- Sở huynh hỏi lầm người rồi, Hoàng mỗ cũng giống như huynh đều là thân phận chấp pháp sứ không cao, chuyện Sở huynh không biết, thì làm sao Hoàng mỗ biết chứ? Lão già hơi lớn tuổi bên phải chậm rãi lắc đầu, mỉm cười đáp.
Người tóc ngắn cười ha hả: - Hoàng huynh quá khiêm nhượng đi, tuy nói mọi người đều là chấp pháp sứ, nhưng Hoàng huynh khác với Sở mỗ, đều không phải là nửa đường vào minh, đã sớm nghe nói Hoàng huynh có chút quan hệ cùng Mạc đại trưởng lão, chẳng lẽ đối với chuyện lần này, Hoàng huynh còn chưa nghe nói qua cái gì sao?
Lão già kia nghe vậy, cười ngạo nghễ nói: - Hoàng mỗ tuy có chút quan hệ với Mạc đại trưởng lão, nhưng chẳng qua chỉ là quan hệ huyết thống xa mà thôi, nếu như thật có quan hệ thân mật, Hoàng mỗ đã sớm đảm đương chấp sự ở nội thành, không cần tới ngoại thành này làm chấp pháp sứ, giao thiệp cùng các các thương nhân xa lạ, cả ngày xử lý chút ít chuyện vặt lông gà vỏ tỏi thế này!
- Lời tuy như thế, nhưng Hoàng huynh chưa chắc đã không có cơ hội chuyển vào nội thành. Với tư chất của Hoàng huynh, chỉ cần vào nội thành, trong vòng vài ba năm nhất định có thể tấn thăng đến lưỡng tầng cảnh, đúng là khiến Sở mỗ hâm mộ vạn phần nha! Nếu thật có ngày đó, còn xin Hoàng huynh nhất định đừng quên Sở mỗ, dìu dắt một chút!
- Tự nhiên không thành vấn đề, huynh ta hai người giao tình đã mấy chục năm, ta có điều tốt chẳng lẽ còn thiếu được huynh sao? Lão già hơi lớn tuổi cười ha hả, tâm tình dường như rất sung sướng, quan sát chung quanh một vòng, phát hiện phụ cận cũng không có người nào chú ý tới mình, không khỏi nghiêm sắc mặt, giảm thấp thanh âm nói: - Sở huynh, tuy rằng Hoàng mỗ cũng không rõ lắm trong minh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trước đây vài ngày lúc ta đi vấn an đại trưởng lão, trong lúc vô tình nghe được chuyện thương nghị giữa đại trưởng lão và minh chủ, dường như có quan hệ với một tên tiểu tử kêu là Dương Khai!
- Dương Khai? Người tóc ngắn nhướng mày, mơ hồ cảm thấy cái tên này có hơi quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ một lúc, hắn cả kinh nói: - Chẳng lẽ là tông chủ Lăng Tiêu Tông kia?
- Không sai! Chính là tông chủ Lăng Tiêu Tông! Lão già gật gật đầu.
- Trẻ con miệng còn hôi sữa thôi, minh chủ cùng đại trưởng lão như thế nào nghị luận về hắn? Chẳng lẽ chuyện lần này có quan hệ với hắn?
- Ừm! Dường như lần trước lúc minh chủ cùng đại trưởng lão dẫn người đi ra ngoài, chính là để đối phó với hắn, chỉ tiếc tiểu tử kia giảo hoạt như hồ ly, bị hắn chạy thoát. Trước khi đi, tiểu tử kia còn phát ngôn bừa bãi muốn trả thù Chiến Thiên Minh ta!
- Không biết trời cao đất rộng! Người tóc ngắn cười phì một tiếng: - Tiểu tử kia cũng chỉ là một tên hậu bối, lại dám nói ra lời như vậy, đúng là không biết sống chết!
- Hoàng mỗ cũng nghĩ như vậy!
- Nhưng là... Cho dù hắn muốn trả thù, minh chủ cùng đại trưởng lão vì cái gì vội vội vàng vàng, thần hồn nát thần tính như thế, chẳng lẽ Chiến Thiên Minh ta còn sợ hắn hay sao?
