Thân là chủ nhân của Tiểu Tiểu, tự nhiên Dương Khai có thể cảm nhận được thời khắc này trong lòng nó cấp bách xao động vô cùng bất an, nếu như có thể, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Tiểu.
Nhưng Dương Khai đúng là chưa hiểu rõ hết về sinh linh Thạch Khổi, thời khắc này hoàn toàn không biết vấn đề ở chỗ nào, đưa đến con Thạch Khổi thứ hai chẳng những không có năng lực phá xác ra, ngược lại còn sinh cơ trôi đi.
Cho dù hắn có lòng, cũng không thể ra sức.
Chủ tớ tâm thần tương liên, nhận ra ý bất lực của Dương Khai, tia sáng mong đợi trong mắt Tiểu Tiểu từ từ mờ đi.
Nó hít hít lỗ mũi, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất.
Một hồi lâu, nó mới nhẹ nhàng đặt thạch phôi ở trước mặt Dương Khai, lại thật cẩn thận sờ một cái, dường như sợ động tác của mình quá mạnh sẽ tạo thành tổn thương gì cho thạch phôi.
Ngay sau đó, Tiểu Tiểu chạy ào tới mép vách đá trên đỉnh núi cao vạn trượng, hai tay đấm ngực, leng keng có lực, phát ra tiếng vang như tiếng trống, thân mình nhỏ bé cấp tốc trở nên lớn, trong chớp mắt liền biến thành thạch cự nhân cao mười mấy trượng.
Tiểu Tiểu như một con tinh tinh to lớn đứng sừng sững trên đỉnh núi, lưng còng xuống, hai tay buông rủ sát đất, chăm chú nhìn mây cuộn mây tan.
Từ trong miệng nó phát ra một tiếng thét dài, như tiếng long ngâm cuồn cuộn.
Tiếng gào kia truyền thẳng tới phía chân trời, chứa lực phá hoại khó có thể tưởng tượng, quấy đảo từng đám từng đám biển mây tán loạn.
Trong tiếng gào của nó chứa đầy mất mát cực kỳ đau thương.
Từ trong cặp mắt nhỏ của nó chảy xuống giọt giọt nước trong suốt giống như ngọc thạch, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thạch Khổi rơi lệ!
Dương Khai chưa bao giờ nghĩ tới, Thạch Khổi cũng có một ngày rơi lệ, hắn không cách nào tưởng tượng con thạch phôi Thạch Khổi thứ hai, rốt cuộc có ý nghĩa đối với Tiểu Tiểu như thế, lại khiến nó cực kỳ bi ai như thế... nhưng thời khắc này nhìn lại, bóng lưng của nó lại vô cùng tiêu điều cô độc.
Dường như trong thiên địa, chỉ có nó cô độc, kết thúc cả đời cô đơn.
Dương Khai thoắt đứng dậy, cấp tốc đi tới trước mặt thạch phôi, đưa tay bắn ra một sợi Kim Huyết Ti, vây quanh cổ tay mình rạch một cái.
Lập tức xuất hiện một vết thương dài mấy tấc, sâu tới xương, máu tươi màu vàng từ trong miệng vết thương tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống trên thạch phôi.
Không phải vậy chứ! Tiểu Tiểu sinh ra vô cùng thuận lợi, lúc đó Dương Khai cũng chỉ để mặc nó, hoàn toàn là Tiểu Tiểu ở trong không gian Hắc Thư của mình tự dung hợp khối Huyết Tinh Thạch kia, sau đó liền thoải mái phá xác ra.
Tại sao con thứ hai lại gian khổ như thế? Thậm chí thời khắc này ngay cả dao động sinh mệnh đều không còn sót lại chút gì.
Không quản vì lý do gì. nói như thế nào nó cũng là đồng loại của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đối với nó sinh ra, chờ mong phải nhiều hơn ngàn vạn lần so với mình.
Dương Khai không tin, sinh linh có sinh mệnh lực cường đại như nó, sẽ thật sự chết đi như thế.
Làm hết sức mình, nghe ý trời!
