Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1505: Trị thương.




Khoảng cách vạn dặm so với di chỉ tông môn thượng cổ, có một ngọn núi hoang, linh khí mỏng manh, ngay cả cỏ cây cũng không bao nhiêu, nhìn rất thê lương.

Chỗ như thế, hiếm có võ giả đặt chân, bởi vì nơi này không có thiên tài địa bảo, cũng không có thứ gì giá trị, tự nhiên không thu hút được người nào đến thăm dò.

Dãy núi không lớn, kéo dài mười mấy dặm, gần giống Long Huyệt Sơn ngày xưa, cảnh sắc cùng linh khí còn không bằng.

Một đoàn ánh sáng bay nhanh tới, lúc ngang qua núi hoang này, ánh sáng bỗng vòng lại, trực tiếp giáng xuống, xong vào một cái hang động tự nhiên ở sườn núi.

Ánh sáng tán đi, lộ ra ba bóng người.

Mỗi người đều rất thê thảm, người loang lổ vết máu, như đã trải qua đại chiến gian khổ, may mắn sống sót.

Ba người này tự nhiên là Dương Khai cùng Tiền Thông, Phí Chi Đồ.

Khoảng cách mấy chục ngàn dặm hẳn là đủ an toàn, không phải Dương Khai không muốn chạy xa hơn, chỉ là trạng thái của Phí Chi Đồ không quá tốt, hắn không dám kéo dài nữa, dừng lại nghỉ ở núi hoang này.

Xông vào trong hang, Dương Khai lập tức đặt Phí Chi Đồ xuống, cho dựa vào vách hang, đặt tay lên cổ tay, kiểm tra thương thế của Phí Chi Đồ.

Hiện tại trong 3 người, Phí Chi Đồ thương thế nghiêm trọng nhất, khí tức hỗn loạn, đã đến lúc hấp hối.

Một lát sau, Dương Khai cau mày, sắc mặt âm trầm.

- Dương Khai, lão Phí hắn.... Tiền Thông nóng vội như kiến trên chảo nóng, quên mất thương thế của mình, vội hỏi Dương Khai.

- Tình huống không tốt. Dương Khai trầm giọng nói, sau đó hỏi Phí Chi Đồ: - Phí thành chủ, ngươi vận dụng bí thuật gì, sao nguy hại như thế.

- Ha ha... Phí Chi Đồ cười thảm, sắc mặt trắng nhợt, lắc đầu nói: - Không phải bí thuật, lão phu còn chưa có tu luyện bí thuật nghịch thiên như thế.

- Không phải bí thuật, chẳng lẽ là... Tiền Thông nghe vậy biến sắc, nhớ tới điều gì.

- Không sai, lúc bị bắt, lão phu thừa lúc chúng không chú ý, ngậm một viên Bạo Nguyên Đan!

- Bạo Nguyên Đan? Dương Khai cũng biến sắc, thân là luyện đan sư, hắn tự nhiên nghe qua loại linh đan này. Đây là loại đan dược có hậu họa cực lớn, tuy rằng sau khi dùng, có thể tăng mạnh thực lực, nhưng một khi dược hiệu trôi qua, thân thể võ giả sẽ bị tổn thương khó tưởng tượng.

Nó cạn kiệt sinh mệnh lực của võ giả!

Rất ít người luyện chế loại đan dược này, cũng rất ít dùng, bởi vì dùng nó, phải có dũng khí chết mới được sống!

Khó trách dù Phí Chi Đồ bị đặt cấm chế, vẫn có thể nháy mắt đột phá, khôi phục thực lực, thì ra đã sớm ngậm một viên đan dược như vậy.

Trong lòng Dương Khai hiểu rõ.

Trong lúc nói, dược hiệu Bạo Nguyên Đan đã sắp trôi hết, di chứng liền ập tới.

Tóc của Phí Chi Đồ biến thành màu trắng thấy rõ, ngay cả da tay cũng khô cứng lại, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn thật sâu.

Thời gian như nháy mắt trôi qua ngàn năm trên người hắn.

Phí Chi Đồ vốn chỉ hơn 40 tuổi, đang lúc tráng niên, nhưng bây giờ lại thành cụ già 70, bề ngoài già yếu sắp gần đất xa trời.

Ngay cả cảnh giới của hắn cũng dần rớt xuống, Phản Hư tam tầng cảnh xuống lưỡng tầng cảnh, rồi nhất tầng cảnh, sắp rớt khỏi tầng này.

- Lão Phí...