- Không thể xem thường đâu Sở huynh! Lão già hơi lớn tuổi nghiêm mặt nói tiếp: - Tiểu tử kia quả thật không có bản lãnh gì, ước chừng chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, thực lực tương đương với huynh và ta. Tuổi hắn quá trẻ mà có phần tu vi này có thể thấy được tư chất cũng không tệ. Nếu thật phải đánh nhau với hắn, hai người chúng ta tùy tiện một người nào đều có thể trí hắn vào chỗ chết. Nhưng Sở huynh đừng quên: Lăng Tiêu Tông là có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương!
Nghe vậy, người tóc ngắn biến sắc, gật đầu nói: - Chuyện này ta cũng có nghe nói, nghe nói Lăng Tiêu Tông đúng là có một chiếc chiến hạm như vậy, bất quá rốt cuộc là thật hay giả, cũng không có người xác nhận. Nhưng cho dù có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương thì sao chứ? Chiến Thiên Thành ta cũng không phải ăn chay, hắn dám lái chiến hạm tới đây, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, mấy vạn tinh nhuệ trong minh nhất định làm cho hắn có đến mà không có về!
- Ha ha, Sở huynh nói đúng! Một chiếc chiến hạm mà thôi, hơn nữa dường như chỉ là một chiếc chiến hạm loại hình nhỏ, không thành đại sự cái gì. Minh chủ cùng đại trưởng lão đều cẩn thận quá mức mà! Lão già cười ha hả, một bộ dáng không cho là đúng.
Đang cười nói, bỗng nhiên thanh âm chìm xuống.
- Thế nào? Người tóc ngắn không rõ vì sao, nghi hoặc nhìn lão.
Lão già hơi lớn tuổi lại không trả lời, mà chăm chú nhìn về phía chân trời xa xa, một hồi lâu, mới chỉ tay hỏi: - Sở huynh, huynh nhìn xem bên kia, có phải có thứ gì đang đến gần hay không?
- Có gì? Người tóc ngắn nhìn theo hướng lão chỉ, quả nhiên phát hiện bên kia có một điểm đen nhỏ đang nhanh chóng tới gần Chiến Thiên Minh.
Điểm đen đó vốn cũng không bắt mắt chút nào, khoảng cách quá xa, cũng thấy không rõ rốt cuộc là cái gì.
Nhưng rất nhanh, một hình dáng mơ hồ liền ập vào trong tầm mắt hai người.
Đó là một chiếc chiến hạm có hình thoi dài, toàn thân xanh đen, vô cùng sâu sắc.
Chỉ trong nháy mắt, chiến hạm kia đã tới ngoài Chiến Thiên Thành 50 dặm, lại trong nháy mắt, nó liền dừng ở ngoại thành Chiến Thiên Thành.
- Chiến hạm! Người tóc ngắn cùng lão già hơi lớn tuổi đồng thời kinh hô.
Từ bên trong chiến hạm kia cuốn ra một dao động năng lượng làm cho lòng người kinh sợ bất an, thể tích nó mặc dù không lớn, chỉ chừng mười mấy trượng, nhưng đối mặt với chiếc chiến hạm đen như mực này, hai người đều giống như đối mặt với một ngọn núi cao không thể leo tới, trong lòng không giải thích được sợ hãi vạn phần.
- Chiến hạm cấp Hư Vương! Người tóc ngắn lần nữa la lên thất thanh: - Chẳng lẽ là...
Vừa rồi mình cùng đồng bạn vừa nói đến chiến hạm cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông, chẳng lẽ chính là chiếc trước mắt này? Dù sao cả U Ám Tinh bị hạn chế về thuật luyện khí, trước nay chưa từng xuất hiện chiến hạm cấp Hư Vương, đừng nói là chiến hạm cấp Hư Vương, chiến hạm Hư cấp trung phẩm cũng chưa từng xuất hiện.
Như vậy chỉ có một giải thích.
Lăng Tiêu Tông thật sự lái chiến hạm đánh tới.