Truyền ra tiếng nhỏ giọt tí tách, một giọt lại một giọt Kim huyết thuần khiết rơi trên thạch phôi.
Trong Kim huyết tích chứa khí huyết lực cùng sinh cơ khó có thể tưởng tượng. Năm đó lúc Tiểu Tiểu sinh ra, Dương Khai cũng từng làm như vậy, chỉ có điều chỉ bỏ ra một giọt Kim huyết mà thôi.
Nhưng giờ này, hắn đã bất kể cái giá nào.
Phát hiện động tác của Dương Khai, Tiểu Tiểu lập tức xoay người chạy tới, đứng ở trước mặt Dương Khai, nhìn hắn đầy mặt cảm kích, thỉnh thoảng lại nhìn về phía thạch phôi, gương mặt lo được lo mất.
Thời gian từng chút một trôi qua, thạch phôi đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu vàng, nhưng Dương Khai vẫn thất vọng, không ngờ Kim huyết của mình không có đưa đến chút tác dụng gì, thạch phôi tuyệt không có dấu hiệu hấp thu.
Điều này làm cho sắc mặt hắn ảm đạm.
Tiểu Tiểu ở một bên cũng cấp bách như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng không yên.
Bỗng nhiên, từ trong thạch phôi truyền ra một dao động cực kỳ yếu ớt, Dương Khai tâm thần rung động, còn tưởng vì mình quá mong đợi nên xuất hiện ảo giác, nhưng khi hắn cẩn thận thả ra thần niệm dò xét, thì không nhịn được vui mừng lộ ra mặt.
Đúng từ trong thạch phôi có truyền ra một dao động.
Đó là dao động sinh mệnh!
Dao động này giống như một tia lửa nhỏ, cực kỳ yếu ớt có thể tắt bất cứ lúc nào. Sau khi truyền ra, thạch phôi nhưng lại bắt đầu hấp thu Kim huyết thuần khiết nhỏ giọt trên mình, mắt thường có thể thấy được, vốn Kim huyết không được đón nhận, lúc này từng giọt từng giọt thấm vào trong thạch phôi.
"Cộc cộc..." Tiếng động giống như nhịp tim, một lần nữa quanh quẩn trên đỉnh núi, kia là âm thanh của sinh mệnh.
Dương Khai toét miệng mỉm cười, trong cặp mắt cực kỳ bi ai của Thạch Khổi cũng biến mất, thay vào đó là khẩn trương lo lắng.
"Cộc cộc..." Thanh âm càng lúc càng lớn, khoảng cách thời gian cũng càng ngày càng ngắn, vốn dao động sinh mệnh đang tiêu tan, một lần nữa từ trong thạch phôi truyền ra, hào quang mờ đi thời khắc này cũng lần nữa nở rộ, chỉ có điều khác với lúc ban đầu, thời khắc này hào quang là trong màu đỏ xen lẫn ánh sáng vàng, có vẻ vô cùng thần bí.
Từ bên ngoài thạch phôi nổi lên từng cái đồ án một, giống như vật còn sống, nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Dương Khai nhìn thấy chậc chậc lấy làm kỳ, lúc trước khi Tiểu Tiểu sinh ra, hắn cũng không hề thấy cảnh tượng này, cũng không biết con Thạch Khổi này có cái gì bất đồng với Tiểu Tiểu.
Mặt trời lặn trăng lên, thoáng một cái đã qua thời gian ba ngày.
Dương Khai sớm đã ngưng trích Kim huyết nhỏ lên thạch phôi, sau khi thạch phôi hút thu ước chừng hai, ba chục giọt Kim huyết thuần khiết, thạch phôi lần nữa đổi thành màu sắc như thế.
Thời khắc này Dương Khai cùng Tiểu Tiểu ở bên cạnh đang lo lắng chờ đợi.
Bỗng nhiên "rắc", truyền ra một tiếng vang nhỏ, Dương Khai sắc mặt rung lên, vội vàng ngưng thần nhìn lại.
Vừa thấy, hắn không khỏi vô cùng vui mừng, trên thạch phôi lại xuất hiện một vết nứt thật nhỏ.
