại dám giả mệnh lệnh của môn chủ truyền xuống, ngươi đã biết tội chưa? Bạch Tỳ lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn Dương Tu Trúc quát lớn.
- Cái gì? Giả mệnh lệnh của môn chủ sao? Đám đông liền truyền ra tiếng kinh hô, trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người Dương Tu Trúc, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Chuyện như vậy từ trước tới giờ chưa từng phát sinh qua ở Tinh Đế Sơn, mỗi một người trong Tinh Đế Sơn đều thân nhau như huynh đệ tỷ muội, cho nên rất ít phát sinh ân oán dẫn tới tranh đấu.
Nhưng hiện tại, vì sao Dương Tu Trúc lại tự gây ra lỗi lầm tày trời, giả mệnh lệnh của môn chủ như vậy chứ?
Hắn muốn làm gì?
Bạch Tỳ là thân tín bên cạnh môn chủ, nếu hắn đã nói là mệnh lệnh giả, thì tất nhiên không thể sai được.
- Lão phu giả mệnh lệnh của môn chủ truyền xuống sao? Dương Tu Trúc nhìn thấy Bạch Tỳ khí thế hung hăng, cười lạnh nói; - Lão phu cũng không gan to đến mức không để ý đến lời răn dạy của tổ tông như vậy. Trên dưới Tinh Đế Sơn, môn chủ là người cao nhất, điều này lão phu vẫn biết, nếu có người dám mạo phạm, sẽ bị toàn bộ để tử trên núi giết chết!
- Ngươi biết là tốt rồi! Bạch Tỳ cũng cười lạnh nói ; - Bạch mỗ vừa mới uống trà cùng môn chủ, cũng vừa từ nơi ngài ấy chạy tới đây, nếu ngài truyền mệnh lệnh sao Bạch mỗ lại không biết?
- Bởi vì ngươi không cần thiết phải biết! Dương Tu Trúc còn chưa trả lời, bỗng nhiên một âm thanh từ phía xa trên bầu trời đã truyền đến.
Ngay sau đó, bóng người kia liền nhoáng lên một cái, một nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện một cách quỷ dị, đứng sừng sững ngạo nghễ giữa không trung, mắt phượng sáng như lưỡi đao nhìn xuống dưới.
Bạch Tỳ quay ngoắt lại, vừa nhìn thấy liền kinh hãi tái mặt, thất thanh thốt lên: - Diệp môn chủ!
- Diệp sư tỷ!
- Sao lại là Diệp sư tỷ, không thể nào, không phải nói Diệp sư tỷ đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là do lão phu lớn tuổi nên hoa mắt?
- Là Diệp sư tỷ sao? Có đúng là tỷ đó không? Lão bà lúc trước nói chuyện cùng Dương Tu Trúc bỗng nhiên rẽ qua đám đông, thân thể khẽ run lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Tích Quân giữa không trung, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa mờ mịt.
Diệp Tích Quân nhìn về phía bà ta, mỉm cười nói: - Trăm năm không thấy, Tâm Lan sư muội đã già đi rất nhiều rồi!
Hứa Tâm Lan xúc động dữ dội, nước mắt trào ra ngập mi, nhưng lại sung sướng cười lớn: - Diệp sư tỷ thì phong thái càng hơn xưa, muội không ngờ rằng kiếp này còn có thể may mắn lại được thấy phong thái của sư tỷ!
- Bị người làm hại, không thể không ẩn cư lánh đời trăm năm, khiến sư muội phải lo lắng rồi. Diệp Tích Quân nhu hòa nói.
- Bị người làm hại sao? Ai dám hại tỷ! Hứa Tâm Lan bỗng nhiên khẽ quát lên, dáng vẻ giống như một con rắn độc đang nhe nanh múa vuốt, chợt bà ta tựa như nhớ ra điều gì đó, sa sầm mặt xuống nói: - Chẳng lẽ là...
- Ừm. Diệp Tích Quân khẽ gật đầu: - Lần này bổn cung trở về, một là để thanh toán món nợ ngày xưa, hai là để thanh lý môn hộ.
- Tốt! Hứa Tâm Lan nghiến răng quát khẽ: - Cho muội một phần, muội dù có chết, cũng phải xé xác tên súc sinh kia ra!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, hơn 200 võ giả trên Khai Vân Phong đều lâm vào trầm tư.
Những người này tuy rằng hàng năm đại đa số đều bế quan trong Tinh Đế Sơn, ngay cả tin tức về việc Diệp Tích Quân xuất hiện lại, thậm chí tham dự trận chiến tại Long Huyệt Sơn, gia nhập Lăng Tiêu Tông cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng cục diện này vừa nhìn đã hiểu ngay, bọn họ đều không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ hơi suy nghĩ một chút đã cơ bản hiểu được nguyên nhân hậu quả của vấn đề.
Cho dù không thể biết được toàn bộ, nhưng bọn họ vẫn hiểu được bảy tám phần.
Ám toán môn chủ tiền nhiệm, bức bách ngài ấy rời khỏi Tinh Đế Sơn, mưu quyền đoạt vị, đại nghịch bất đạo! Điều này ở Tinh Đế Sơn là không thể tha thứ được.
Huống chi, trong 200 người ở nơi này, có rất nhiều người trước đó đã chào hỏi Dương Tu Trúc, biết hôm nay sẽ có vở kịch như vậy diễn ra, lúc này Diệp Tích Quân đã trở về, hiển nhiên là rất mừng rỡ.
Năm xưa, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều mang ơn của Diệp Tích Quân.
Khi Diệp Tích Quân làm chưởng môn Tinh Đế Sơn, môi trường sinh sống tu luyện của bọn họ so với hiện tại tốt hơn rất nhiều, nhưng từ sau khi Diệp Tích Quân biến mất, đãi ngộ đã bị cắt giảm xuống.
So sánh giữa hai người,hiển nhiên mọi người đều hy vọng Diệp Tích Quân lần nữa lên nắm quyền.
Hơn nữa, đây cũng là danh chánh ngôn thuận!
Trăm năm trước, Diệp Tích Quân đã là đệ nhất cường giả trên U Ám Tinh, trăm năm sau, thực lực của nàng hiện tại chỉ sợ còn mạnh hơn nữa, nàng không nắm quyền thì ai nắm?
Ngay cả đám người Dương Tu Trúc ở trước mặt Diệp Tích Quân cũng phải thấp hơn một đoạn.