Chiến hạm dài mười mấy trượng, là loại hình nhỏ nhất, trôi lơ lửng trên bầu trời Chiến Thiên Thành, so với tòa thành rộng lớn như vậy, quả thực chênh lệch một trời một vực, nhưng nó đến lại làm cho cả tòa thành đều rung chuyển.
Vô số cặp mắt đều nhìn về phía chiếc chiến hạm kia, vô số người kiển chân ngóng cổ nhìn, không biết chiếc chiến hạm này tới đây rốt cuộc để làm gì.
Ngay sau đó, liền hiểu đáp án!
Từ chiến hạm bên kia bỗng nhiên lóe lên một vầng sáng, từ từ biến thành sáng chói mắt, cho đến chói mắt như mặt trời.
Mà theo quầng sáng này tăng cường, từ bên kia cũng truyền tới dao động năng lượng khiến người nghe mà kinh sợ.
- Tinh pháo! Người tóc ngắn cùng lão già hơi lớn tuổi ánh mắt sửng sốt, dưới áp lực của năng lượng khổng lồ kia, trong lúc nhất thời hai người tay chân tê dại, thánh nguyên vận chuyển mất linh, ngay cả nhúc nhích đều không có cách nào nhích động một cái.
Bọn họ cảm nhận được uy năng chứa đựng trong tinh pháo kia khổng lồ biết bao, công kích như vậy, đừng nói đánh trúng mình, mà chỉ quét qua một chút, mình cũng lập tức thần hồn câu diệt.
Nhưng... xưa nay chưa từng có người nào lại dùng chiến hạm đi công kích tổng đà của thế lực khác.
Trên U Ám Tinh, chiến hạm Hư cấp hạ phẩm là nhất rồi, chiến hạm như vậy không có phòng hộ quá mạnh mẽ, hơn nữa thể tích to lớn, nếu thật dùng chiến hạm để chiến đấu với các thế lực tông môn, chỉ sẽ trở thành mục tiêu sống, không phát huy ra tác dụng quá lớn, cũng không cần bao lâu là bị phá hủy.
Nhưng hôm nay, hơn ngàn vạn võ giả bên trong Chiến Thiên Thành, tận mắt chứng kiến chuyện không thể tưởng tượng này.
Lại có một chiếc chiến hạm chạy đến ngoài Chiến Thiên Thành, hơn nữa vận dụng tinh pháo, bộ dáng dường như muốn gây bất lợi cho Chiến Thiên Thành.
Ngay lúc tất cả mọi người đang thất thần, một cột sáng từ chiến hạm bên kia bắn nhanh tới, vô thanh vô tức, bên đường lại bẻ gãy nghiền nát, tất cả phòng ốc kiến trúc cản trở đều biến thành phấn vụn, thậm chí ngay cả hư không đều bị đánh ra một vết nứt mắt thường có thể thấy được.
"Ầm ầm..."
Sau một lát, từ bên trong Chiến Thiên Thành truyền đến tiếng nổ vang, bên đường nơi tinh pháo kia đi qua lại quét sạch không còn, năng lượng cuồng bạo hỗn loạn như cũ, dường như ngay cả pháp tắc thiên địa đều không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn chữa trị phá hại do tinh pháo tạo thành.
Không có thương vong, một kích tinh pháo chỉ hủy diệt không ít kiến trúc trong Chiến Thiên Thành, rõ ràng chỉ là lập uy mà thôi.
- Không xong, mau mau đi nội thành bẩm báo chư vị trưởng lão!
Người tóc ngắn cùng lão già kia toàn thân lạnh như băng, quát một tiếng, cũng không dám dừng lại tại chỗ nữa, đều rối rít điều khiển Tinh Toa bay vào nội thành.
Vừa rồi hai người tán gẫu khoa trương là thế, giờ thật sự đối mặt cường địch, lại chỉ có thể quá ư sợ hãi bay về báo cáo.
Căn bản không cần bọn họ nhắc nhở, sau một kích của tinh pháo kia phát ra, cả Chiến Thiên Thành đều hỗn loạn, vô số người cấp bách chạy đi bẩm báo, thấp thỏm lo âu, cũng có người giơ chân mắng to, thần sắc phẫn nộ.