Mà vết nứt kia mới xuất hiện không lâu, liền lần lượt xuất hiện vết nứt kế tiếp. Ngay sau đó, trên thạch phôi hiện đầy vết nứt chằng chịt, đan chéo dọc ngang như mạng nhện.
"Răng rắc..." Thạch phôi vỡ vụn ra, lộ ra sinh mạng dựng dục ở bên trong.
Con Thạch Khổi thứ hai!
Giống như chim non phá xác, nó gian khổ chui ra từ trong đống thạch phôi, nhìn về phía thế giới hoàn toàn mới mà lại xa lạ này.
Động tác của nó rất vụng về, dường như bởi vì mới vừa sinh ra, mất thời gian rất lâu mới từ trong thạch phôi chui ra ngoài, ngồi dưới đất.
Chỉ là... nó lại là Thạch Khổi màu vàng, điều này làm cho Dương Khai có chút ngoài ý muốn. Toàn thân nó sáng vàng rực rỡ, giống như mặc giáp vàng, cũng không biết có phải có liên quan với nhiều giọt Kim huyết của mình hay không.
Giống y hệt như Tiểu Tiểu khi sinh ra, Thạch Khổi màu vàng ngồi thẳng người, sau đó chuyện thứ nhất là nuốt vào trong bụng toàn bộ mảnh vỡ thạch phôi, tốc độ thật nhanh, ngay cả động tác nhai cũng không có.
Nuốt xong, nó ngây ngốc ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích.
Nhưng thật ra Tiểu Tiểu từ trên cao nhảy xuống chạy ào tới, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Còn chưa xong, Tiểu Tiểu lại lẻn đến bên đồng bạn đưa tay ôm lấy nó, vác lên vai, nhanh như chớp chạy lên đỉnh núi rồi chạy xuống, một vòng lại một vòng, đơn điệu lập lại, không biết mệt mỏi chút nào.
Dương Khai bật cười khanh khách, mừng rỡ rất nhiều nhưng lại khẽ nhíu mày.
Loại sinh linh Thạch Khổi này, trời sinh linh trí không cao, Tiểu Tiểu cũng như vậy, nó chỉ vì đồng bạn của mình sinh ra bình an mà vui mừng, vì sau này mình có đồng loại bồi bạn mà cao hứng, nhưng Dương Khai lại mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Thạch Khổi màu vàng dường như bộ dáng có điều gì đó là lạ.
Qua một hồi lâu, Dương Khai mới lên tiếng ngăn lại Tiểu Tiểu chơi đùa náo loạn, bảo nó buông xuống Thạch Khổi thứ hai.
Tiểu Tiểu nghe lệnh, dĩ nhiên sẽ không phản kháng.
Lúc này Dương Khai mới dò xét cẩn thận.
Một lát sau, hắn nhíu sát chân mày hơn.
Quả nhiên không đúng, Thạch Khổi màu vàng này, tuy rằng lúc mới sinh ra thoạt nhìn lớn mạnh hơn Tiểu Tiểu một chút, nhưng linh trí của nó còn không bằng Tiểu Tiểu, thậm chí có thể nói, hoàn toàn ở vào trạng thái hỗn độn.
Sau khi Tiểu Tiểu buông nó xuống, nó cũng chỉ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không có hiếu động hoạt bát như Tiểu Tiểu trước đây.
Dương Khai thử hạ mấy mệnh lệnh cho nó, nó cũng không có mảy may phản ứng.
Linh trí không trọn vẹn! Dương Khai sắc mặt chìm xuống.
Tuy nói loại sinh linh Thạch Khổi này vốn linh trí không cao, nhưng dù thế nào cũng có linh trí, thế mà Thạch Khổi màu vàng lại gần như không có, không biết có phải có liên quan gì tới đủ loại đau khổ khi nó sinh ra hay không.
Hiện tại Thạch Khổi màu vàng, tuy rằng cũng là sinh linh, nhưng chẳng khác gì với một tên ngốc, thậm chí không bằng ngay cả một kẻ ngốc.
Ý thức được điểm này, Dương Khai im lặng suy nghĩ.