Tiền Thông vô cùng đau đớn, hắn giao tình sống chết mấy trăm năm với Phí Chi Đồ, tự nhiên biết rõ Bạo Nguyên Đan này có ở chỗ nào.

Lúc hai người còn trẻ, từng liên thủ ra ngoài lịch lãm, lúc đó ngẫu nhiên lấy được một viên Bạo Nguyên Đan, Tiền Thông khinh thường, Phí Chi Đồ giữ lại. Không ngờ xa cách hai ba trăm năm, Phí Chi Đồ vẫn phải dùng tới nó.

Nhất thời, Tiền Thông vừa đau lòng lại áy náy.

Nếu năm đó mình giữ lại Bạo Nguyên Đan, vậy thì hôm nay bị dược lực cắn trả sẽ là mình, không cần trơ mắt nhìn sinh mệnh của lão hữu trôi đi mà phải bó tay.

Phí Chi Đồ vốn đã trọng thương rất nặng, bây giờ Bạo Nguyên Đan phát tác nguy hại, hơn nữa Lam Ngọc Bát bị hủy đánh sâu vào tâm thần, hắn đã không sống được lâu.

- Lão Tiền, làm gì như chết cha chết mẹ vậy? Phí Chi Đồ mỉm cười. - Tình huống bản thân ta, ta rõ ràng, lần này là hai ta không chú ý, liên lụy Dương Khai, nhưng cuối cùng không gây ra sai lầm lớn, mạng già của ta cũng coi như có giá trị. Lão Tiền, ngươi nghe đây, lần này Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông dám mạo hiểm sơ suất lớn, đối phó hai người ta, có thể sau lưng họ có chỗ dựa.

- Chỗ dựa? Ngươi nói là... Tiền Thông nhướng mày.

- Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng rốt cuộc đúng hayk, ta cũng không dám khẳng định. Ngươi đừng vội báo thù, Ảnh Nguyệt Điện ta không so được bọn họ, nếu vì chuyện này mà xung đột, chịu thiệt luôn là chúng ta.

- Chuyện báo thù cứ giao cho ta, Phí thành chủ ngài đừng nóng vội. Dương Khai trấn an.

- Ha ha! Dương Khai ngươi có lòng, nếu vậy, lão phu cũng không nhọc lòng nữa. Phí Chi Đồ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền im lặng.

Tiền Thông đôi mắt đỏ bừng, khóe mắt trào ra nước mắt.

- Hai vị giống như sinh ly tử biệt làm gì? Dương Khai thấy vậy, không khỏi cười khẽ. - Tuy rằng Phí thành chủ thương thế nghiêm trọng, nhưng chưa chắc sẽ mất mạng.

Nghe vậy, ánh mắt Tiền Thông sáng ngời.

Phí Chi Đồ cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Khai.

Đúng như hắn vừa nói, bản thân hắn hiểu rõ tình huống của mình, nếu lần này chỉ đơn thuần là bị thương, vậy thì không đáng ngại, cùng lắm thì về nghỉ ngơi mấy năm, hẳn là sẽ khôi phục. Nhưng mà dùng Bạo Nguyên Đan thì khác, sinh mệnh lực bị vắt cạn, căn bản không thể ngăn cản thương thế chuyển biến xấu, trễ thì năm ba ngày, nhanh thì mấy canh giờ, mình chết là chắc.

- Dương Khai, đã đến lúc này, ngươi đừng đùa giỡn lão phu. Nếu thật có cách kéo lão Phí khỏi quỷ môn quan, ngươi cứ mặc sức làm, lão phu cảm kích ngươi cả đời!

Tiền Thông vội nói, tựa như người đuối nước nắm được phao cứu mạng.

Phí Chi Đồ cũng mong chờ nhìn Dương Khai.

Có thể sống tiếp, ai mà muốn chết? Nhưng mà tình huống của mình như vậy, Dương Khai thật có cách cứu vãn, hay là đang an ủi mình?

- Tiểu tử tự nhiên không dám nói đùa với hai vị tiền bối. Dương Khai nghiêm túc gật đầu, lật tay, lấy ra một bình ngọc từ nhẫn không gian, mở nắp, mùi hương liền lan tỏa.

Hít vào mùi hương, sắc mặt tái nhợt của Phí Chi Đồ bỗng nhiên đỏ lên, tình thần ủ rũ cũng khá hơn.

- Đây là cái gì? Tiền Thông cũng là người biết hàng, liếc một cái liền nhìn ra thứ trong bình ngọc này không phải thường, nhưng không biết đây là thứ gì.