Bỗng nhiên từ vị trí chiến hạm truyền đến một giọng nói, thanh âm không lớn lại truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người, người nghe như tiếng nói sát bên tai.
- Bổn cung Diệp Tích Quân, thân lãnh chức đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông, phụng lệnh tông chủ, thông báo cho tất cả mọi người bên trong Chiến Thiên Thành biết: Lăng Tiêu Tông ta an phận ở một góc, không tranh chấp cùng thế tục, Chiến Thiên Minh lại khinh người quá đáng, ý đồ gây bất lợi đối với tông ta. Hôm nay tới đây, chỉ để thanh toán ân oán cùng Chiến Thiên Minh, không muốn làm bị thương kẻ vô tội, mời người không có liên quan với chuyện này, trong vòng một khắc rời khỏi Chiến Thiên Thành... Sau một khắc, bổn tông sẽ phát động tấn công Chiến Thiên Minh, đến lúc đó người còn ở lại, ắt bị coi là địch nhân của bổn tông, giết không tha!
Một lời nói ra, toàn thành ồ lên.
Diệp Tích Quân là ai, vốn cũng không có bao nhiêu người nghe qua, trừ một số võ giả Phản Hư Cảnh cao tuổi biết nàng cường đại, những người còn lại hầu như chưa từng nghe nói tới.
Cũng mặc kệ nàng là người nào, lại muốn phát động công kích Chiến Thiên Minh, như vậy là đủ để khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chiến Thiên Minh há là dễ trêu chọc vậy sao? Dùng một chiếc chiến hạm loại hình nhỏ tới, liền dám hạ thủ về phía quái vật lớn như Chiến Thiên Thành vậy sao? Người trong Lăng Tiêu Tông này chẳng lẽ đều là kẻ ngốc? Nếu không chính là ăn no không có việc gì làm ư?
Diễn xuất như vậy, đích thực là làm trò cười cho người trong nghề.
Đại đa số người đều cảm thấy Lăng Tiêu Tông có chút không biết tự lượng sức mình.
Nhưng cũng có người tinh thông tin tức, biết Lăng Tiêu Tông quỷ bí cùng chiếc chiến hạm này cường mãnh, chỉ hơi trầm ngâm liền không dám ở lâu bên trong thành, rối rít thu dọn đồ đạc, cấp tốc chạy ra ngoài.
Không quản Lăng Tiêu Tông có ân oán gì với Chiến Thiên Minh, cũng không quản một trận chiến này rốt cuộc ai thua ai thắng, khi hai phe nổi lên đánh nhau, khẳng định là cửa thành cháy lây họa cho cá trong chậu, hiện tại mà không mau mau chạy đi ắt sẽ bị cuốn vào trong đó.
Trong lúc nhất thời, bên trong Chiến Thiên Thành vô cùng hỗn loạn, không ít võ giả vội vàng bay ra ngoài.
Nhưng phần lớn người thì lựa chọn ở lại, dù sao thu dọn đồ đạc cũng không phải là trong lúc nhất thời có thể hoàn thành, những người này phần nhiều là người mở cửa hàng ở trong thành, vật tư khổng lồ, làm sao có thể nói đi là đi?
Bọn họ cũng biết Chiến Thiên Minh khẳng định sẽ không bàng quan ngồi xem không quản đối với chuyện này.
Nếu như Lăng Tiêu Tông chỉ là một cái gối thêu hoa, không còn dùng được, vậy cũng không cần phiền toái; còn nếu như Lăng Tiêu Tông thật sự có thể chống lại Chiến Thiên Minh, đến lúc đó hãy dọn đi cũng không muộn.
Chiến Thiên Minh quả thật không có ngồi xem không quản, đều bị Lăng Tiêu Tông lên mũi lên mặt đến cửa nhà mình làm nhục, nếu Chiến Thiên Minh còn không có điểm bày tỏ, chẳng phải là tự làm giảm uy phong sao?
Lúc này liền có mười mấy luồng sáng từ trong thành bay nhanh ra, chỉ chốc lát liền tới ngoại thành, khi tới cách chiến hạm chừng trăm trượng liền ngừng lại...