Cũng may Tiểu Tiểu không phát hiện chuyện này, nếu không, cũng không biết nó còn bi ai như thế nào nữa.
Trong lúc Dương Khai trầm tư, Tiểu Tiểu đã tự đắc hiến vật quý, nó há mồm phun ra một khối khoáng thạch quý hiếm chưa luyện hóa, ân cần đưa đến cho đồng bạn.
Cũng may Thạch Khổi màu vàng mặc dù không có linh trí, nhưng vẫn phải có phản ứng bản năng, nó tự nhiên ôm lấy khoáng thạch quý hiếm kia gặm ăn, tiếng "răng rắc" lọt và tai, vài ba lần liền nuốt vào trong bụng, sau đó tiếp tục ngây người đứng tại chỗ.
Tiểu Tiểu dường như không biết mình có chỗ nào đắc tội với đồng bạn, mà nó lãnh đạm với mình như vậy, gãi đầu nghi hoặc không hiểu, chỉ biết không ngừng lấy ra khoáng thạch đưa qua.
Thạch Khổi màu vàng kia thì ai đưa cái gì cũng không từ chối... hai tiểu tử kia phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhìn Thạch Khổi màu vàng, Dương Khai khẽ thở dài một hơi, giờ này cục diện này tuy rằng tốt hơn lúc ban đầu, nhưng cũng chưa tính là hoàn mỹ. Hắn đã dùng hết sức, còn chuyện Thạch Khổi màu vàng không có linh trí, hắn cũng bất lực không thể xoay chuyển trời đất.
Nhìn một hồi, Dương Khai chợt biến sắc, chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Một hồi lâu sau, trong mắt hắn mới sáng ngời cẩn thận dò xét Thạch Khổi màu vàng, trên mặt mơ hồ có vẻ kích động.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại nên làm thế nào để Thạch Khổi màu vàng này sẽ tự mình hành động.
Thạch Khổi màu vàng giờ này biểu hiện si ngốc, nguyên nhân đơn giản là vì linh trí không toàn vẹn, nếu có thể giải quyết vấn đề này, thì tất cả nan đề đều dễ dàng giải quyết.
Dương Khai không có cách nào bổ sung toàn bộ linh trí cho nó, nhưng có thể xâm nhập vào!
Hắn hiểu thuật phân thần!
Phân Thần Thuật là do Đại Ma Thần sáng chế. Trên Thông Huyền đại lục, Đại Ma Thần là thiên tài tuyệt thế, trước chưa từng có ai, sau không người kế tiếp, là nhân vật truyền kỳ của một thế hệ.
Năm đó Dương Khai ở trong Thánh Lăng thuộc Cửu Thiên Thánh Địa, ngẫu nhiên thu được một giọt Kim huyết của Đại Ma Thần, sau khi luyện hóa, từ trong Kim huyết lĩnh ngộ được một chiêu bí thuật của Đại Ma Thần, đó chính là Phân Thần Thuật.
Lúc đó tuy rằng hắn cũng tu luyện qua, nhưng vẫn không có tìm được vật dẫn thích hợp, nên chỉ ôn dưỡng một luồng phân thần ở trong thức hải.
Sau đó đi vào Tinh Vực, lưu lạc đến Huyền Không đại lục, ở nơi đó, Dương Khai vì Quỷ Tổ bức bách, thay lão thí nghiệm vận hành pháp trận không gian. Lúc đó bị ép bất đắc dĩ, Dương Khai không dám tự mình mạo hiểm, mà chỉ thả ra phân thần của mình đi vào pháp trận không gian. Tuy rằng phân thần tổn hao nhiều, suýt nữa tiêu tan, nhưng trải qua nhiều năm ôn dưỡng sau này, một luồng phân thần kia đã khôi phục như lúc ban đầu.
Không chỉ như thế, còn cường đại hơn rất nhiều lần so với trước.
Một luồng phân thần này là thứ rất đặc thù, bởi vì Dương Khai là tự mình tu luyện ôn dưỡng, cho nên không có liên lụy bao nhiêu với thức hải của bản thân, cho dù tiêu tan cũng không có ảnh hưởng đối với bản thể hắn...