Xem màu sắc, trắng tinh khiết, tựa như sữa bò.

- Ba đại thần thủy, có lẽ hai vị tiền bối cũng không xa lạ. Dương Khai cười khẽ.

- Cái gì? Ba đại thần thủy? Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ đều chấn động.

- Không sai, trong bình này chứa một trong đó, Sinh Mệnh Quỳnh Tương! Dương Khai vừa nói, tay run lên, một giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương trắng tinh bay ra khỏi bình, thánh nguyên bao phủ, đưa về phía Phí Chi Đồ.

- Đây là Sinh Mệnh Quỳnh Tương! Tiền Thông mừng rỡ như điên, nếu như quả thật là một trong ba đại thần thủy, vậy lão Phí chưa thể chết được.

Trạng thái của hắn hiện tại, nguyên nhân lớn nhất là cạn kiệt là sinh mệnh quá độ, cho nên mới dẫn tới không thể áp chế thương thế. Nếu có thể bổ sung lại sinh mạng cạn kiệt, với cảnh giới của hắn thì áp chế thương thế không thành vấn đề.

Sinh Mệnh Quỳnh Tương được xưng là một trong ba đại thần thủy, tác dụng lớn nhất là bổ sung khí huyết, sinh mệnh lực.

Quả thật là hốt thuốc đúng bệnh.

Tiền Thông kích động tột đỉnh!

- Phí thành chủ xin nhận lấy! Dương Khai trầm giọng quát.

Phí Chi Đồ kích động da mặt co rút, nghe vậy cũng không chần chờ, há miệng nuốt vào giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương.

Vào miệng liền tan, một luồng hơi nóng từ miệng thẳng vào bụng, sinh cơ mạnh mẽ lan tỏa trong người, làm cho Phí Chi Đồ chấn động tinh thần, không nói một lời, nhắm mắt thúc đẩy thánh nguyên luyện hóa dược hiệu.

Nhìn thấy hơi thở Phí Chi Đồ cực nhanh trở nên ổn định, rõ ràng không còn lo lắng tính mạng, Tiền Thông không khỏi lệ già tuôn trào, mừng rỡ vì lão hữu sống lại.

- Dương Khai, phần lễ này quá lớn! Tiền Thông lau khóe mắt, cảm kích nhìn Dương Khai.

- Trưởng lão quá lời, Phí tiền bối cũng là bị ta liên lụy, lại ngăn cản công kích thay tiểu tử mới dùng Bạo Nguyên Đan, tiểu tử cảm kích còn không kịp, chỉ một giọt Sinh Mệnh Quỳnh Tương thì là gì, mà thương thế của Tiền trưởng lão...

- Lão phu không sao, cấm chế trong người có thể tự hóa giải, có điều cần vài ngày, về phần cánh tay này... Ha ha! Không sao, lão phu dù lớn tuổi, nhưng thân thể khóe mạnh, chỉ gãy mà thôi, sẽ khỏi lại.

- Ừm, nếu vậy, trưởng lão nên trị thương đi, chỗ ta có chút liệu thương đan, trưởng lão dùng sẽ khỏe nhanh hơn. Dương Khai nói rồi, mở nhẫn không gian lấy ra mấy cái bình, đổ ra đan dược đưa cho Tiền Thông.

Tiền Thông vốn còn muốn từ chối, dù sao thân là trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện, làm sao không mang liệu thương đan bên người? Nhưng vừa nhìn thứ Dương Khai đưa, lời đến miệng lại nuốt xuống, thoải mái nhận lấy, cười nói:

- Tiểu tử ngươi lấy ra quả nhiên là đồ tốt, lão phu từ chối thì bất kính.

- Phải vậy, tiểu tử hộ pháp cho hai vị tiền bối, các vị tập trung trị thương là được!

- Ừ, ngươi cũng xử lý thương thế, đừng để lại ẩn thương gì.

Ba người chia ra một chỗ trong hang, khoanh chân tĩnh tọa.

Thương thế Phí Chi Đồ nghiêm trọng nhất, nhưng lúc này không còn lo tới tính mạng, có thể khôi phục bao nhiêu phải xem bản lĩnh của hắn. Thương thế của Tiền Thông không phải vấn đề lớn, Dương Khai càng không cần nói.

Thân có Kim huyết, năng lực khôi phục của hắn vốn mạnh mẽ gấp nhiều lần, hơn nữa thân thể vô cùng rắn chắc, nên dù bị những lôi điện bắn trúng, thật ra không tổn thương lớn lắm, hiện giờ chỉ thoáng khôi phục là được.